“Đi du ngoạn khắp tứ phương rồi, vậy mà lại chưa tới Kim An một lần.”
Phong Vân vừa dạo chơi vừa nghĩ.
Người Kim An có một vẻ đẹp rất đặc biệt, mỗi người đều được sinh ra và rèn luyện trong môi trường cạnh tranh khốc liệt từ nhỏ, cô dễ dàng bắt gặp những đứa trẻ trong phong thái của một người trưởng thành, chín chắn…
Phong Vân dạo chơi nửa ngày thấy tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, y dừng chân tại Hạ Minh quán nghỉ ngơi, lúc trước lấy của Đan Dương một ít tiền nên bây giờ cô cũng có chút ngân lượng mà gọi đồ.
Sau khi trải qua chuyện ở Ma giới, y đã nhận ra được nhiều điều mới:
“Có lẽ tình yêu là sợi dây ràng buộc giữa hai con người, nó vừa tạo cho họ lối dựa dẫm vào nhau nhưng cũng là vũ khí bền chặt tạo nên sức mạnh vĩ đại.”
Phong Vân cắn một miếng bánh, uống một ngụm rượu thư thái ngồi trên lầu cao, cô hướng mắt xuống đoàn kịch và chú mục vào câu chuyện phía dưới.
“…Sau đó tam công chúa Thiên Sơn quốc xả thân rơi vào trận địa Ma giới để bảo vệ nhân dân hai thành…”
“Chắc đây là lần đầu tiên nghe thấy người ta ca ngợi mình như thế nhỉ?”
Phong Vân mỉm cười bình luận, đột nhiên bên cạnh cô xuất hiện một vị công tử khôi ngô, tuấn tú, hắn ngồi xuống kế cô từ lúc nào không hay:
“Cô nương cũng có hứng thú với câu chuyện này sao?”
Phong Vân vì tránh gặp phiền phức nên cô vẫn đang đội một chiếc nón màn đen mờ che phủ gần nửa thân mình:
"…"Hắn là ai vậy, sao biết ta là nữ nhân?
Hắn cầm bình rượu lên rót lấy một ly:
“Bàn này ta mời, có thể cho tại hạ cùng góp vui không?”
"???"Rượu của ta…
Hắn đặt một lượng bạc lên bàn, cô thấy vậy thì đột nhiên cười thầm mà lên tiếng:
“Ha, bằng hữu, huynh cứ thoải mái đi!” Đúng lúc ta cũng không còn nhiều, có người bao ăn sao lại không chấp thuận chứ.
Cô đứng dậy cầm bình rượu lên rót cho hắn thêm một ly:
“Nào, để hiền đệ rót cho huynh nhé.”
Có lẽ vì thái độ nhiệt tình quá của cô, hắn cũng ngẩn người rồi một lúc mới bật cười:
"Không cần đâu."Rõ là một cô nương xinh đẹp như vậy, sao còn muốn phủ nhận rồi làm hiền đệ với bổn vương…
Phong Vân nghe vậy thì gật đầu ngồi xuống ăn tiếp, hắn cũng tiếp tục xem kịch phía dưới:
“Tại hạ là Mạc Cẩn Anh…”
Họ Mạc ư?
Phong Vân đột nhiên ngừng lại:
“Vị huynh đài không biết từ đâu đến nhỉ?” Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu đấy rồi…
Hắn chưa kịp lên tiếng thì tên thuộc hạ bên cạnh đã tiếp lời:
“Mạc thiếu chủ là thương nhân trẻ nhất, giàu nhất thành Kim An bấy giờ, cô nương thật sự không biết sao?”
Cô nghe vậy thì ngẫm nghĩ một chút lại lắc đầu:
“Chưa từng nghe qua.”
“Cô…”
Hắn vội cản tên kia lại nho nhã tiếp lời:
“Có lẽ ta còn chưa đủ khả năng để nhiều người phải kính lễ như vậy. Chắc phải cố gắng thêm rồi.”
Phong Vân vẫn không ngừng ăn, cô cũng chẳng để ý mấy lời vừa rồi.
“Cô tới từ đâu?”
“Nhìn ta không giống một công tử lịch thiệp sao?”
Hắn bật cười khi thấy cô dừng lại chấp vấn:
“Nữ nhi với nam nhi cũng không khó phân biệt lắm.”
Đoạn rồi, hắn vén lớp màn mỏng sang để lộ hơn nửa khuôn mặt xinh đẹp của y:
“Huống hồ nàng còn là một mỹ nhân.”
“…”
Tên bên cạnh cũng há hốc. Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, thảo nào thiếu gia hắn lại để ý…
Phong Vân gạt tay hắn ra tiếp lời:
“Ta có con rồi!”
“…”
Hai người kia nghe vậy thì hóa đá tại chỗ, nữ nhi chân yếu tay mềm, còn non người trẻ dạ thế mà có con ư?
Sắc mặt Mạc Cẩn Anh hạ xuống tận mấy tông:
“Có lẽ ta nên xem xét lại. Ha ha, có con rồi à…Một nữ nhi giả trang nam nhân vào thanh lâu, là để kiếm thêm thê thiếp cho phu quân ư?”
“Thì sao?”
Phong Vân ngả ngớn người về phía sau vắt chéo chân lên cợt nhả:
“Bổn gia cũng có nhu cầu thưởng thức cái đẹp lắm chứ!”
“…”
“!?”
_____
“Trăng thơ tựa ảnh nguyệt nửa khúc sông.”
“Người thơ đi nhớ về thương chốn nào!”
“Thơ hay! Thơ hay!”
Phong Vân dừng ngay ánh mắt trên một người đối thơ dưới lầu.
“…” Đó là Kì Liên sao? Bình thường tỷ ấy ăn mặc cũng đã giống nam nhân chín phần, nay giả trang vào thanh lâu đối thơ…Thật không dễ gì gặp người quen.
Cô đứng dậy vỗ tay lớn tiếng:
“Hay! Hay lắm!”
Quả nhiên y đã thành công gây sự chú ý với Kỳ Liên, cô ngước nhìn Phong Vân. Mạc Cẩn Anh và tên kia cũng không biết phải làm sao.
Thật sự cô nương mà hắn nhìn trúng lại đi gieo tương tư với một nữ nhân giả trang khác …
“Thì ta chúng ta mới là kẻ thứ ba?” Chắc phu quân của cô gái này cũng phải chịu cảm giác đội mũ xanh rồi…
…
Phong Vân trực tiếp nhảy xuống lầu, mọi ánh mắt của những người trong thanh lâu bấy giờ đều chú mục vào hai người cảm thán.
“Lâu rồi không gặp!”
Phong Vân mở lời.
Kỳ Liên cũng nhanh chóng nhận ra giọng nói quen thuộc:
“Tiểu Phong nhỉ? Hôm nay cũng tới đây giải tỏa tâm trạng sao?”
“Thành thật mà nói, ta chỉ là muốn du ngoạn một chuyến thôi.”
“Vậy thì mong vị công tử đây có thể tận hưởng trọn vẹn những thú vui đặc biệt của Kim An ta.”
“Rất sẵn lòng!”