• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hội cũng dần đến rồi, tất cả đều đã có mặt ở sảnh lớn chuẩn bị chào đón tam công chúa Thiên Sơn.

Minh Thần cũng đã có mặt ở hàng ghế sứ thần. Ngồi giữa những vị đại lão, bao nhiêu công chúa đều không rời mắt khỏi hắn, có lẽ phong thái này của y mà làm sứ thần thì thật uổng phí. Hắn cũng không tỏ vẻ khó chịu mà lại giống như đang hồi hộp hơn.

“Tam công chúa này lúc nào mới chịu xuất hiện vậy?”

Người bên cạnh hỏi hắn, hắn cũng lắc đầu:

“Tại hạ cũng chỉ là người qua đường, cũng không biết rõ được.”



Một lúc sau hắn lại lẩm bẩm:

"__Đúng là lúc nào cũng khiến người ta lo lắng!"Tới giờ còn chưa chịu xuất hiện.

“Hoàng thượng, tam công chúa giá đáo!”

Nghe tiếng của Hà công công, tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung vào khán đài, ai ai cũng trầm trồ, dưới đó người người đều không khỏi ngạc nhiên.

Hoàng Tiểu Thiên xuất hiện với phong thái yểu điệu, xinh đẹp, từng cử chỉ, ánh mắt đều vô cùng hút người. Y mang một vẻ ngoài ôn nhu, dịu dàng ngay phút dạo đầu đã khiến mấy vị thái tử nước láng giềng phải xiêu lòng.

“Thiên hạ này còn có mỹ nhân đẹp như vậy sao?”



“Chỉ nhìn thôi đã thấy hội tụ cả công dung ngôn hạnh của tất cả mỹ nữ trên nhân gian rồi.”

“Ta nghe đồn công chúa hồi nhỏ rất tinh nghịch, vậy mà bây giờ…là do hoàn cảnh tô luyện nên mỹ nhân sao?”

“…”

Tất cả đều dành hết lời ca ngợi, tung hô cho y, Hoàng Vĩ Kỳ cũng gật đầu hài lòng:

“Các vị! Hôm nay được sự chào đón của mọi người như vậy, ta rất cảm khích. Hôm nay sẽ để mọi người chiêm ngưỡng hết tài năng của một quốc sư tương lai là như thế nào.”

Tất cả đều trầm trồ, vị công chúa này thật sự không tầm thường, có thể được thiên tử giao cho trong trách quan trọng như vậy, nhất định là rất có tài năng.

Chỉ riêng Minh Thần vẫn ngồi một góc trầm mặc, trong lòng y lại dẫy lên nghi ngờ:'Ánh mắt này sao lại có cảm giác xa lạ như vậy? Đây không phải là muội ấy, nhất định không thể nào là muội ấy…"

Hắn rời khỏi chỗ ngồi, hình như là muốn rời đi.

“Ta phản đối!”

Một giọng nói làm cả hội trường im bặt lại.

“Nhị công chúa-Hoàng Đan Dương tới!”

Nghe tiếng hô Minh Thần lại nán lại, hắn suy nghĩ gì đấy rồi quyết định vẫn đứng lại xem mấy người kia sẽ giở trò gì.

Đan Dương mặc một bộ y phục lộng lẫy cùng thị nữ và một cô gái lạ mặt bước vào sảnh.

“Nghe nói quan hệ trước đây của hai người không tốt, đến làm loạn sao?”

“Nhị công chúa trước đây từng được thái thượng hoàng đề cử làm tân đế. Nay không còn chức trách gì lại đi so đo với tam công chúa sao?”

“Chắc là vậy. Hôm nay người ta còn diện trang phục lộng lẫy hơn tam công chúa nữa.”

“Tất cả trật tự đi!”



Hà công công lên tiếng dẹp loạn, tất cả mới chịu im lặng đi một chút.

Hoàng Vĩ Kỳ nghiêm túc nhìn y:

“Muội có chỗ nào chưa hài lòng sao?”

Đan Dương bước lên vị trí của mình ngồi xuống một cách ung dung:

“Vị trí quốc sư vô cùng quan trọng, hoàng huynh muốn bù đắp cho muội muội thì ta hiểu nhưng chuyện này không thể lấy để bù đắp được.”

“__Ta nghe tổ mẫu sau khi xuất quan đã nói đến chuyện này. Không lẽ hoàng muội còn nghi ngờ sao?” Cả ngày không thấy mặt mũi đâu, bây giờ đột nhiên lại gây sự như thế là ý gì?

Hoàng Vĩ Kỳ cau mày.

Cô gái bên cạnh Đan Dương đứng lên tiếp lời:

“Ý nhị công chúa thật lòng cũng chỉ muốn một lần thỉnh giáo khả năng của quốc sư tương lai thôi. Xin bệ hạ đừng hiểu nhầm.”

Ngay lúc đó một tiểu nữ ở bên cạnh bất cẩn làm đổ ly rượu của Hoàng Vĩ Kỳ, ngay lúc đó liền có một nô tỳ bê một ly rượu khác tới.

Đan Dương theo dõi từng cử chỉ của chúng cười thầm rồi tiếp lời chuyển chủ đề:

“Nếu muội không muốn, vậy chúng ta tiếp tục buổi lễ như bình thường đi.”

Minh Thần ở trên cao cũng nhận ra hai nô tỳ vừa nãy là cố ý đổi rượu, mà hành động của Đan Dương cũng làm cho người ta không kịp chú ý tới chi tiết này. Hắn cũng hiểu ra người là của Đan Dương phái đến mà một trong hai ly rượu kia nhất định cũng đã có vấn đề:

“Không biết ai mới là con mồi nhỉ?”

“Thiếu chủ!” Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện: “Có thư báo Bạch cô nương đã rời khỏi thanh lâu rồi. Hơn một ngày rồi vẫn không thấy quay về.”

Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười:. Kiếm Hiệp Hay

“Chắc là tò mò quá lén lút tới đây rồi.” Thảo nào ta lại cảm thấy khí tức quen thuộc này. Đúng là không lúc nào chịu ngồi yên một chỗ. Cũng giống như Thiên…muội ấy vậy là vẫn chưa tìm được rồi.



“Hôm nay tiểu muội vẫn còn có chút không khỏe trong người, để hoàng tỷ chê cười rồi.”

Hoàng Tiểu Thiên cúi đầu tạ lỗi, Đan Dương lại tỏ vẻ không nghe thấy:

“Năm xưa tiểu muội có tài hội họa, nay được chiêm ngưỡng thì thật có phúc đời ta. Muội sẽ không phiền chứ?”

“__Được, nếu tỷ đã muốn xem, tiểu muội nhất định sẽ trổ tài.”

Thiên Thiên bước lên khán đài, các hạ nữ lập tức đưa giấy bút lên một cách cung kính. Hoàng Vĩ Kỳ cũng không có ý kiến gì thêm, hắn ngồi chăm chú nhìn tiểu muội y trước mặt trổ tài.

Vài ba đường nét điêu luyện, chưa tới nửa nén nhang đã có thể nhận ra một mỹ nhân.

Cô nương đeo khăn che mặt đi cùng Đan Dương lúc nãy đứng bên cạnh lại tấm tắc:

“Tay nghề này dịch dung thì không thể sai sót được.”

Đan Dương nhìn lên gật đầu:

“Giờ ta sẽ cho muội thấy thế nào mới là hoàng tỷ đúng nghĩa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK