• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Liễu phu nhân, tiểu thư lại tới rồi!"

" Cho con bé vào đi."

Phòng sách của Liễu Thanh Y.

Thiên Thiên bước vào bên trong, so với bộ dạng nhảy nhót tinh nghịch trước kia thì hôm nay lại yên tĩnh đến kì lạ. Cô đến ngồi lên ghế một cách ngay ngắn nhìn Liễu Thanh Y đang xem sổ sách.

" Hôm nay con đến đây lại muốn nói chuyện gì sao?"

Cô ngưng một hơi rồi trả lời:

" Thật ra cả tháng nay con luôn trốn tránh người là vì... Lần trước con tình cờ nghe được chuyện độc dược ở núi Thiên Đường nên mới thế. "

" Ta biết rồi."

Nghe câu này cô chút chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn y:

" Người biết rồi?"

" Lần sau nếu nghe lén thì chạy chậm chút, con hấp tấp như vậy đến con kiến bên trong cũng biết là có người bên ngoài. "

"..."

Liễu Thanh Y đến bên ngồi cạnh cô:

" Vậy hôm nay con đến để thú tội với ta?"

Cô trầm ngâm một chút rồi nói:

" Vâng, cũng là vì một chút thắc mắc nữa?"



" Vậy là con muốn hỏi tại sao?"

" Vâng, con đã suy nghĩ về chuyện này. Rõ ràng kết giới đã chia, tại sao người lại phải dùng độc, lỡ như hại người phải làm sao?" Đúng ra là đã hại rồi, cô nương ấy...

" Ta cũng không muốn giấu con nhưng chuyện này liên quan tới sự an toàn của con. "

Thiên Thiên Thiên ngạc nhiên nhướn mày lên:

" Sao lại liên quan tới con nữa!"

Liễu Thanh Y nhìn cô một cách ôn nhu:

" Con biết không, điều ta sợ nhất là mất con, cũng sợ con sẽ bỏ đi."

" Người yên tâm, bây giờ con chỉ có người, trong Hoàng thành này con đã sớm bỏ nỗi day dứt trong lòng rồi. "

Thanh Y sững sờ:

" Con... "

" Người yên tâm, con sẽ không làm người thất vọng đâu."

Điệu bộ chắc nịch của cô lại khiến Liễu Thanh Y càng trở nên mơ hồ, là ai đã xúc tác thêm để con bé giờ lại nói ra lời khó bỏ như vậy.

...

Một lúc sau, Liễu Thanh Y đến gần giá sách, nhấc một chiếc bình hoa lên rồi làm vài động tác, có lẽ đang mở ra mật mã gì đó. Phút sau chiếc giá sách bắt đầu xoay chuyển mở ra một mật thất.

Bà bước vào trong quay lại vẫy tay ra hiệu cô đi theo. Thiên Thiên hiểu ý rảo bước nhanh theo y.

Tới sâu bên trong là một kho mật, ở đấy chứa vài chục loại vũ khí lớn nhỏ, bí pháp cổ, vàng bạc linh thạch,... Nổi bật giữa là một bức tượng phù thủy tối cao được bao bọc linh khí xanh ngọc xung quanh.

Thiên Thiên tò mò hỏi y:

" Đây là nữ hoàng phù thủy sao?"

" Có thể coi là vậy cho con dễ hiểu vậy,... Phù thủy ta xưa nay đều là tộc riêng chiếm vai trò quan trọng trong việc tạo nên Thần giới, bà ấy..."

Ánh mắt y lướt lên trên bức tượng vẻ tôn kính nói tiếp:

"...là Phù thủy tối cao nhất của Thần giới. Lúc đó cả Hắc thần với bà đều là kim cổ chí hữu vô cùng thân thiết. Họ đã từng phản bác ý kiến của các tiên tộc khác về sự nguy hiểm của Ma giới và thần bóng tối. Bọn ta lại không nghĩ như vậy, bóng tối thì sao? Bóng tối cũng là một năng lượng mạnh mẽ, bóng tối tạo nên nơi ẩn trú cho mọi sinh linh khỏi kẻ thù,... Nhưng mà dù phù thủy đã từng lớn mạnh ra sao thì sự đông đảo của mấy gia tộc khác đều sẽ lấn át. Bây giờ thì địa bàn phù thủy ta trở nên hạn hẹp, Tinh linh bóng tối cũng đã biến mất mấy nghìn năm trước rồi... "

" Người sao lại kể với con chuyện này. "

Liễu Thanh Y nhìn cô ngồi xổm xuống đất:

" Ta muốn sau này con thay ta trở thành nữ chủ nhân của thành U Minh này. "

Cô nghe xong thì bất ngờ hiểu ra:



" Vậy người... Bên ngoài vẫn luôn hợp tác với các đế quốc bên trong thì vẫn luôn phải dè dặt bảo vệ thành nên mới tạo ra loại độc đó. "

" Ừ, nhưng mà thế trận này đặt ra chưa bao lâu thì bị giải, ta đang lo sợ gia tộc phù thủy ta sẽ bị tiêu diệt sớm muộn. "

" Vậy sao người lại giao nhiệm vụ này cho con, con cũng không phải phù thủy mà. "

Liễu Thanh Y ánh mắt có chút phức tạp:

" Giờ con là người ta tin tưởng, sau này Thiên Sơn quốc với con cũng không có quan hệ gì nữa vậy chỉ có con mới có thể làm được. Nếu lão phù thủy chấp thuận thì con chính là chân mệnh của U Minh ta... " Ta vẫn không nỡ nói ra thân phận của con, Thiên Thiên...

"..."

" Nếu con không muốn ta có thể..."

" Vậy để con thử xem." Dù sao cũng chỉ thử thôi, mẫu nương đã muốn tin tưởng giao phó cho mình như vậy.

" Vậy được. "

Y nói rồi đứng dậy đưa tay đặt lên bức tượng trước mặt, khí tức bắt đầu lan ra phát sáng:

"Đấng phù thủy tối cao, xin ghi danh Hoàng Tiểu Thiên tới mảnh đất U Minh, nữ hoàng đế mới của tộc phù thủy. "

Một bản khế ước hiện lên đến trước mặt Thiên Thiên, cô như bị mê hoặc nhẹ nhàng đặt bàn tay bé nhỏ lên đó, làn khí tức này liền nhanh chóng chuyển thành màu đen dần hấp thụ vào bên trong bức khế ước.

Sau khi tất cả trở về yên tĩnh, Thiên Thiên dần dần tỉnh táo hơn, lại là cái cảm giác như lần trước. Như một làn năng lượng khổng lồ trong cơ thể đang sục sôi chiếm lấy cô.

" Thiên Thiên, con không sao chứ!" Vừa nãy có thể thấy rõ là năng lượng bóng tối, nó mới có thể chấp nhận nhanh đến thế.

Thiên Thiên mơ hồ trả lời y:

" Con cảm thấy hơi chóng mặt một chút thôi."

" Vậy ta đưa con về nghỉ trước nhé."

Nói rồi Liễu Thanh Y đưa Thiên Thiên ra ngoài rồi đóng mật thất lại.

Ngồi định thần một chút Thiên Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn:

" Sau này con sẽ thay người bảo vệ U Minh thật tốt nhưng mà con vẫn chưa có linh lực." Vậy mà một lần được chấp thuận luôn. Đây là cảm giác giống như Đan Dương tỷ tỷ được phụ hoàng trực tiếp dắt tay vào ngôi Thiên đế sao, nhưng ta chẳng thấy vui gì cả...

Giọng điệu cô có chút buồn lại xen lẫn chút thất vọng. Liễu Thanh Y cũng hiểu được ý cô lại như có như không mà đáp:

" Người ta chọn là con, lúc nãy con cũng thấy thần phù thủy cũng nhanh chấp thuận con rồi còn gì. Sau này một tiếng của con là mệnh lệnh của U Minh, không có sự cho phép của con thì một hạt cát của vùng đất này cũng đừng hòng di chuyển. "

Nghe lời nói của y Thiên Thiên cũng có chút lo sợ.

Liễu Thanh Y lại nói thêm:



" Ta cần sự lãnh đạo của con còn những việc còn lại cứ giao cho bọn ta. Giờ về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sai người làm điểm tâm cho con nhé. "

" __ Vâng."

Cô gật nhẹ đầu rồi ra ngoài.

...

Một lúc sau một lão phù thủy mặc áo choàng đen kín mít bước vào:

" Bà nóng lòng muốn giao vị trí chủ nhân cho đứa trẻ này vậy sao?"

Liễu Thanh Y đang viết một bức thư cho ai đó, bà dừng bút gấp lại bỏ vào phong bao:

" Dạo này ta luôn mơ thấy Tiên thần về nhắc nhở..."

Mặt y trở nên nghiêm trọng:

" Trong lòng ta luôn cảm thấy một dự cảm không lành, như đang sắp diễn ra một hỗn chiến lớn. Ta giao lại nhiệm vụ này cho nó, nếu lỡ xảy ra trận chiến này, nó rời đi cũng sẽ được Thần đất U Minh chiếu cố bảo vệ. Mệnh của cô bé này sẽ không dễ dàng mất vậy nên U Minh cũng sẽ được bảo vệ bởi nó."

Lão phù thủy kia tiến lại gần cầm lấy bức thư Liễu Thanh Y đưa cho:

" Thiên Sơn dạo này đã cải cách rất nhiều chế độ, sớm muộn gì cũng chiếm vị trí tốt lòng dân, hẳn là cũng đang tập hợp binh lực. Kim An cũng không thua thiệt gì. Nếu hai bên xảy ra chuyện e là U Minh ở giữa không tránh khỏi thua hại. "

" Bây giờ tập hợp người trước, vấn đề độc dược tạm thời để qua không điều tra nữa, phải nhanh chóng tạo ra độc mới bảo vệ vùng biên giới!"

Liễu Thanh Y nói. Lão phù thủy kia cũng gật đầu rời khỏi phòng sách.

Trận chiến này có xảy đến hay không thì với Liễu Thanh Y sự an toàn của U Minh và Thiên Thiên đều được đặt lên hàng đầu, tính mạng và cả uy quyền của bà sau này đều giao lại cho vị tiểu Hắc thần này rồi...

********

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK