Mục lục
Ma Vật Tế Đàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

---

Thời gian trôi qua gần một tháng, tất cả thương thế trên người của Phương Bình gần như hồi phục hoàn toàn. Có thể thấy được rằng, lần này hắn bị thương nặng đến mức nào.

Nhưng hắn không cảm thấy hối hận, Bách Cương và Hà Trùng giống như một khúc xương cá mắc trong cổ họng hắn, chỉ cần bọn hắn còn sống thì tính mạng của Phương Bình vẫn còn chịu đe dọa.

Nếu như bọn hắn lại một lần nữa lên kế hoạch vây giết Phương Bình, như vậy thì thật nguy hiểm. Dù sao không phải lần nào cũng có thể may mắn mà chạy thoát được.

Lúc này đây, dù cho phải trả giá như thương vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng kết quả cũng là đã giết chết hai kẻ kia, nguy cơ cũng được giải trừ hoàn toàn. Hắn cảm thấy rất đáng giá.

“Trong khoảng thời gian này, vô cùng đa tạ hai người!”

Nói lời chào tạm biệt với huynh muội Hứa Vi cùng Hứa Tình, Phương Bình quyết định quay về nhà của mình.

Tuy rằng Hứa Vi huynh muội cật lực giữ lại, tuy nhiên hắn vẫn cự tuyệt. Bản thân hắn có bí mật trong người, cũng không tiện sống chung với người khác quá lâu.

Về đến nhà, Phương Bình phát hiện nhà của mình giống như vừa bị ăn trộm ghé thăm.

Cửa phòng bị phá nát ra, đồ vật trong phòng thì nghiêng ngả, quần áo bị lục lọi rồi ném khắp mọi nơi.

Nếu hắn đoán không sai, chuyện này hắn là do Bách Cương và Hạ Trùng làm.

May mắn chính là, trước khi bị Bách Cương và Hạ Trùng đột nhập vào nhà, hắn đã có chút đề phòng, đem tiền bạc đều cất hết vào trong thẻ ngân hàng. Do đó, không có bị đối phương trộm được, nếu không, có lẽ hắn sẽ buồn bực đến mức hộc máu.

Đây chính là bốn vạn đồng, dù cho là ở kiếp trước hay kiếp này, đối với hắn mà nói, số tiền này cũng đều là một con số “khổng lồ”.

Tốn mất mấy tiếng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, sau đó lại mời tới một thợ sửa khóa đổi đi cái khóa cũ đã bị hư, bụng hắn lúc này cũng cảm thấy hơi đói. Phương Bình liền đóng cửa mà rời đi.

Nấu cơm, có lẽ cả đời này hắn không thể nấu cơm.

Hắn hướng tới tiệm cơm quen thuộc mà ngày thường vẫn hay ăn ở đó đi. Trên đường, Phương Bình đột nhiên mà dừng bước chân.

Trên một góc phố, dải băng ngăn cách được giăng lên, còn có cả cảnh sát đang đứng duy trì trật tự. Bên cạnh đó, có hai người một nam một nữ, bên ngoài đang mặc áo khoác màu đen, phía trong là một bộ đồng phục quần đen áo trắng.

Hắn đã từng giao thiệp nhiều lần cùng Khoa Ma Vật Đối Sách, tự nhiên biết đây là đồng phục của Khoa. Hai người này chắc chắn là người của Khoa Ma Vật Đối Sách.

Hơn nữa Haki Quan Sát cũng cảm giác được khí tức của hai người, cũng chứng thực hai người này là Giác Tỉnh giả, hơn nữa cũng không phải Giác Tỉnh giả bình thường.

Khí tức trên người bọn họ phát ra so với hầu hết tất các Giác Tỉnh giả Phương Bình từng gặp đều mạnh hơn. Nếu Phương Bình không có phán đoán sai thì có lẽ hai người kia đều thuộc Nhị giai.

Trở thành liệp ma nhân đã mấy tháng, Phương Bình đối với cách mà Khoa Ma Vật Đối Sách vận hành cũng có chút hiểu biết.

Dùng cách đưa ra yêu cầu nhiệm vụ, sau đó hoàn thành và nhận thưởng để thu hút sự chú ý của các Giác Tỉnh giả tự do trở thành liệp ma nhân, sau đó dùng Ma Vật để rèn luyện bọn họ.

Rồi, từ trong những vị liệp ma nhân này chọn ra những người có thiên phú tốt hoặc thực lực cường đại để đưa ra lời mời cũng những hậu đãi phong phú, để họ trở thành thành viên của Khoa Ma Vật Đối Sách.

Dùng Ma Vật để ma luyện các Giác Tỉnh giả tự do, sau đó lại tạo nên thật nhiều cường giả, tiếp đến chiêu nạp vào tổ chức Khoa Ma Vật Đối Sách, đây là lý do tại sao Khoa Ma Vật Đối Sách vẫn luôn rất cường đại.

Từ một mặt nào đó mà nói, việc này giống như nuôi trùng. Đem số lượng lớn Giác Tỉnh giả tự do coi như cổ trùng, sau đó theo dõi chiến đấu của bọn họ cùng Ma Vật mà phán đoán thực lực cùng tiềm lực của những người này. Từ đó, có thể phán đoán ra ai là con trùng mạnh nhất, tốt nhất.

Đối với cách làm này của Khoa Ma Vật Đối Sách, Phương Bình cũng không cảm thấy khó chịu. Không những có được thi thể của Ma Vật làm vật liệu cho Hiến Tế Đàn, mà còn có thể lĩnh một đống Huyền Thưởng Kim. Chuyện tốt như vậy, cớ sao mà không làm.

“Nếu kinh động tới Khoa Ma Vật Đối Sách, như vậy khẳng định là chuyện này cùng Ma Vật có liên quan.”

Phương Bình lẫn vào trong đám đông người đang tò mò vây quanh, đứng lại gần để nhìn vào phía bên trong giải phân cách.

Bên trong của giải phân cách là một thi thể nữ tử đã không còn toàn vẹn, nằm trọn trong vũng máu.

Nữ tử một chân đã không còn, trên ngực và bụng cũng bị mất thịt da, có chỗ còn lộ ra cả xương trắng.

Cô gái này cũng có một gương mặt rất dễ nhìn, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nét hoảng sợ tột độ lúc chết đi.

Ở trên cái thi thể này, nhiều chỗ đều lộ ra dấu răng. Điều này có thể rõ ràng đoán được rằng, nữ tử này đã bị một con vật nào đó tấn công.

“Chết thảm quá!”

“Thi thể bị cắn thành như vậy, khẳng định là Ma Vật làm ra!”

“Có Ma Vật? Phụ cận xuất hiện Ma Vật?”

“Ma Vật đã bị bắt lại chưa?”

……

Đã có không ít người vây quanh ở nơi này. Có người sắc mặt trắng bệch, có người thanh âm mang theo kinh hoảng.

Chuyện này đúng là sự bi ai của người bình thường. Họ không có năng lực chống lại Ma Vật, vì vậy không có cảm giác an toàn chút nào, cả đời đều phải sống trong sự bàng hoàng cùng bất an. Họ cũng không biết khi nào tai nạn sẽ rơi xuống trên đầu bọn họ.

“Từ độ lớn của những dấu răng, có thể đoán được vết thương này được gây ra bởi con vật nào đó có thể hình to đến hai mét.”

Nam tử thuộc Khoa Ma Vật Đối Sách quan sát, sau đó nói.

“Chẳng lẽ là do con Ảnh Thử lần trước còn chưa tìm ra được gây ra?”

Nữ tử còn lại của Khoa Ma Vật Đối Sách nhíu mày.

Mấy tháng trước, ở quanh đó có xuất hiện một con Ảnh Thử, Khoa Ma Vật Đối Sách đã từng tuyên bố treo thưởng để bắt lấy con chuột này. Thế mà đã mấy tháng qua đi, nhiệm vụ này vẫn không có ai hoàn thành.

“Rất có khả năng, sau khi trở về, chúng ta có thể thay đổi giải thưởng của nhiệm vụ này lần nữa.”

Nam tử tán đồng nói.

Nghe được hai người nói chuyện với nhau, Phương Bình rất muốn nhắc nhở hai người một câu: Các ngươi suy đoán sai hướng rồi nha! Con Ảnh Thử các ngươi muốn tìm đã sớm chết mất xác từ lâu rồi.

Đáng tiếc, những lời này hắn cũng là không tiện nói ra. Bởi vì hắn không cách nào giải thích về tung tích của con Ảnh Thử.

Đương nhiên, muốn nhắc nhở đối phương, không phải là do hắn là một người nhiệt tình thích giúp đỡ, mà là bởi vì chỗ con Ma Vật này xuất hiện rất gần nhà của hắn. Do đó, nó rất thích hợp làm mục tiêu để hắn săn đuổi.

Khi hắn giết chết con Ma Vật lần này, lại không phải là con chuột mà là một con Ma Vật loài khác. Lúc đó, hắn thực sự rất nghi ngờ, sợ rằng sẽ không nhận được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ.

……

Chạng vạng tối, đèn trên đường đã sáng lên. Trên đường, người đi lại cũng vội vàng. Phương Bình cũng rời khỏi chỗ ở, đi lang thang ở trên phố.

Cái con Ma Vật lần này thật sự rất thích hợp cho hắn săn giết. Sau một phen suy xét, hắn quyết định sẽ truy tìm con Ma Vật đó.

Về việc sau khi giết chết Ma Vật có thể nhận được Huyền Thưởng Kim hay không thì đến khi đó sẽ tính. Dù sao thì mục đích chính của hắn vẫn là thi thể của Ma Vật.

“Hửm……?”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người con gái đang đi về phía hắn.

Đó là một cô gái mặc bộ đồ tây màu trắng, nhìn dáng vẻ có lẽ còn rất trẻ, trên mặt có trang điểm một ít.

Khuôn mặt hình trứng ngỗng, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng.

Khí chất cũng rất tao nhã, thế những xen lẫn vào đó còn hiện lên một loại khí chất khác.

Lúc đi ngang qua, Phương Bình hơi gật đầu chào, mà đối phương cũng hướng Phương Bình hơi gật đầu đáp lại lời chào.

Nữ tử này là hàng xóm của Phương Bình, hai người cũng đã gặp qua mấy lần cũng coi như quen biết. Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy cũng đều sẽ chào nhau một cái.

Đương nhiên cũng chỉ có như vậy, Phương Bình cũng không nghĩ nhiều đến việc phát triển quan hệ vượt qua mức hàng xóm. Hơn nữa, tuy Phương Bình cảm giác đối phương có một khí chất ôn hòa, nhưng cũng không phải loại người dễ dàng thân thiết với người khác.

“Thật không nghĩ tới, hàng xóm của ta lại còn là một vị nữ chủ tịch giả nghèo nha. Đáng tiếc, chủ nhân trước của cơ thể này lại không biết chớp lấy cơ hội. Nếu không, cũng sẽ bớt được ta đây vài chục năm cố gắng mà!”

Sau khi đi ngang qua đối phương một đoạn, Phương Bình chép chép miệng.

Trước đây không có phát hiện, nhưng từ khi sở hữu Haki Quan Sát thì Phương Bình đã nhận ra.

Nữ tử này tuy rằng một thân một mình đi trên đường, thế nhưng trong chỗ tối có ba người bí mật cải trang đi theo sau để bảo vệ an toàn cho nàng.

Cái này còn không gọi là nữ chủ tịch giả vờ nghèo thì còn gọi là gì? (Ed: Lại trò chủ tịch giả nghèo và cái kết hả?)

Khó trách việc hắn luôn cảm thấy đối phương có một loại khí chất độc đáo. Hiện tại nghĩ đến, loại khí chất này hẳn là sự cao quý tự nhiên của người giàu trong truyền thuyết đi.

Chỉ là không biết, tại sao đối phương lại ở chỗ như thế này nha.

Con gái riêng?

Thất bại trong việc cạnh tranh tài sản của đại gia tộc?

Phương Bình cảm thấy mình cũng suy nghĩ quá nhiều đi. Hắn tiếp tục hướng về phía trước mà đi.

Đúng lúc này.

“A ——”

Chợt có một tiếng kêu thảm thiết ở sau, rõ ràng là tiếng của một nam tử. Trên đường có lác đác vài người, lúc này cũng xôn xao cả lên. Tất cả đều đang kinh hoảng mà chạy trối chết, đồng thời có nhiều tiếng hét hoảng sợ và tiếng gào của Ma Vật vang lên.

Phương Bình bỗng nhiên xoay người, hướng tới hướng của thanh âm truyền đến mà chạy tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK