Buổi chiều hôm đó, một người ăn mặc kín mít, lại đeo một chiếc mặt nạ che hơn phân nửa mặt trên.
Là một người phụ nữ, y dần đi về phía cổng thành U Minh lại có chút gấp gáp.
" Đứng lại, ngươi là ai? "
Một phù thủy gác thành vội ngăn y lại.
" Ta muốn gặp phù thủy Liễu Thanh Y, ngươi cứ báo lại với cô ấy là có người muốn gặp Thiên Thiên, ta ở đây chờ được."
Hắn nghe vậy cũng có chút do dự, lai lịch người này lại không rõ ràng mà lại muốn gặp tiểu nữ châu báu của Liễu Thanh Y, lại nghĩ nếu gây sự còn muốn gặp phù thủy Nguyệt cảnh thì sẽ không thể nào:
" Được, vậy ngươi cứ chờ ở đây, ta sẽ đi thông báo với phu nhân."
Người kia cũng gật đầu nhẹ, phù thủy kia thúc giục mấy tên lính canh rồi ngay lập tức chạy vào thành bẩm báo. Một lúc sau hắn cũng chạy ra:
" Để ta dẫn ngươi vào trong."
...
Đến trước điện chính của phù thủy, hai người liền dừng lại.
" Phu nhân, người muốn gặp bà tới rồi."
Chỉ nghe tiếng ' ừ ' nhàn nhạt vọng ra, tiểu phù thủy kia liền lui xuống. Y cũng chậm rãi mở cửa bước vào trong điện. Liễu Thanh Y ngồi dưới hàng ghế danh tướng đang cầm bút viết gì đó, phía trên cao chính là ngai vàng của nữ đế xứ U Minh đã để trống nhiều năm qua.
Người phụ nữ từ từ vén mũ áo xuống:
" Lâu rồi không gặp."
Nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, Liễu Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt y lại trầm xuống:
" Là bà?"
Người phụ nữ kia cười nhạt một tiếng lại gỡ chiếc mặt nạ đi.
Hoàng hậu Thiên Sơn quốc, bà ta tới đây làm gì?
" Lâu vậy không gặp, ta không ngờ ngươi vẫn nhận ra giọng nói của ta đấy."
"..."
Hoàng hậu nhìn lên ngai vàng trước mặt tiếp lời:
" Một nước không thể có vua, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn có thể đứng vững ở đây lại không làm cho dân chúng U Minh nổi loạn thì thật đúng là kì tích."
Liễu Thanh Y không để ý mấy đến lời y nói lắm, lại cúi xuống thong thả viết tiếp trang chữ còn dang dở:
" Nói đi, bà tới đây có mục đích gì?"
Hoàng hậu từ tốn ngồi xuống chỗ đối diện:
" Ta nhớ con bé rồi muốn đến thăm không được sao? Cả một người không rõ lai lịch như ngươi cũng không phải là chỗ dựa tốt cho nó..."
" Vậy ý bà là muốn tới đưa nó đi?"
" Không lẽ là không được?"
"..."
" Liễu Thanh Y, tuy ta chỉ là một hoàng hậu nhỏ bé, mấy tháng qua đều bị quân vương giam lỏng ở cấm cung. Nhưng... nếu ta có thể tới đây thì ngươi phải biết bên cạnh ta cũng có vũ khí bí mật. Thế lực dưới trướng ta... "
" Bà đang uy hiếp ta sao, hoàng hậu nương nương? Bà cũng phải biết mình đang đứng ở thành phù thủy - U Minh, không phải Thiên Sơn quốc kia."
Liễu Thanh Y ngừng bút châm chọc, hoàng hậu cũng không kém cạnh tiếp lời:
" Ta chỉ muốn tới đưa con bé đi, cũng đã nghĩ tới kế hoạch sau này rồi. Suy cho cùng U Minh cũng ngày càng xuống dốc, khó lòng là nơi an toàn cho con bé. Nếu ngươi để con bé đi ta sẽ giúp ngươi một bước tiến lên ngai vàng, bọc thêm một lớp bảo vệ cho thành U Minh, ngươi thấy sao?"
" Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Hoàng hậu lần này có chút tức giận, giọng y lại nặng hơn một nốt chỉ tay về phía ngai vàng:
" Liễu Thanh Y, ngươi cần phải biết rằng ta mới là mẫu thân con bé, ngươi nghĩ con bé có thể ở lại nơi này như vậy sao? Huống gì ta còn giúp ngươi ngồi lên ngai vàng kia được."
" Ồ, thật tiếc thay, ngai vàng này đã có chủ nhân rồi, ta muốn cũng không được nữa."
" __ Cái gì? " Người có thể trở thành nữ hoàng phù thủy tối cao sao có thể... là Liễu Thanh Y?
Hoàng hậu ngạc nhiên. Bên ngoài lại có tiếng đập cửa liên tục.
" Nhũ mẫu, nhũ mẫu, người có ở trong đấy không?"
Liễu Thanh Y vừa nghe thấy thì mỉm cười đứng lên hướng về phía tiếng gọi:
" Có, con vào đây đi."
Thiên Thiên mở cửa bước vào, hoàng hậu cũng nửa phần bất ngờ nửa lại thấy cổ họng mình như nghẹn lại.
Qua mấy tháng không gặp, con bé đã cao lên một chút, lớn thêm một chút, tính cách lại vẫn phóng khoáng, hòa đồng,hoạt bát như vậy, lúc nào cũng nở nụ cười trên khuôn mặt ấy...
Thiên Thiên nhìn thấy hoàng hậu thì cũng có chút bối rối, nụ cười dịu xuống đi mà nhìn về phía Liễu Thanh Y, giường như cô cũng muốn lại ôm lấy người mẹ này nhưng chợt nhớ ra gì đó lại thôi.
Hoàng hậu cũng bước mấy bước tới đưa tay về phía y:
" Thiên nhi..."
" Mẫu... "
Thiên Thiên chạy ào về phía Liễu Thanh Y ôm lấy bà thốt lên trọn vẹn hai tiếng:" Mẫu thân!"
Hoàng hậu thấy vậy thì khuôn mặt lập tức biến sắc như vừa nghe tiếng sét đánh bên tai, cánh tay như cứng nhắc dần hạ xuống nhìn hai người họ.
.....
" Xem con hôm nay làm gì lại bẩn như vậy."
Liễu Thanh Y ngồi xuống giơ tay áo lên lau mấy vết nhem nhuốc trên khuôn mặt cô, Thiên Thiên cũng vui vẻ đỡ lấy cánh tay y:
"Hôm nay con lên núi chơi, lại tìm được cuốn sách làm mất trước đó."
" Vậy sao? Cuốn công pháp này."
Liễu Thanh Y nhìn qua cuốn sách cô bé cầm trên tay hỏi.
" Con sợ mẫu thân sẽ phạt con nên không nói cho người biết, may mà bây giờ đã tìm thấy rồi."
" Chỉ là một cuốn công pháp nhỏ thôi, sao ta có thể phạt con chứ."
" Con biết mẫu thân là tốt nhất mà."
Hoàng hậu ở bên cạnh nghe được mấy lời vui vẻ của hai người họ lại càng đau lòng nắm chặt tay lại.
Thiên Thiên một tiếng mẫu thân, hai tiếng mẫu thân, xem ra cô sống ở đây rất tốt chỉ là không biết người mẹ ruột này giờ sẽ là gì với cô đây?
Hoàng hậu cố đè nén cảm xúc lại gượng cười lên tiếng:
" Thiên nhi, lâu rồi không gặp, con vẫn khỏe chứ?"
"..."
Liếu Thanh Y đứng dậy nắm lấy tay cô:
" Hoàng hậu, ta nghĩ có thể bà sẽ thấy rõ chứ?"
" Thiên Thiên, ta muốn tới đây đưa con vào cung, chẳng phải trước đây con vẫn luôn muốn tới Hoàng thành sao, còn có Đan Dương nữa, con bé thật sự rất nhớ con đấy."
Thiên Thiên vẫn đứng im nắm chặt lấy tay y, Liễu Thanh Y cũng không kiên nhẫn mà đáp lại:
" Bà lại muốn đưa Đan Dương làm mồi nhử sao, thật không xem..."
" Tại sao?"
Thiên Thiên nói, cả hai người cũng trở nên khó xử, cô tiếp lời:
" Tại sao người lại muốn đưa ta vào hoàng thành, ta sống ở đây cùng mẫu thân rất tốt mà. Với cả chúng ta cũng đâu có mối quan hệ thân thích gì mà phải không, Hoàng hậu nương nương."
" Thiên nhi, con sao lại..."
" Nếu có thì quả thật trước kia Đan Dương thiếu đế đã chăm sóc con rất nhiều, lần này về cung phải nhờ người cảm ơn thiếu đế một tiếng rồi hoàng hậu. Thật không ngờ ta lại từng thân với hoàng đế tương lai và mẫu nghi thiên hạ như vậy đấy."
Từng câu từng chữ của y như đang muốn châm chọc người, hoàng hậu cũng không ngờ có ngày mình lại nghe được những lời như vậy từ chính con gái của y:
" Thiên nhi, là Liễu Thanh Y dạy con nói mấy lời như vậy tới chọc tức ta sao, ta mới là mẫu hậu của con mà."
" Đừng có vu tội cho mẫu thân của ta! "
Thiên Thiên đột nhiên hét lên, hoàng hậu liền sững sờ tại chỗ, cô tiếp lời:
" Ta chỉ có một người mẹ là Liễu Thanh Y, ai nói xấu người thì đó là kẻ thù của ta. Ta nói cho người biết dù người là hoàng hậu đi chăng nữa cũng không có cái quyền đó!"
" Thiên nhi..." Sao con bé đột nhiên lại như thế. Không thể nào, con bé sao lại thay đổi thành một người như vậy...
" Bà không có tư cách đó, chỉ có người thân của ta mới có thể gọi ta như thế. Còn bà, bà không có liên quan gì đến ta cả."
Thiên Thiên từng câu từng chữ, vừa nói lại thấy bộ dạng cô càng tức giận, Liễu Thanh Y vội nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của cô:
" Con bình tĩnh một chút ta không sao đâu, được không?". Chính chủ, rủ bạn đọc ch𝗎ng [ Т 𝗥ÙMТ𝗥UYỆN.vn ]
Thiên Thiên ấm ức nhìn Liễu Thanh Y:
" Con không muốn nghe người khác đàm tiếu về người..."
" Được rồi, ta biết con rất yêu ta mà. Bây giờ trở về phòng tắm rửa đi, tối nay ta bảo người làm đồ ăn ngon cho con nhé."
" Nhưng mà..."
" Ta sẽ giải quyết chuyện ở đây nhanh thôi."
" ___Vâng."
Vừa do dự trả lời, Thiên Thiên lại bổ sung thêm một câu: " Cứ đuổi bà ấy đi là được, không nên giết người trong thành U Minh đâu."
" Ừm, ta biết rồi." Con bé vẫn là sợ ta làm hại bà ấy sao, nhưng mà tình hình này nằm ngoài mong đợi của ta. Con bé thật sự rất hận bà ấy phải không?
.....
Nói xong, Thiên Thiên do dự bước ra tới cửa, y lần nữa quay đầu lại nhìn hoàng hậu một lượt, bộ dạng bi thương ấy của bà lại khiến cô có chút áy náy nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà rời đi.
Sau khi Thiên Thiên ra khỏi điện, Liễu Thanh Y cũng dọn dẹp đống tấu chương trên bàn:
" Ta nghĩ bà thấy rõ rồi chứ. Đúng là mẹ ruột của con bé thì sao, nhưng mà người nuôi nấng con bé, người ở bên, người bảo vệ, người tin tưởng con bé là ta. Ta chưa từng bỏ rơi con bé giống như bà. Bà xem mình sẽ xứng sao? "
" Ngươi, rốt cuộc thì ta đã từng cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân mà giam giữ con gái ta sao?"
" Chẳng phải ta đã nuôi dưỡng cho người một thiếu đế đấy sao. Nghĩ lại thì bà còn tặng ta một cô con gái tốt như vậy, ta cũng sẽ cân nhắc không cần bà bảo vệ U Minh nữa đâu?"
" Là ngươi đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì rồi. Hừ, lũ phù thủy các người thật cũng là một lũ gian xảo, đê tiện."
" Vậy là bà đang nghi ngờ mắt nhìn của con bé, Thiên Thiên cũng biết nơi nào sẽ thuộc về nó, nó sẽ bảo vệ thứ nó trân quý, từ bỏ thứ đồ không có giá trị."
Liễu Thanh Y nói xong liền bước dần lên ngai vàng phía trước, hoàng hậu cũng hạ giọng lại kiên nhẫn nói tiếp:
" Liễu Thanh Y, thành U Minh sớm muộn gì cũng bị xóa khỏi Thần giới, nếu ngươi yêu con bé như vậy thì hãy để nó về với ta...ngươi cũng có thể bảo vệ nó và cả U Minh..."
Liễu Thanh Y lướt tay nhẹ trên tay dựa của ngai vàng lộng lẫy:
" Thật tiếc thay cho dù con bé muốn về cũng không được nữa rồi."
Hoàng hậu sửng sốt:
" Ý ngươi là gì?"
Liễu Thanh Y đứng bên cạnh ngai vàng nhìn xuống, phong thái uy nghi của cô như trấn áp cả điện phù thủy:
" Nữ hoàng của thành U Minh này chính là... Thiên Thiên!"
********