Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Cổ Chi, Tô Yên Nhi khó khăn nói. “Nhưng ta một người không thể giả trang thành hai người được.”
“Ngươi có thể, ngươi luôn luôn thông minh, mặc dù có điểm ‘nhu nhược’”.
Nàng thật rất sợ, bất kể là Tiểu Tương tử hay Tô Yên Nhi, đều là gần Chu Hạo Hi nói chuyện, nàng tuyệt đối không được. Xem ra phải miễn cưỡng nghĩ cách khác rồi, Tô Yên Nhi thở dài, “Được rồi, ta sẽ từ từ suy nghĩ giờ có lẽ hắn đã tỉnh, ta phải trở về bên cạnh hắn.”
“Đi đi...đi!” Cổ Chi phất tay thúc giục. Chỉ cần không phải gọi nàng hóa trang thành cái gì nữa là được.
Tô Yên Nhi trừng mắt nhìn Cổ Chi một cái, lúc này mới trở lại gian phòng biết điều một chút nằm lại trên giường. Chu Hạo Hi tuy ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn đem nàng ôm vào trong ngực, nàng nhịn không được ở trong lòng mà thở dài, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn này nàng thực không hiểu rốt cuộc đâu mới thật là hắn?
Hắn là yêu nam nhân hay là nữ nhân? Đến tột cùng là một Hoàng Thượng lạnh lùng bá đạo, hay là Chu gia ôn nhu đa tình?
Lúc nàng đang thất thần suy nghĩ, hắn đột nhiên mở mắt hại nàng sợ hết hồn.
“Sao vậy?” Hắn cười một tiếng mê người.
Nàng chỉ có thể lắc đầu. Yêu hắn đến tột cùng là may mắn, hay là bất hạnh? Nàng thật không hiểu.
Hắn ôm lấy nàng ngồi dậy, “Tinh thần của ta rất tốt, ta nghĩ bây giờ đi dạo trên thuyền.”
Trên thực tế nàng cùng Cổ Chi ở bên ngoài nói chuyện gì nội công thâm hậu như hắn vốn là đã nghe hết.
Nếu nàng vẫn không chịu nói ra thì đừng trách hắn sẽ bắt nàng hiện ra nguyên hình trên thuyền.
Muốn lên thuyền? Tô Yên Nhi ngây người như phỗng, tinh thần thật lâu mới hồi phục. Nàng còn chưa nghĩ ra một mình nàng phải ứng phó với hắn như thế nào.
Hắn nghiêng thân ôn nhu hôn nàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng hạ xuống, nàng ngẩn người, lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi. “Không lưu lại đây mấy ngày sao?” Có lẽ nàng có thể thuyết phục Cổ Chi, bởi vì nàng càng nghĩ càng không ra cách gì.
Hắn lắc đầu, xuống giường, “Ta đi gọi Tiểu Tương Tử tới hầu hạ.”
“Không cần, ta đi gọi là tốt rồi.” Nàng xung phong nhận việc. Ngàn vạn đừng đổi đi đổi lại nữa nếu không trái tim của nàng sẽ chịu không nổi mất.
……….
Nàng nhanh chóng hầu hạ hắn mặc quần áo vào, rửa mặt xong ôn nhu nói. “Ngươi bây giờ đi đọc sách hoặc là đi chung quanh một chút, ta tìm Tiểu Tương Tử rồi sẽ thu xếp bữa ăn sáng nhé.”
“Được bất quá, mà sao ta lại không thấy Cổ cô nương đâu nhỉ?”
Không thể nào? Nếu để cho Cổ Chi cùng nhau chơi trò chơi sắm vai nhân vật này thì nàng ấy khẳng định sẽ nổi điên mất. Tô Yên Nhi cười khan mấy tiếng, “Nàng ấy mấy ngày qua vừa lúc có việc phải đi xa nhà.”
Hắn gật đầu, không có hỏi nhiều nữa, nàng thì lén thở phào nhẹ nhõm.