Còn việc gặp La Thanh Thanh hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước kia nàng ta ở lầu xanh, tướng công ta là khách quen, vốn nghĩ rằng gặp gỡ lang quân có tình thì cá chép hóa rồng, chim sẻ biến phượng hoàng, ai ngờ tướng công ta chán nàng, quay người đi liền quên luôn mặt mũi, đừng nói gì đến chuộc thân đưa về nhà. La Thanh Thanh ngã từ trên cao xuống, tróc da trầy thịt, nhưng từ đó về sau cũng tinh khôn hơn, tìm một kẻ coi tiền như rác chuộc thân cho mình, sau đó dùng tiền riêng tích trữ đã lâu mua lại quán tiểu quan này, nay coi như có thể ngẩng đầu lên làm người. Mà nếu theo lời của nàng ta, chính là chuyển từ nàng bị người khác áp bức trở thành nàng đi áp bức người khác.
La Thanh Thanh là một nữ tử nhanh nhẹn, bình thường thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, nhưng mỗi khi quán xảy ra chuyện đều nhờ nàng ta đứng ra giải quyết, hơn nữa lần nào cũng giải quyết hết sức ổn thỏa. Nữ tử này có tâm tư gian xảo.
Nàng nói đã nhận ra ta từ lúc ta vừa bước chân vào quán, mặc cho ta mặc bộ đồ như lợn sề bụng chửa ai thấy cũng ngán. Nàng nói dù sao thì trước đây cũng đã quan sát tình địch một thời gian không ngắn, tất nhiên ta vẫy cái đuôi đánh cái rắm nàng cũng rõ hơn ta.
Ta đơ hết cả người, miệng nói, kinh tởm, ta đánh cái rắm mà ngươi cũng biết, vậy chẳng phải ngươi sắp đổi nghề đi đổ phân sao?
Nàng uyển chuyển liếc ánh mắt giận dữ, húng hắng họng, ai da, ngươi đáng ghét quá đi.
Người nổi đầy da gà, ta cách xa nàng, thật đúng là buồn nôn.
La Thanh Thanh bảo, nàng muốn ngẩng đầu ưỡn ngực làm người. Ta nhìn chí lớn phập phồng trước ngực nàng, vừa mới ưỡn lên đã phá hủy hình tượng nữ tử yếu đuối, vì thế ta khuyên nàng tốt nhất nên thiết thực một chút, dù sao nữ tử yếu ớt vẫn được người ta ưu ái hơn.
La Thanh Thanh không phục, nàng nói, lúc trước sao không cho ta vào nhà các ngươi, chí ít bị ta đè còn hơn bị một đứa tiện nhân(1) đè.
Ta trừng nàng, đè cái gì mà đè, ngươi là nữ nhân mà cứ mở mồm ra là nói những lời khiến cho người ta hiểu lầm.
Nàng cười, vào quán tiểu quan còn muốn tỏ vẻ trong sạch à? Bước vào cửa hồng trần còn muốn cắt tóc đi tu? Đã bao giờ sói không ăn thịt? Đã bao giờ chó không ăn cứt? Tỷ tỷ muốn tới đây tìm vui vẻ thì đừng có giả làm khuê nữ còn tân.
Ta tái mặt, nói rõ với nàng, ta đến để tìm một người.
Nàng chớp chớp mắt, dào ơi, tướng công của ngươi không đến đây, đừng có bảo ta chưa nhắc ngươi nhé, tướng công của ngươi không có hứng thú với mấy trò này đâu.
Ta mắng nàng một tiếng, sau đó đưa một thỏi bạc ra để nàng đỡ lằng nhằng.
Quả nhiên nàng chạy vội tới, miệng cười như túm được bí mật gì, cố ý thấp giọng nói, gặp tình lang à, dùng chiêu này đúng là cao tay, không phải lo lắng chuyện về sau nhỉ.
Ta giơ chân đá bay nàng.
Nói thật, ta rất thích La Thanh Thanh, nàng ta quả thực biến thái, trong một chốc mảnh mai như cành hoa trước gió, chốc sau lại hung hãn như cọp mẹ vừa đi ra từ núi. Nếu so sánh nàng ta với các nữ nhân khác, hiển nhiên là không cùng một tầng lớp.
Người như nàng rất thẳng thắn, rất bình tĩnh, cũng rất tốt đẹp, dù không lộ ra ngoài. Có một số việc được nói ra từ miệng nàng liền trở nên ý nghĩa sâu sắc, tuy rằng đó chỉ là những việc vặt vãnh. Có lẽ trí nhớ từ bé trong lầu xanh khắc sâu quá mức đau thương, thế nên khi nói chuyện vẫn không thoát được khỏi chủ đề đó. Người như nàng rất biết nhìn xa trông rộng, thu xếp cuộc sống của mình đâu ra đấy, dù không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được. Người ngoài cho rằng nàng trèo cao chạy xa không biết lượng sức mình, nhưng nàng luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để cố gắng hướng tới gần mục tiêu, thậm chí không tiếc trả cái giá rất đắt.
La Thanh Thanh nói, mục tiêu lớn nhất trong đời nàng là có thể trở thành thiếu phu nhân của một nhà nào đó, trải qua cuộc sống mặc áo gấm ăn đồ ngon, áp bức người khác, muốn cho bọn họ vừa vui vẻ kêu lên ‘một lần nữa’ vừa cố gắng tự tát chính mình. Nàng kể với ta, nàng từng tưởng tượng bản thân từ một thị thiếp nho nhỏ dần dần vượt qua muôn vàn khó khăn để lên làm thiếu phu nhân dưới một người mà trên trăm người, còn có thể quản lý tướng công nhà mình, bảo hắn đi hướng Đông hắn không dám đi hướng Tây. Cuối cùng hung hăng nhìn ta nói, nếu nàng vào Tôn gia, ta đã sớm không có ngày lành.
Ta liếc nàng khinh thường, chỉ coi lời nàng như gió thoảng bên tai.
La Thanh Thanh thích bạc, nhưng nàng không thích những thứ phong nhã. Nếu đặt thư họa trước mặt nàng, không phải nàng không biết chữ, mà là chữ không biết nàng. Nàng nói mấy thứ lít nhít đó nhìn xa tưởng ruồi nhặng, nhìn gần ngỡ ruồi nhặng đang bay loạn, khiến cho người ta đau đầu. Còn mấy câu thơ kia, đọc lên thật như cái rắm, xong rồi chẳng còn gì đọng lại, thà cầm tiền tài vàng bạc trong tay còn hơn.
Đối với chuyện của ta, La Thanh Thanh tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Hỏi nguyên nhân thì nàng nghiêm trang đáp, dù thế nào cũng là kẻ muốn vùng lên áp bức kẻ khác, quân tử báo thù mười năm không muộn, có chờ mười năm cũng phải áp bức lại mới được!
Ta nói rõ với nàng, giúp ta sẽ không có thù lao.
Nàng bĩu môi, ta vốn là người như vậy mà.
Ta thầm nghĩ trong lòng, sao tự nhiên quái thế.
Chỉ lát sau, nàng lại lủi đến bên cạnh ta, thật sự không có lợi ích gì sao, ta là người rất tài giỏi, rất lợi hại, trong bụng có đầy diệu kế.
Ta cùng La Thanh Thanh cẩn thận phân tích những quyển sổ nhận từ Bích Thủy lâu, trầm tư hồi lâu, nàng nói, tướng công nhà ngươi thật chẳng ra gì, may mà hồi trước ta không theo hắn, nếu không cũng chẳng quản lý được hắn. Nói xong còn nhìn ta với ánh mắt thương hại.
Ta cốc một cái lên đầu nàng, nói gì thế, bảo ngươi phân tích chứ chẳng phải rỗi hơi ngồi xem trò vui.
Nàng ôm đầu nhảy dựng lên, nói thẳng ta là kẻ đanh đá, rồi còn nói sao lúc trước không nhận ra ta còn có tiềm chất bạo lực. Dưới ánh mắt phẫn nộ của ta, rốt cuộc nàng thảm thương co người ngồi xuống, vẻ mặt như một nàng dâu gả nhầm cho gã phu quân tệ hại, nhỏ giọng thì thầm, vừa phân tích vừa xem trò vui không được sao.
La Thanh Thanh nhìn quyển sổ kia một lúc, đột nhiên nói, Tiền Hạo Vân có âm mưu.
Chuyện này ta cũng biết. Ta lẳng lặng đợi câu tiếp theo của nàng.
Trầm mặc hồi lâu, ta mở miệng, hết rồi à?
Hết rồi. La Thanh Thanh mặt không đỏ thở không gấp.
Ta khinh thường nàng. Đột nhiên nảy ra một ý, ta cười bảo, ta có cách này.
La Thanh Thanh nhìn ta nghi hoặc, sao ta cảm thấy nụ cười của ngươi gian trá thế.
Ta im lặng mím môi, hai tay túm lấy vai nàng, chân thành tỉ tê, Thanh Thanh, ta biết mấy năm nay ngươi buôn bán được lời không ít tiền bất chính, để cứu rỗi tâm hồn mang đầy tội ác của ngươi, ta quyết định phái ngươi đến nhà Tiền Hạo Vân làm nội ứng!
Gì?! La Thanh Thanh kêu lên thảm thiết, cương quyết không chịu.
Làm nội ứng thì có thể vào Tiền gia, tiến gần đến giấc mộng làm thiếu phu nhân của ngươi rồi! Ta dụ dỗ.
Quả nhiên, ánh mắt La Thanh Thanh sáng lấp lánh.
Ta thúc nàng, lau nước miếng của ngươi đi, cho một cái kết, ngươi có định giúp ta chuyện này không?
Nàng dùng tay áo chùi miệng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên, thốt ra một từ kiên định, giúp!
*
Chú thích:
(1) Tiện nhân: Người hèn hạ, ti tiện, cũng có nghĩa là ‘con đĩ’.
*
P/S: Đợt này mình hơi bận nên chắc tuần này chỉ có 2 chương thôi nha >.
À, truyện này có đến phân nửa sử dụng trần thuật gián tiếp (là giọng văn và cách tường thuật các cuộc đối thoại như chương này ấy), thế nên mọi người cứ làm quen dần là vừa. :”>