“Tại sao không thấy Tiểu Tương Tử?”
Nàng mệt mỏi cười một tiếng, “Hắn lên thuyền trước, có thể đang ở trong gian phòng trên lầu hai sửa sang lại!”
“Vậy chúng ta nên đi thôi.”
“Cái gì?” Nàng sửng sốt…mặt nạ da người của Tiểu Tương Tử nàng còn để ở trong phòng của Cổ Chi nha. Nàng ấp a ấp úng nhìn hắn.” Ta chưa thông báo cho Lâm bà bà chuyện chúng ta đi ra ngoài.”
“Vậy ngươi đi xuống nói với bà ta một tiếng.”
“Vâng.” Nàng vừa xuống thuyền đã vội vàng chạy tới phòng của Cổ Chi, đem mấy thứ nặng nề kia nhét vào trong bao quần áo nhỏ, lần nữa biến trở về Tiểu Tương Tử. Sau khi cùng Cổ Chi nói lời từ biệt, lúc này mới nghênh ngang lên thuyền, vừa chạy tới gian phòng nhỏ của mình, lại biến trở về thành Tô Yên Nhi.
Nàng thở dài một hơi nhanh chóng đi về phía gian phòng nghỉ ngơi của Chu Hạo Hi.
“Ngươi đã trở lại?” Hắn cố ý không quan tâm đến tiếng thở dốc của nàng, “Ta đi gọi người chèo thuyền tới lái thuyền.”
Sau đó hắn nhanh chóng soải bước đi ra ngoài, nàng thật là thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi nóng trên trán thầm nghĩ ông trời đã giúp nàng. Nàng cứ như vậy đi từ trên xuống dưới thuyền, đám người chèo thuyền kia toàn bộ đều trầm mặc đứng nguyên ở trên boong thuyền chuyên tâm mà chèo, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.
Nàng không biết đây chính là Chu Hạo Hi vì để cho nàng chơi trò chơi, đặc biệt ra lệnh cho bọn họ.
Cho nên, khi cửa thuyền mở ra.
Chu Hạo Hi liền đi đến ôm lấy nàng đứng ở mũi thuyền thưởng thức cảnh ven hồ. Nàng mặc dù cũng nhìn, mỉm cười, thỉnh thoảng còn theo hắn hàn huyên hai ba câu, nhưng là hơn phân nửa suy nghĩ làm sao để một người có thể phân ra làm hai vai đây.
Chiếc thuyền vững vàng rẽ nước đi về phía trước, làm cho Tô Yên Nhi thần kinh tuy vô cùng căng thẳng nhưng khi hưởng thụ làn gió mát phơ phất lại buồn ngủ.
Nhưng hắn kiên trì bắt nàng phải ăn một chút gì đó mới được ngủ tiếp, cho nên nàng đành ăn chút ít thức ăn đơn giản nhanh chóng uốn người tại trong ngực của hắn ngủ thiếp đi. Lần này đổi thành Chu Hạo Hi xuống giường vì nàng mà đắp kín chăn sửa lại gối. Ra khỏi phòng, đối với mấy người chèo thuyền ra chỉ thị, thuyền lập tức chuyển hướng.
Hắn giảo hoạt cười một tiếng. Hắn nhất định phải làm cho nàng biết cái gì gọi là “Gặp phải tàu cướp biển”.
Bởi vì…không ai quấy nhiễu nàng, Tô Yên Nhi cảm giác đã ngủ thẳng một giấc đầy đến khi mặt trời ngã về tây.
Khi nàng tỉnh ngủ thấy từ phía ngoài bắn ra ánh sáng mờ, nàng mày liễu nhíu lại, rất nhanh xuống giường ra khỏi phòng nhưng tại chỗ lại ngẩn ra. Làm sao trước mắt lại là một mảnh biển lớn mênh mông thế này?
Mà một vòng lửa đỏ rực từ đường chân trời đang rơi về phía nàng, cảm giác càng lúc càng gần…
Chu Hạo Hi từ bên kia đi tới một tay ôm lấy nàng cúi đầu ngắm nhìn. Để xem ngươi còn muốn trốn ở đâu? Người ngay cả ý muốn chạm đất cũng không có, ngươi có thể hay không còn muốn chơi trò giả bộ hoán đổi này.
Hắn cười, cố ý tăng thanh âm, “Tiểu Tương Tử!”
“Ách…Ta đi gọi hắn.” Mới vừa tỉnh ngủ nàng không có tính cảnh giác, không chút suy nghĩ liền đẩy hắn ra một lòng chuẩn bị đi thay đổi quần áo.