• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta vẫn bước đi trong làn sương trắng, mỗi khi cơn đau khó tả ập đến, không đi nổi nữa, ta liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục. Ta bướng bỉnh nghĩ, cái gì cũng có điểm cuối, ta không tin là lớp sương trắng này không có nơi tận cùng.

Nói không sợ hãi là không thể, đứng giữa màu trắng thuần đến mức cúi đầu nhìn không rõ chính mình, ta thậm chí không thể khẳng định mình đang đi về phía trước hay vẫn quanh quẩn một chỗ, ta chỉ có thể động viên mình rằng chân bước lên trước, tất nhiên là đi về phía trước rồi? Nhưng trong lòng vẫn bất an, rất rối loạn…

Càng chạy càng thấy xa, càng chạy càng mỏi mệt, đến khi chân không nhấc nổi nữa, ta nằm xuống đất giang tay chân thành hình chữ ‘đại’, muốn nhìn bàn tay của mình, rõ ràng dí sát vào mặt rồi nhưng tầm mắt vẫn chỉ thấy một màu trắng. Ta cười khổ, không đi nổi nữa thì bỏ cuộc thôi, có lẽ bỏ cuộc rồi còn có thể như lúc nãy, mang tâm trạng vui vẻ đón chào vạn vật trên đời, có thể thuận theo ý mình, có thể thoải mái tự tại bay đến khắp nơi…

Đột nhiên, đau đớn trên người gia tăng, rốt cuộc ta không nhịn nổi, lớn tiếng gào lên, lăn lộn, quay cuồng, hy vọng làm thế có thể giảm bớt đau đớn. Nhưng dù ta có kêu thành tiếng thật, cũng chỉ phát ra âm thanh ú ớ trong yết hầu.

Ta nghe thấy âm thanh mỏng manh của chính mình, mỏng manh đến nỗi tưởng như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay nó. Tuy thân thể vẫn đau, nhưng lại nghe được một giọng nữ hét to: “Mau mau, lấy châm lại đây, muội ấy có phản ứng!” Giọng nói hào sảng như thế chỉ có thể là của Vệ Phong Minh.

Ta nghe thấy nàng nói, Phó Tĩnh Nhã, muội cố gắng kiên trì, nếu muội không kiên trì cũng được thôi, ta sẽ tìm cho tiểu sư đệ mười, hai mươi nàng thiếp, dù sao cũng không thể vì muội chết mà để sư đệ ta thống khổ cả đời mà…

Vừa nghe nàng nói những lời này, ta tức không biết để đâu cho hết, đột nhiên muốn nhảy dựng lên phản bác nàng! Nhưng bất đắc dĩ tay chân nặng trịch như bị xiềng xích, ta lẳng lặng nằm đó, nghe nàng nói tiếp…

Muội chắc cũng biết thân thế của tiểu sư đệ không tầm thường nhỉ, mấy năm nay, cho tới bây giờ hắn đều cô đơn một mình… Tuy bảo là lớn lên cùng nhau, nhưng sư tỷ ta đây, hay kể cả sư phụ căn bản cũng chẳng có trọng lượng gì trong lòng hắn cả. Trước nay ta với sư phụ không hề hy vọng xa vời rằng hắn có thể thành gia lập thất cưới vợ sinh con, nhưng đột nhiên muội xuất hiện. Muội biết không, nếu muội chết hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn! Sao muội đang tâm hại hắn, sao muội có thể chết được!

Ta rất muốn khóc, nhưng không khóc nổi, vô cùng khó chịu.

Nếu muội mà chết, ta lập tức chế ra một loại thuốc quên tình quên nghĩa, khiến hắn quên muội, khiến hắn tưởng rằng chưa bao giờ gặp muội, quên muội hoàn toàn triệt để! Sau đó cưới một đống cô nương về nhà, ai nấy xinh đẹp như hoa, tính tình cũng dịu dàng hơn muội, yêu thương hắn đến tận xương tủy! Mà muội, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong nấm mồ nhìn hắn trái ôm phải ấp!

Trong lòng ta đáp, thế là tốt nhất, điều ta hy vọng là sau khi ta chết chàng có thể trở về cuộc sống bình thường, tìm một người vợ thích hợp… Tim bỗng nhiên đau như bị ai siết, hô hấp cũng khó khăn, đau, thật sự rất đau…

Giọng nói Vệ Phong Minh kích động hẳn lên, nàng lớn tiếng gào, Phó Tĩnh Nhã muội không được chết! Muội cũng biết tính tình tên sư đệ khốn kia của ta mà, hắn đã sắp xếp thỏa đáng cho mình rồi, chỉ cần muội vừa chết, hắn sẽ lập tức uống thuốc độc! Hắn đã giao hậu sự của hai người cho ta từ lâu…

Đau đớn trên người dần dần thuyên giảm, có lẽ thân thể tàn tạ này đã không còn cảm nhận được đau, ý thức cũng trở nên mơ hồ, nhưng nghe xong lời nói của Vệ Phong Minh, ta liều mạng trợn to hai mắt, phía trước là đen trắng luân chuyển. Chẳng phải nàng đã bảo chế cho Hoa Thành Cẩm một loại thuốc đặc biệt sao? Độc dược ở đâu ra thế? Chuyện hậu sự là thế nào? Ta muốn chất vấn nàng, nhưng tình hình vẫn không đổi, cổ họng chỉ phát ra âm thanh a a.

Vệ Phong Minh tiếp tục kể, sư đệ ta há là loại người dễ bị lừa như thế? Đương nhiên ta muốn sau này hắn có thể sống bình an, nhưng hắn nghe lời ta chắc? Nếu ta có thể trị được hắn, mấy năm trước hắn đã rơi vào nanh vuốt ta… khụ, cách chữa bệnh cho muội là do ta nghĩ ra… hắn vốn không đồng ý, sau đó đột nhiên chuyển ý, trước khi đưa thuốc cho muội hắn mới nói ta nghe kế hoạch của mình, hắn muốn thành uyên ương đồng mệnh với muội! Dù ta có luyến tiếc tột cùng cũng chỉ biết thuận theo thôi…

Ta không tin, ta không tin! Ta hét to.

Có phải muội thấy kỳ lạ không, đang lúc muội hấp hối mà sao hắn không ở bên cạnh muội? Yên tâm, hắn đang đi lấy thuốc độc không có thuốc giải mà sư phụ để lại, sắp sửa đến gặp muội rồi! Có phải muội cảm thấy vui vẻ không hở? Tiểu Nhã Nhã, có sư đệ ta chôn cùng với muội, chậc chậc, thật đúng là…

Ta cơ hồ muốn chửi thề, sao nữ nhân này có thể nói ra những lời không tim không phổi thế chứ?! Đó là sư đệ của nàng mà, nàng ở bên người sắp chết làm gì nữa? Còn không mau đi ngăn cản chàng! Hy vọng còn kịp…

Không, ta không muốn chết, chưa nhìn thấy chàng thì ta không muốn chết! Ta bám lấy suy nghĩ tỉnh táo đó, không né tránh đau đớn mà dũng cảm đối mặt, cố gắng vượt qua chướng ngại lớn lao này! Ta muốn ở lại, ta muốn sống! Ta đã hai kiếp làm người, tốn không ít thời gian mới tìm được một người yêu ta sâu nặng, chẳng lẽ cuối cùng còn muốn chàng chết theo sao? Đây là chuyện méo mó gì vậy! Ta không hâm mộ tình vợ chồng chim liền cánh! Ta chỉ muốn chàng có thể sống, sống thật vui vẻ, cho dù quên ta cũng không sao! Chỉ cần chàng vẫn sống…

Cơn đau đớn kịch liệt khiến ta không thở nổi có vẻ thăng thêm, cả người đau như bị lột da, lại giống như đun trong nồi nước sôi, nấu xong ném vào thùng nước đá… Trên người lúc nóng lúc lạnh, cộng thêm cơn đau như dao cắt, ta liều mạng giãy dụa, ý niệm sống sót ngày càng rõ ràng trong đầu, nghĩ đến Hoa Thành Cẩm, nghĩ đến Tiểu Thu cùng con của nàng, đến La Thanh Thanh, đến Phó Thiên Du, còn nghĩ đến Đại Hùng và Tháp Na chưa một lần gặp mặt…

Sự đau buốt trên đỉnh đầu truyền xuống, ta cuối cùng không trụ nổi nữa, ngã vào bóng đêm. Ta thở dài, rốt cuộc cũng không được ư?

Cảm giác trên tay lạnh lạnh mát mát, sau đó đến cánh tay, cổ, ngực, bụng… Hình như có người ôm ta giúp ta lật mình, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn cho ta. Không khí tràn ngập vị thuốc, ngửi thôi cũng thấy mùi đắng, miệng mồm còn đắng nữa, rốt lại ta đã uống bao nhiêu thuốc vậy?

Có người lấy khăn lau mặt cho ta, lau đi lau lại, lau tái lau hồi, ta muốn nói, lau tiếp sẽ hỏng da đấy!

Có người nhẹ nhàng đắp chăn lên người ta, gài chăn cẩn thận, khi cúi người, một mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi! Người đó đặt tay trên trán ta, không nén được tiếng thở dài, ta nghe thấy mà trong lòng cũng thở dài theo, vô cùng nặng nề.

Ta cố gắng muốn mở mắt, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng hé ra được một ít. Còn chưa kịp nhìn thấy gì đã cảm giác bàn tay đặt trên trán ta run nhè nhẹ, giọng nói cũng rung động: “Nương tử… Nàng tỉnh rồi…”

Sau khi tầm nhìn rõ ràng, ta thấy đối diện là Hoa Thành Cẩm rơi lệ đầy mặt. Nói thật, ta không quen nhìn nam nhân khóc, đặc biệt là thể loại lê hoa đới vũ[1] như Hoa Thành Cẩm thế này luôn khiến ta cảm thấy rất buồn cười. Ta cong môi, muốn cười với chàng, nhưng cả người cứ như vừa bị đá tảng nghiến qua, còn yếu hơn lúc bị cảm nặng, cảm giác đau như kim châm. Ta chỉ có thể gật đầu, gật cũng không mạnh, thế mà nước mắt suýt chút nữa ứa ra, cổ như sắp gãy. Hoa Thành Cẩm thấy thế vội nói: “Nương tử đừng cử động, cơ thể nàng bị thương tổn nặng, cần an dưỡng dần dần…”

Ta chớp mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu. Lại nhìn chàng lúng túng tự lau nước mắt, trong lòng vẫn cảm thấy buồn cười.

Không ngờ vừa nằm là nằm luôn một tháng, trong một tháng này ta không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với Hoa Thành Cẩm, còn nháy mắt với Vệ Phong Minh thì đúng là đàn gảy tai trâu! Ta muốn uống nước sẽ bị nàng cho rằng ta muốn đi vệ sinh, ta muốn đi vệ sinh bị nàng nghĩ rằng muốn ra sưởi nắng, đôi khi ta nén đau trề môi ra hiệu, nàng vẫn mang bộ dáng ngơ ngác không hiểu, ta cảm thấy nàng cố ý, rõ ràng là cố ý!

Trong tháng này, bởi vì công hiệu của hổ lang dược còn chưa phát huy hết, thường xuyên có thể khiến ta chịu cơn đau như bong da tróc thịt. Mỗi lần như vậy, bọn họ sẽ nhét vải vào miệng ta, dùng vải trói chặt tứ chi, phòng ngừa ta tự làm chính mình bị thương. Nhưng loại đau đớn này thật khó mà chịu nổi, ta thầm chửi vài câu, đúng là không phải thứ dành cho con người…

Sau tháng đó, bụng ta đau dữ dội, ta ngạc nhiên phát hiện, kinh nguyệt gần nửa năm không đến của ta lại xuất hiện, tuy chỉ là màu đen… Trong đau đớn nảy sinh hy vọng, đáng tiếc ta chưa thể mở miệng nói, không thể hỏi ai được.

Hai tháng trôi qua, bóng cây ngoài phòng phủ kín một màu xanh, mùa xuân đã đến gần, ta cũng có thể bắt đầu nói chuyện, nhưng không nói được nhiều. Tác dụng của hổ lang dược bớt dần, cơn đau cũng ngày một nhẹ, có điều lúc kinh nguyệt đến vẫn khổ sở như cũ. Ta hỏi Vệ Phong Minh, có phải chuyện này nghĩa là về sau ta còn có thể có con không.

Vệ Phong Minh nhìn ta vô cùng thận trọng, hồi lâu cũng không kết luận. Nàng đáp, chắc là có thể, nhưng lần này thân thể ta bị tổn thương nặng nề, có thể sinh được hay không còn phải xem về sau điều trị thế nào.

Có được những lời này của nàng, bất luận nàng muốn ta làm gì ta cũng ngoan ngoãn tuân theo, uống thuốc có mùi vị vừa lạ vừa hôi, nghỉ ngơi đúng giờ giấc, ta không bao giờ trái ý nàng nữa.

Về sự phối hợp tích cực của ta, người vui vẻ nhất vẫn là Hoa Thành Cẩm. Dạo này chàng mang hết các loại thuốc bổ ra bắt ta uống hàng ngày, thậm chí ta còn hoài nghi không biết chàng có phung phí hết tiền bạc của Bách Thảo đường hay không nữa…

Ngày ngày chàng trông nom cạnh giường ta, mặc cho ta tỏ vẻ mình đã không sao, chàng vẫn canh giữ bên cạnh, bảo thế nào cũng không chịu đi. Có mấy lần tỉnh dậy lúc nửa đêm, ta phát hiện chàng ngồi bên cạnh ta vụng trộm lau nước mắt, không thể không nói, vẻ mặt này của chàng rất giống nàng dâu nhỏ uất ức, khiến lòng ta xót xa không thôi, xem ra lần ốm này của ta tổn thương chàng rất sâu sắc.

Chung quy ta vẫn không thể khuyên nổi chàng, chỉ đành dịch vào bên trong giường, để chàng có thế nằm lên nghỉ ngơi. Vì thế cơ thể ta chạm đến hai viên đá và sợi dây thừng ta giấu sâu bên trong, Hoa Thành Cẩm nằm bên cạnh ta, cách ra một khoảng sợ đè vào ta. Tay ta nắm lấy sợi dây thừng thô cứng, ngửi mùi thơm tỏa ra từ người chàng, có cảm giác thật an tâm, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Thân thể ngày một khỏe lên, không khí nặng nề trong nhà cũng dần tan biến, khi ta được Hoa Thành Cẩm đỡ đi bước đầu tiên, ta thấy Nghiêm Đông đứng ngoài cửa nhìn lén quay người âm thầm chùi nước mắt.

Khi chúng ta đắm chìm trong khoảng thời gian sung sướng này, một vị khách không mời xông vào nhà của ta. Ta và Hoa Thành Cẩm nhìn nhau, hoàn toàn không biết vị đại hiệp mặt lạnh ôm kiếm này là ai. Ta định chọc chọc bảo Hoa Thành Cẩm mau báo quan, bởi vì ta thật sự nhìn không nổi thể loại nam nhân mặt lạnh không coi ai ra gì xông thẳng vào nhà người khác, cho dù nghe danh đến nhà thăm hỏi cũng phải đi qua cửa chính… Loại bay trực tiếp từ nóc nhà xuống thế này, không phải đầu óc có vấn đề thì chính là phường trộm cướp.

Sự thật chứng minh, kinh nghiệm giang hồ của ta quả thực chưa đủ. Đại hiệp đó không phải đến tìm chúng ta, nhìn vẻ mặt thân thuộc của gã nhìn Vệ Phong Minh, ta liếc mắt qua Hoa Thành Cẩm, cả hai không hẹn mà cùng lộ ra nét cười xảo quyệt. Chẳng lẽ là…

Nhưng Vệ Phong Minh vẫn thản nhiên như thường, không có động tĩnh gì, ta ho khan vài tiếng để thông giọng, lập tức nhận phải ánh mắt phật ý của đại hiệp mặt lạnh.

Ta thấy đó! A! Tên nam nhân này ở trong nhà ta mà còn dám kiêu ngạo bá đạo như thế, hỏi sao Vệ Phong Minh coi gã như không khí, Tương vương nằm mộng thần nữ vô tình, gã làm sao so được với mấy tiểu tướng công tri kỷ, dịu dàng ngọt miệng trong quán tiểu quan chứ, khụ, ta cảm thấy ta bị Vệ Phong Minh truyền nhiễm phần nào rồi…

Sợ vị đại hiệp mặt lạnh này vì yêu sinh hận, giữa nhà ta tạo ra vụ huyết án, ta quyết định vẫn nên đi báo quan… Kết quả còn chưa nói ra miệng đã bị Hoa Thành Cẩm ngăn lại, chàng bảo, nương tử ra ngoài lâu rồi, nên quay về nghỉ ngơi.

Ta thấy khi chàng quay người có liếc nhìn đại hiệp mặt lạnh một cái, mũi ta lập tức hừ một tiếng, mấy nam nhân này đều cùng một giuộc với nhau cả…

Sau đó ta hỏi Hoa Thành Cẩm vì sao lại muốn giúp đỡ tên đại hiệp kia, cứ kéo thẳng gã đến chỗ quan phủ, để xem lần sau gã còn dám nhảy xuống từ nóc nhà người khác nữa không! Chuyện này khiến ta rất khó chịu, nhớ tới nữ nhân thích mặc áo xanh kia…

Hoa Thành Cẩm nhìn ta chớp chớp, chẳng lẽ nàng không biết tốt nhất nên tìm nam nhân mà gả quách sư tỷ đi cho nhanh ư?

Ta hồ nghi, chàng cảm thấy nam nhân vừa rồi thích hợp với sư tỷ?

Hoa Thành Cẩm nhún vai, người như sư tỷ… có người thích đã là tốt rồi! Dưới sự căm phẫn của ta, chàng đỏ mặt, còn nói, nàng không nhìn ra sự đối đãi của sư tỷ với nam nhân kia sao? Ta cảm thấy trên đời này không ai có thể đè nén được sư tỷ đâu!

Đè nén…Trong đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh không trong sáng… Ôi chao, nhất định ta bị Vệ Phong Minh dạy thành hư rồi! Nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Hoa Thành Cẩm, bỗng cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.

Suy nghĩ một lát, ta cũng nở nụ cười xấu xa, để Vệ Phong Minh phiền phức một thời gian cũng tốt, ai bảo lúc ta sắp chết nàng còn ăn nói ác ý như thế, dám lừa gạt cả người sắp chết, cưới vợ lấy thiếp gì chứ, cứ để vị đại hiệp mặt lạnh này quấy rối nàng cũng không phải ý tồi…

Được rồi, ta thừa nhận đây là ý tưởng trả thù xấu xa của ta.

Trong nhà có thêm một người, tất nhiên chật thêm một phần. Ta nói thẳng rồi ám chỉ với vị đại hiệp mặt lạnh này, hy vọng gã có thể chuyển ra ở khách sạn, chỉ tiếc trình độ lãnh khốc và độ dày của da mặt đại hiệp mặt lạnh tỉ lệ thuận với nhau, trong nhà liền thêm một tên nhàn rỗi ăn chực… Đã thế người ta còn không có tự giác của kẻ ăn chực, cứ uống trà ngon, ăn cơm ngon, nhìn hình ảnh này, ta cảm thấy hơi quen mắt, suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên vỗ trán, chẳng phải giống hệt Vệ Phong Minh sao!

Hai người bọn họ… đúng là một đôi trời sinh… da mặt dày…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK