“Ngươi đang hoài nghi cái gì?” Đường Thiệu Tổ nhíu lông mày nhìn.
“Lúc trước chúng ta cũng biết hoàng thúc ở lại Giang Nam chuẩn bị tìm sư phụ của nàng để đối phó ta. Thậm chí không có việc gì vẫn nhờ người tìm kiếm hành tung của nàng.”
“Không sai, nhưng ta từ trong miệng bằng hữu biết được, sư phụ nàng đã sớm qua đời, cho dù có ủy nhiệm nàng lấy mỵ công giải quyết chuyện kia, tất cả đều là nữ đệ tử còn lại thay nhau xử lý…” Hắn đột nhiên hiểu, “Ngươi hoài nghi Tiểu Tương Tử là Cổ Chi?”
Hắn lắc đầu. “Thật sự ta đem chuyện này cùng với Tiểu Tương Tử kia cùng một suy nghĩ. Bất quá Cổ Chi lại có võ mà chúng ta đã thử qua Tiểu Tương Tử kia nàng lại không biết võ công, hơn nữa xem ra trên mặt có thể đang đeo mặt nạ da người.”
“Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là Yên Nhi?!” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Ta chỉ có thể nói nếu như hoàng thúc biết sư phụ nàng đã chết thì nhất định là Yên Nhi sẽ nhận.”
Một mặt hắn lại không hy vọng là nàng, bởi vì … ở bộ dạng này, nàng đã biết thân phận chân chính của hắn. Nhưng về mặt khác lại hy vọng là nàng, bởi vì hắn quá nhớ nàng, trái tim hắn lại mâu thuẫn như thế.
“Nếu thật như thế, ngươi không phải là nên xác định thân phận của nàng trước?”
“Không sai, nhưng ta không muốn đứt dây động rừng, tìm ra đồng môn sư muội của nàng, đây là phương pháp xử lí an toàn nhất.”
Về điểm này, Đường Thiệu Tổ lập tức hiểu. Nếu nói là người mà hắn nghĩ đến nhiều nhất lúc này chính là nghĩa muội của hắn Tạ Vũ Nhân. “Vừa lúc, Tạ nha đầu cùng Duy Lễ mấy ngày sau sẽ ở chỗ của ta làm khách đến lúc đó ta sẽ bảo bọn họ tới hoàng cung một chuyến.”
“Ân.”
~*~
Phượng Minh Hiên.
Ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, Tạ Vũ Nhân cùng vị hôn phu Tần Duy Lễ lần nữa trở lại nơi lúc nàng đúng dịp giả nam trang, tránh né hắn tìm người đại kế hoàng cung.
Nhìn cảnh sắc quen thuộc, trong đầu nàng nhớ lại rất nhiều điều thú vị, không nhịn được cười hỏi. “Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng vì sao phái ta đi theo ngươi tiến cung? Lần trước chúng ta trở về Bắc Kinh hắn cũng chỉ tìm ngươi a, còn tưởng hắn đã quên ta đây rồi?”
“Thật là ngươi bây giờ là nghĩa muội của Hoàng Thượng là nương của hài tử Tần thân vương ta, chẳng qua là…” Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi mượt mà không ít, những cung nữ, thái giám kia sợ cũng nhận không ra ngươi từng là tên làm rung động lòng các phi tử.
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn biết nàng mang bầu vẫn mang dáng vẻ rất nhu nhược yếu ớt, luôn khiến nam nhân có ý muốn bảo hộ, chỉ muốn tinh tế mà che chở chăm sóc nàng.
“Ngươi còn dám nói, không phải là bởi vì ngươi sao?!”
Nàng nhanh miệng mắng bất quá lại cúi đầu nhìn vào cái bụng tròn, lộ ra lúm đồng tiền hạnh phúc. Đại phu nói có thể thai của nàng phát triển rất nhanh xem ra, nàng có khả năng mang song thai.
Nàng ngẩng đầu lên hướng trượng phu ôn nhu nho nhã cười một tiếng, nhưng khóe mắt liếc về đến một thân ảnh cực kỳ quen thuộc lúc này đang xoay người đối mặt nàng. Nàng lại càng sửng sốt, “Kỳ quái, nàng làm sao có trong cung?”