Kiệu được đặt xuống, đầu óc đang treo lơ lửng của ta cũng hạ xuống theo. Có người vén rèm kiệu đỡ ta ra, bước qua chậu than, một đầu lụa đỏ được nhét vào tay, tầm mắt của ta hoàn toàn bị che kín nên không biết phương hướng nào, chỉ có thể nắm chặt tấm lụa, cảm thấy hơi căng thẳng, không tự chủ được đi theo người ta bước nhanh hai bước về phía trước, dừng một chút, rồi lại đi, cứ vừa đi vừa ngừng như vậy, cuối cùng thì đứng yên.
Bên tai vang lên tiếng hô: “Nhất bái thiên địa!” Ta quỳ xuống tại chỗ, vái đầu.
“Nhị bái cao đường!” Có người giúp ta quay sang hướng khác, ta nhẹ nhàng quỳ xuống, lại vái tiếp.
“Phu thê đối bái!” Lần này không ai đến đỡ ta, ta cúi người vái về hướng đầu lụa đỏ bên kia, xung quanh rộ lên tiếng trầm trồ.
“Đưa vào động phòng! Lễ thành!” Tiếng nói vừa dứt liền nghe thấy mọi người ồ ạt chúc mừng, tuy không thấy biểu tình của bọn họ, nhưng ta nghe cũng biết, chắc hẳn ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Lụa đỏ dắt ta đi tiếp về phía trước, ta cúi đầu nhìn qua khe hở thấy đường đi dưới chân, có người giúp ta ngồi xuống giường, sau đó ta nghe thấy một câu chúc mừng rồi cửa phòng cọt kẹt vang lên, tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài tựa như xa xôi lắm, cửa đã bị đóng lại.
Không khí bỗng trở nên loãng hơn, một cái đòn cân[1] vén khăn lụa trùm đầu của ta lên, ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Hoa Thành Vân, chàng cười, không phải nụ cười văn nhã thanh đạm mà là nụ cười ngây ngô, miệng nhoẻn ra, lộ hàm răng trắng bóng rất ưa nhìn.
Ta vừa định trêu chàng vài câu, bên ngoài đã có người gõ cửa sổ: “Hoa đại phu, tân nương tử kiểu gì cũng là của ngươi rồi, nhìn cả đời cũng được, bây giờ ra uống rượu trước đã, vội cái gì chứ…”
Hoa Thành Vân một thân áo đỏ cười càng sâu, thế này cứ giống như Hoa Thành Cẩm mới là người đang đứng trước mặt ta vậy. “Chờ ta.” Trong lúc ta thất thần, chàng đã đẩy cửa ra ngoài.
Nếu Hoa Thành Cẩm có thể đến dự, thấy người hắn luôn miệng gọi là nương tử tương lai đã trở thành tẩu tử của hắn thì không hiểu sẽ ra sao nhỉ? Ta vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo lại, không cần nghĩ đến mấy chuyện tạp nham kẻo lại mất vui.
Cạnh cửa sổ là cây nến long phượng màu đỏ tươi, tỏa ra mùi thơm ngát và làn khói mờ ảo, trên bàn đặt mấy món ăn may mắn. Ta dựa vào thành giường, chờ thời gian trôi qua từng chút từng chút một, nhìn sáp nến long phượng chảy xuống, khô lại thành hình dạng kỳ lạ.
Cạch một tiếng, cửa mở, Hoa Thành Vân mang theo hơi rượu đi vào, thấy ta, chàng cười hệt như một đứa trẻ: “May quá, nàng vẫn ở đây.”
Tim ta nhói lên một cái, ta vắt một chiếc khăn ẩm lại gần lau mặt cho chàng, thuận tiện cởi luôn áo ngoài. Mắt chàng lim dim, bộ dáng rất hưởng thụ. Ta kéo chàng ra bàn uống rượu hợp cẩn, uống xong một chén rượu, mặt của ta cũng bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt chàng có vẻ mơ màng: “Tĩnh Nhã, ta thật sự cưới được nàng rồi sao?” Sau đó lại có phần ấm ức than thở: “Nàng không biết, vì cưới nàng mà ta phải trả giá lớn thế nào đâu… nhưng không sao, chỉ cần nàng là nương tử của ta thì tốt rồi…”
Ta biết chàng rất cực nhọc, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt chàng: “Ta có tài đức gì chứ? Chàng thích ta ở điểm nào?”
Chàng cười híp mắt: “Ta không biết, thích là thích! Không ai có thể trở thành nương tử… ờ… của ta, không ai có thể kết duyên với ta, chỉ có nàng thôi, phải… chỉ có nàng…” Xem ra chàng thật sự say rồi.
Ta lại gần kiễng chân hôn lên đôi môi cám dỗ của chàng, mềm mại mang theo hương rượu, ta cười thỏa mãn, dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Chàng say rồi, mau đi nghỉ đi.”
Chàng nghe thấy nhưng không chịu làm theo, kéo ta vào lòng, vùi đầu xuống cổ ta: “Không được, hôm nay nhất định ta phải động phòng với nàng.”
Còn nói trắng trợn như vậy! Mặt ta nóng rực, đưa tay ra sau lưng chàng vỗ về: “Ngoan, hôm nay chàng đã mệt lắm rồi, về sau còn nhiều thời gian mà.”
Chàng càng không chịu yên, dùng đầu cọ lên cổ ta, thi thoảng còn cắn với nhấm, miệng khều khào nghe không rõ ràng: “Nàng xấu lắm, ta không nghe nàng đâu, nếu hôm nay không động phòng, về sau chắc chắn nàng sẽ lôi chuyện này ra cười nhạo ta trước mặt các con…”
Ta buồn cười, sao chàng lại hiểu ý nghĩ trong đầu ta vậy, quả thực ta có suy nghĩ này, nếu về sau chàng phàn nàn gì ta, ta sẽ lên án năm xưa chàng đã để ta cô đơn gối chiếc trong đêm động phòng hoa chúc như thế nào… Chàng còn nói các con, con của chúng ta… Ta ôm chàng, vô cùng ngọt ngào.
Bàn tay nôn nóng của chàng vươn ra, muốn tháo thắt lưng của ta lại bị ta ngăn cản, ánh mắt mê man trách cứ, ta nghiêng đầu nói: “Chàng còn chưa cởi cửu phượng vi[2] cho ta.”
Cửu phượng vi được buộc bằng cách đặc biệt, chỉ có tân lang mới biết cởi ra thế nào, vừa rồi lúc ngồi chờ ta đã thử cởi vài lần rồi, tiếc rằng đầu chẳng thông minh tay cũng vụng, kiểu gì cũng không tháo được, chứ không ai mà muốn đội cái thứ nặng mấy cân này trong thời gian dài như vậy. Đẹp thì đẹp thật, nhưng đè mỏi cả cổ.
Hoa Thành Vân lập tức tháo cửu phượng vi cho ta, ta lắc lắc cổ cho thoải mái, nhìn chàng cười xấu xa, tướng công à, đêm nay, hy vọng chàng có thể chịu đựng được…
Ta nhẹ nhàng cởi áo ngoài, lộ ra áo lót màu trắng như tuyết, tiến lên ôm cổ chàng, ăn miếng trả miếng chầm chậm cắn mút.
Thân thể chàng cứng đờ, sau đó lập tức phản ứng lại, nóng vội tìm kiếm môi của ta, mơn trớn rồi xâm chiếm, miệng lưỡi dây dưa, mùi rượu thoang thoảng trong khoang miệng ta, lưỡi chàng lướt qua hàm trên, ngứa ngứa, tê tê, ta muốn cười mà cười không nổi, chỉ có thể phát ra tiếng ‘a a’.
Có lẽ âm thanh này khiến chàng vừa lòng, tay chàng bắt đầu càn rỡ, quần áo từng lớp một tuột xuống khỏi người, tay chàng sờ đến đâu cũng có thể dấy lên lửa tình.
Ta cười khẽ, không tỏ ra yếu thế mà mở vạt áo của chàng, tay chuyển động trong lồng ngực chàng, dần dần có xu hướng đi xuống dưới… Đột nhiên ta kéo hẳn áo trong của chàng ra, bàn tay rê khắp nơi, vừa lòng nghe thấy tiếng chàng thở dồn dập.
Chúng ta cứ hôn nhau như vậy, xé rách quần áo của đối phương cho đến khi cả hai hoàn toàn lõa thể. Cả người ta dựa sát vào chàng, cảm thấy ham muốn của cả hai đang trào dâng mãnh liệt.
Rốt cuộc chàng không nhịn được nữa, bế ta lên, tư thế này khiến ta cảm thấy ngượng ngùng, ta vùi đầu vào đường cong ở cổ chàng.
Chàng nhẹ nhàng đặt ta lên giường, với tay hạ màn, màn đỏ nhuộm thân thể chúng ta thành màu sắc rực rỡ mà mê người. Chàng nhẹ nhàng đè xuống, sợ ta bị bị đau nên tay hơi run run chống giữ.
Trán chàng lấm tấm mồ hôi, cắn răng thở hổn hển, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ dịu dàng: “Tĩnh Nhã, có được không?”
Ta bị sự quan tâm của chàng làm cảm động, chẳng lẽ chàng đã quên đây không phải lần đầu tiên của ta sao? Ta khích lệ nhìn chàng, cảm nhận ánh mắt chàng, ôm lấy chàng, hòa vào làm một với chàng. Ánh mắt rực lửa kia chỉ chứa một mình ta, trong khoảnh khắc rung động đó, ta cảm thấy linh hồn của chúng ta cũng đã hòa làm một.
Trướng phù dung, vẫn ấm.