• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai hàng lông mày của Thanh Loan nhíu lại, chân vừa ngừng, miệng đã kêu khẽ: “Hoa Thành Cẩm!” Vẻ mặt kia rõ ràng là đang thầm oán ‘vì sao chàng không để ý tới ta’?

Có điều Hoa Thành Cẩm không hề đếm xỉa, chỉ chăm chăm phủi vạt áo, đáp: “Không cần to tiếng thế, ta còn chưa điếc.” Đây là lần đầu tiên ta thấy Hoa Thành Cẩm có thái độ thờ ơ với cô nương, lòng hiếu kỳ lập tức trỗi lên.

Thanh Loan nghe vậy liền đỏ mặt, xấu hổ rút kiếm: “Ta từng nói nếu gặp tặc nhân nhà ngươi lần nào sẽ giết lần ấy.” Hoàn toàn không để ý đến việc bên cạnh Hoa Thành Cẩm còn có một người qua đường A tạm thời không tiện di chuyển.

Hoa Thành Cẩm vọt sang bên cạnh, nhảy lên nhảy xuống vài lần rồi dừng ở một chỗ mà nếu bọn họ có đánh nhau cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự an toàn của ta. Thanh Loan đuổi sát hắn, bên hồ mịt mờ sương mù, hai thân ảnh một xanh một tím không ngừng xoay chuyển, ngân kiếm trong tay Thanh Loan vờn múa, ánh kiếm bắn ra bốn phía.

Ta từng nghe người thuyết thư ở Bích Thủy lâu nói về Thanh Loan, nàng là nữ hiệp khách hành hiệp chính nghĩa nổi danh trong chốn giang hồ, có võ công tu vi cao cùng diện mạo xinh đẹp vô song, từng đại chiến với nhị đương gia của Tứ Hải tiêu cục ngoài Hoàng thành, khiến vị nhị đương gia không việc ác nào không làm kia phải cúi đầu nhận tội, còn nhiều lần trợ giúp triều đình, có danh tiếng ở cả hắc đạo bạch đạo. Về phần ‘Hiệp nữ Thanh Loan đại chiến Hoa Thành Cẩm’ cũng là chuyện thật, chẳng qua nghe đồn Hoa Thành Cẩm là kẻ gian xảo, so hơn trăm chiêu với hiệp nữ Thanh Loan xong cảm thấy không địch lại, vì thế sử dụng ám chiêu, bỏ trốn mất dạng. Thanh Loan thấy tặc nhân âm hiểm giả dối, bèn tuyên bố nguyện vọng trước mặt hắc đạo bạch đạo: Gặp Hoa Thành Cẩm, phải giết.

Cơ mà nhìn thoáng qua ta đã cảm thấy không đúng lắm. Xa xa tưởng như hai bóng người đang tranh đấu, nhưng nhìn kỹ thì bóng tím chỉ đang tránh né và hờ hững trả đòn, kiếm quang trong tay bóng xanh tuy dữ dội nhưng không tạo nên được một chút uy hiếp nào đối với bóng tím.

Cước bộ của bóng xanh hơi lảo đảo, hạ bàn không vững, kiếm quang thoạt nhìn sắc bén mà không đủ cương mãnh, cường độ vung kiếm lại quá lớn, ta buồn cười nghĩ, lát nữa nhất định sẽ mỏi ngón đau tay, tốc độ vẫn chậm hơn bóng tím. Đây quả thực là nữ hiệp xinh đẹp cơ trí lại dũng mãnh hơn người theo lời đồn sao?

Kiểu này á, coi như cũng tự bảo vệ được mình đi. Ta cười mấy tiếng châm biếm, lời đồn trong giang hồ không thể tin tưởng, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương vừa mới trải đời, sao đã nhảy vọt trở thành nữ hiệp người người kính trọng, không khỏi quá cường điệu.

Cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tầm mắt lập tức dời đi, hai tay ta vẫn chống ra đằng sau để ngồi trên phiến đá, nhìn non sâu nước thẳm phương xa, gió mát thổi tới dường như thoang thoảng mùi cỏ xanh, con đường tương lai có lẽ sẽ giống cảnh sắc này, có non có nước, còn có hình ảnh con người, tầm nhìn mơ hồ nhưng tâm tình lại sảng khoái. Vào thời khắc này, ta cảm thấy vô cùng may mắn rằng mình có thể đi đến thế giới không có hắn, để ta có thể là chính mình, chuyên tâm đi trên con đường của mình.

Bỗng tiếng gió truyền đến vài tiếng kêu khẽ, ta miễn cưỡng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tình huống đã thay đổi. Hoa Thành Cẩm có vẻ khó khăn với việc tránh né, thân hình không thể duy trì sự linh hoạt phiêu dật như lúc đầu, mà Thanh Loan tuy hơi mệt mỏi nhưng tay vẫn khuơ không ngừng, chiêu nào cũng bức bách, tựa như thật sự muốn kết liễu Hoa Thành Cẩm.

Trong nháy mắt, Hoa Thành Cẩm đã nhảy lên một cây cổ thụ bên hồ, chim chóc lập tức hoảng sợ vút lên thành đàn. Ta ngạc nhiên, đang yên đang lành sao lại lên cây? Chắc Thanh Loan cho rằng Hoa Thành Cẩm đã thế suy sức yếu, cũng nhanh chóng vọt đến dưới tàng cây.

Một màn kinh khủng diễn ra. Nơi có chim ắt sẽ có… phân chim. Người bị kinh ngạc đôi khi cũng không khống chế được việc đại tiểu tiện, huống chi là chim? Hơn nữa còn là một bầy chim… Vì thế, một cảnh thơm mùi tươi sắc khiến cho người ta mở rộng tầm mắt đã hoa lệ rơi xuống đầu hiệp nữ Thanh Loan xinh đẹp của chúng ta…

Chứng kiến võ công tệ hại của Thanh Loan, ta cho rằng không thể tin được lời đồn trên giang hồ, nhưng màn này lại khiến ta đổi ý, sự tình gì cũng không tuyệt đối, võ công cái thế của Thanh Loan là giả, nhưng Hoa Thành Cẩm dùng ám chiêu là thật… Người này đúng là rất tài tình, ta cười đến suýt nội thương.

Thanh Loan cũng sửng sốt, nữ hài tử đều có tính chung là thích làm dáng, sao chịu được sự trêu chọc như thế? Thanh Loan giận tím mặt, cuối cùng cũng phóng lên cây, ào tới chém Hoa Thành Cẩm. Hoa Thành Cẩm vẫn né trái tránh phải không trả đòn như trước, nhưng lần này Thanh Loan thật sự nổi giận, nàng thừa dịp Hoa Thành Cẩm còn chưa đặt chân mà phi ra thứ ám khí gì đó.

Hoa Thành Cẩm tất nhiên không ngờ Thanh Loan sẽ dùng ám khí, đáng tiếc không thể xoay người trên không trung, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay trái của hắn phóng ra một dải lụa trắng, cuốn lấy cành cây gần nhất để mượn lực chuyển thân. Đáng tiếc lụa trắng vẫn bị ám khí của Thanh Loan cắt đứt, ‘roạt’ một tiếng, lụa trắng tuột khỏi tay Hoa Thành Cẩm, hắn rơi bùm xuống hồ.

Nhìn cảnh nguy hiểm này, ta sớm ngây ngẩn đương trường, không biết được rốt cuộc cảm giác trong lòng là gì, cho đến khi Hoa Thành Cẩm chìm xuống hồ, tim ta mới đột nhiên thắt lại, áp lực chèn xuống ngực không thở nổi, không màng đến đau đớn dưới chân, ta đứng lên nhìn ra mặt hồ phía xa.

Mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Ta cắn chặt môi dưới, không biết Hoa Thành Cẩm có biết bơi hay không, hình như hơi thở cũng hổn hển hơn. Thanh Loan xuống cây, ngồi bên hồ lau rửa hết dơ bẩn trên người, đợi trong khoảng thời gian ba nén hương, xác định Hoa Thành Cẩm sẽ không lên nữa mới thản nhiên quay lại. Khi đi qua ta, nàng khinh miệt liếc ta một cái, nhếch mép xem thường.

Ta nhặt một cành cây để chống, bước đến hồ nước la đà sương mờ kia, đầu óc đã hoàn toàn rối loạn, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Hoa Thành Cẩm gặp chuyện không may… Nếu không phải vì ta, nếu hắn không đưa ta đến đây thì đã không gặp Thanh Loan. Lúc này ta mới hiểu Hoa Thành Cẩm thật sự không phải kẻ xấu, hắn không giống như lời người đời đồn đại, cũng không làm chuyện ác tày trời gì cả… Nước mắt rưng rưng sắp sửa trào khỏi hốc mắt, ta há miệng, cổ họng đau như bị thiêu đốt. Hoa Thành Cẩm, xin ngươi đó, đừng chết.

Tiếng nước chợt xôn xao, một bóng người trồi lên theo tư thế mỹ nhân ngư xuất thủy, dập dềnh trên mặt nước, thấy ta đang ngơ ngác trên bờ liền nhe răng cười.

Ta chau mày, nước mắt lập tức bị khóe mắt cười thành hình trăng non mà chảy xuống, ta len lén vươn ngón trỏ lên lau nhẹ: “Ngươi đúng là tên ngốc.”

Ta hỏi Hoa Thành Cẩm vì sao thân thủ của Thanh Loan lại kém như vậy. Hoa Thành Cẩm đáp vài câu ngắn gọn là ta hiểu được đại khái. Đơn giản vì Thanh Loan là đại tiểu thư của đệ nhất sơn trang gì đó trên giang hồ, đệ tử quan môn của vị cao nhân gì đó có vẻ rất nổi, không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, ai cũng nhường nàng ba phần. Nếu có kẻ nào không hiểu chuyện dám ra tay đánh nàng bị thương hay không nể mặt mũi nàng, vậy thì chuẩn bị tốt cho việc bị đuổi giết đi… Hoa Thành Cẩm nói ta cũng sợ phiền toái mà.

Ta lầm bầm, nữ hiệp Thanh Loan kia có vẻ vừa ý ngươi á, sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy, ghét nàng ư?

Sắc mặt Hoa Thành Cẩm trở nên khó nhìn, lập tức gật đầu trả lời: Rất ghét, nàng nghĩ rằng suốt ngày mặc áo xanh sẽ thực sự biến thành chim thanh loan sao?

Ta nghĩ đến tính tình mạnh mẽ ngang ngược của Thanh Loan, lại nghĩ tới Hoa Thành Cẩm tiếp kiếm chiêu của nàng hệt như đùa với trẻ con, bèn nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Đáng! Hoa Thành Cẩm, đúng là nên cho người đến điều trị ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK