• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Điều tra thế nào rồi! "

Hàn tướng quân lên tiếng hỏi thuộc hạ, hắn liền chắp tay kính cẩn bẩm báo:

" Quả đúng có chuyện đó thưa tướng quân. Theo đội bí mật điều tra, nhà họ Lâm có cấu kết với một đoàn thương nhân Thổ quốc trao đổi hàng hóa không rõ nguồn gốc, còn liên quan đến cả sự suy thoái của nhà họ Hàm hai năm trước. Còn những kẻ phản bội trong phủ cũng đều đã bị giam giữ lại xử lý theo quy pháp rồi ạ... Tướng quân vẫn nghi ngờ Hàn công tử sao."

" Dù sao thì cái chết của mẫu thân nó cũng liên quan tới ta, không tránh khỏi nó lợi dụng chuyện này đánh úp ta một vố, có điều nó đột nhiên lại quan tâm đến chuyện chính sự thì quả là rất lạ. Tạm thời cứ điều tra thêm tình hình nhà họ Hàm đi! "

" Tuân lệnh!"

" Chuẩn bị ngựa, tiến cung xử án! " Kẻ phản bội nhất định phải tiêu diệt, dám lừa gạt bổn tướng quân gây hại cho dân phải nhổ tận gốc càng sớm càng tốt! "

______

Vài ngày sau, tại nhà họ Lâm...

Lâm Nghĩa đang thảnh thơi đếm bạc trong phòng thì một tên đầy tớ hớt hải chạy vào bẩm báo:

" Bẩm, bẩm lão gia, Hàn tướng quân đem thánh chỉ đến đang ở trước cổng phủ rồi. Lão gia mau ra xem thử!"

"Cái gì! Mau mau tiếp đón tướng quân vào! " Hôm nay Hàn tướng quân lại trực tiếp tới nhà ta truyền thánh chỉ là chuyện gì đây? Chẳng lẽ là ban hôn cho thứ nữ nhà ta.

Lão vừa nói tay chân lại luống cuống dấu chỗ bạc đi rồi chạy ra. Tướng quân uy nghiêm lẫy lừng bước vào sảnh chính vẻ mấy phần tức giận mà nói:

" Lâm Nghĩa, còn không mau quỳ xuống tiếp chỉ!"

" Dạ... V...vâng!"

Hắn lắp bắp chân tay, cúi người quỳ bệt xuống đất.

" Phụng thiên thừa phật, Hoàng đế chiếu viết. Lâm Nghĩa - gian thương phạm thượng, làm trái với luôn thường đạo lý. Ức hiếp dân lành, vu oan sai cho nhà họ Hàm, cấu kết ngoại quốc trao đổi hàng giả gây ảnh hưởng tới muôn dân Hoàng thành. Tịch thu tài sản, phạt ba trăm lượng vàng, phế cả họ thành thứ dân, chờ ngày xét xử. Khâm thử!"

Lão già kia nghe xong mặt tái mét như thấy sét đánh giữa trời quang, run lẩy bẩy dập đầu xuống đất:



" Thần... Tiếp chỉ! "

Hàn tướng quân thấy vậy thì nói lời cay độc ám chỉ:

" Lâm Nghĩa, ngươi cũng nên biết hối cải về những việc mình làm đi! Thay cho câu cha nào con nấy, có được đứa con gái như Lâm Mẫn Nhi thật là ' phúc ' ba đời nhà họ Lâm đấy! "

Nói xong Hàn tướng quân cùng đoàn lính vệ bước ra khỏi phủ, Lâm Nghĩa sắc mặt trắng bệch ngồi sõng soài dưới nền đất:

" Sao lại thành như này rồi! Hết rồi, nhà ta xong đời rồi." Hàn tướng quân vừa nhắc nhở ta về đứa con gái này sao!

Đột nhiên lão đứng lên vẻ tức giận hét lớn:

" Lâm Mẫn Nhi đâu, đứa con gái trời đánh này, mau ra mà xem chuyện tốt của ngươi làm đi. Nó đâu rồi!"

Ông hét toáng lên, giờ người trong phủ nghe chuyện vừa rồi cũng không còn để ý tới lão già điên này nữa.

" Các ngươi điếc hết rồi sao?"

Lão lại hét lên, ai cũng không nghe chỉ lặng lẽ sắp xếp đồ đạc có lẽ là chuẩn bị rời khỏi phủ, nơi này không có chỗ cho họ dung thân nữa rồi.

Vừa hay lúc này Lâm Mân Nhi dạo chơi ngoài thành trở về, thấy tình hình loạn xạn trong phủ, đồ đạc bị đưa đi, cô hoảng loạn chạy vào trong:

" Cha, chuyện gì đang xảy ra trong nhà ta vậy. Sao đồ đạc lại bị đưa đi hết thế kia..."

" Bốp!"

Cô đang nói thì ăn trọn một cái bạt tai của lão già Lâm Nghĩa.

" Cha sao lại... " Từ trước đến giờ đều hết mực yêu thương ta, sao bây giờ lại nỡ đánh ta như vậy?

Cô ngơ ra ấm ức nhìn lấy bộ dạng hậm hức tức giận của ông ta, lão lại hét lên:

" Con tiện nhân này, mày lại đi rêu rao chuyện gì ra ngoài rồi, xem ra là tao dung túng cho mày quá rồi! Giờ cơm cũng không có mà ăn nữa đâu. Đúng là nghiệp chướng! "

" Con... Chuyện này là sao?"

" Chuyện ta bán hàng giả, làm sai cáo trạng đều bị Hàn tướng quân nắm trọn, bây giờ thì hay rồi, chúng ta chuẩn bị ra đường ở còn chưa kể đến cái mạng quèn này biết còn giữ nổi không!"

"..." Không lẽ ả Hàm Ly kia đã báo quan, nhưng ta đã cảnh cáo cô ta rồi mà. Hay là ả đã dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Hàn Anh. Không được, ta nhất định sẽ không tha cho cô ta.

Cô nghiến răng nghiến lợi lại nắm lấy tay ông cầu khẩn:

" Nhất định là nhà họ Hàm đã lên tiếng mượn chức tướng quân làm loạn. Cha..."

" Đủ rồi, nếu mày mà làm được tích sự gì thì đã không xảy ra chuyện này rồi. Mau cút đi!"

Hắn dứt tay ra để cho Lâm Mẫn Nhi ngã xuống đất. Chửi bới một trận xong lão liền chạy vào nhà thu gom vàng bạc châu báu chuẩn bị chạy trốn. Lâm Mẫn Nhi càng tức hơn nhưng cũng chẳng biết làm gì, y đứng dậy nhanh chóng tìm trang sức quần áo còn lại. Cả nhà họ Lâm sau một đêm đã tán gia bại sản, chạy trốn khỏi Hoàng thành.

_____

Hai hôm sau, chuyện sụp đổ của nhà họ Lâm đã lan truyền tới cả Thứ Linh Môn. Thiên Thiên và Hàm Ly đang ngồi học cùng nhau ở bên hồ Hương cũng nghe được chuyện bàn tán của mấy sư đồ trong Thứ Linh.



" Xem ra chuyện đã được giải quyết rồi!"

Thiên Thiên nói. Hàm Ly ngồi bên cạnh gật đầu:

" Sáng nay nhà ta cũng vừa nhận được thánh chỉ, nỗi oan nhà ta được rửa sạch. Tất cả phải cảm ơn Hàn Anh công tử rồi!"

" Ta biết huynh ấy sẽ rất được việc mà." Nhà huynh ấy thừa cơ xử lý chuyện này. Tỷ chỉ bảo là không được nói với người khác còn Hàn Anh đâu phải người khác chứ!

" Chỉ là..."

" Chỉ là sao?"

Hàm Ly trầm ngâm nói tiếp:. Truyện Quân Sự

" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ta cũng không thể lường trước được. Ta hình như lại có linh cảm xấu..."

Thiên Thiên nghe vậy vỗ vai cô mỉm cười:

" Có lẽ là tỷ lại quay về cuộc sống giàu có nên chưa quen thôi, sẽ không sao đâu. Đúng rồi, bây giờ Lâm Mẫn Nhi cũng phải nghĩ cách chạy trốn không có thời gian ở đây trả thù tỷ đâu."

" Ừm, nghe muội vậy." Thế mà suy nghĩ của ta lại bị muội nhìn thấu rồi. Ở ẩn cũng được, chỉ cần cô ấy chịu hối cải sống cuộc sống bình thường về sau, không hại người nữa là được rồi.

"..."

" Bất ngờ này của ta đủ lớn không, Tiểu Thiên Thiên?"

Hai người mải nói chuyện không biết Hàn Anh đã đứng ở sau lúc nào. Hắn thì thầm bên tai Thiên Thiên khiến cô bất ngờ một phen mà đứng cách ra mấy mét:

" Huynh... huynh sao lại ở đây?" Cứ như đang nói chuyện xấu nhà người ta bị bắt tại trận vậy.

" Nào nào, muội có phản ứng như vậy là sao?"

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế bên cạnh.

" Huynh cứ đột ngột xuất hiện như vậy sẽ khiến người khác bị đau tim mà chết đấy!"

" Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý. Muội mau lại đây ngồi đi."

Nói rồi cô lại chỗ cũ ngồi xuống, Hàm Ly thấy tình cảm hai người tốt như vậy thì ánh mắt nàng không giấu khỏi sự ngưỡng mộ:

" Ta nghe đồn hai người là thanh mai trúc mã đấy, lúc nào cũng dính lấy nhau vậy." Đúng là rất xứng đôi.

" Tỷ tỷ à, ta không phải quan hệ như tỷ nghĩ đâu. Còn có... "

Cô đưa tay phủ nhận, Hàn Anh ghé đầu sát bên cạnh cô:

" Vậy muội nói xem chúng ta là quan hệ gì?"

Nghe hai người cứ hùa vào trêu chọc cô, Thiên Thiên lại xù lông lên:

" Kệ hai người đấy, ta thiết muốn nói chuyện với hai người nữa." Cũng đâu phải một mình ta, Đan Dương tỷ tỷ cũng chơi cùng mà. Nếu huynh không nói giữ bí mật thì ta còn lâu mới quan tâm đấy.



Hàn Anh thấy dáng vẻ thế của cô thì bật cười:

" Được rồi, ta không nói nữa, không nói nữa, muội đừng giận ta nữa nhé!"

Cười đùa với nhau một lúc, Hàm Ly lại lên tiếng:

" Đúng rồi, chuyện này đều là công ơn của Hàn công tử. Để cảm tạ, nhà ta muốn tỏ chút lòng thành. Huynh muốn ta làm gì cũng được coi như đền ơn đáp nghĩa đi!"

" Cô như vậy là đang xem thường ta rồi đấy. Quân tử giúp người là chuyện bình thường thôi!"

" Nhưng chuyện này thật sự rất lớn đấy. Hay huynh nhận một lạy của ta nhé!"

" Cái này... Không không, dù sao ta cũng là nam tử, chỉ cần cô giúp đỡ Tiểu Thiên nhà ta học hành cho tốt là được rồi!"

" Được, vậy vi sư này sẽ nghiêm khắc dạy dỗ bảo bối của huynh nhé!"

" Chúng ta sau này đều sẽ là bạn tốt kề vai sát cánh để trở nên mạnh hơn..."

" Phải, phải!"

"..."

Nhìn hai người cười cười nói nói, hắn thì như người cha già đang tìm thầy dạy bảo con gái còn cô thì cứ thuận nước đẩy thuyền theo vậy, Thiên Thiên ngồi giữa nhìn cũng ngán ngẩm nhưng đột nhiên nảy ra một ý:

" Hai người xứng đôi thật đấy! Vậy sau này phải gọi tỷ tỷ là chị dâu rồi, Hàn Anh ca ca nhỉ!"

" Thiên Thiên! "

Hắn và Hàm Ly đột nhiên quay lại đồng thanh nói, cô liền chớp chớp mắt chột dạ. Hình như làm phiền cuộc trò chuyện của hai người này rồi liền đưa chân chạy thoăn thoắt ra khỏi hoa viên. Hai người kia cũng liền đuổi theo...

Giữa những đứa trẻ này đã dần hình thành một tình bạn từ lúc nào rồi, trong sáng lại thuần khiết, cùng nhau trưởng thành trên một con đường mới vì nhau mà cố gắng để trở thành một linh sư thực thụ...

********

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK