Tiền Hạo Vân không có diện mạo ưa nhìn như Tôn Thừa Nghiệp, cũng không có thói cứ rảnh rỗi lông bông liền chạy đến lầu xanh kỹ viện hoặc chui vào lòng các nữ nhân mà nằm như Tôn Thừa Nghiệp, tuy nói hai người bọn họ là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng tính cách của Tiền Hạo Vân và Tôn Thừa Nghiệp rất khác nhau. Hắn chưa bao giờ làm cái gì không công, mỗi việc hắn làm đều có mục đích nhất định.
Tỷ như chuyện chấn động Gia Châu hắn làm mấy năm trước, hắn dùng một tên ăn mày để đổi lấy sự tín nhiệm của hội trưởng hội buôn tơ lụa, từ một thương nhân nho nhỏ chịu cho kẻ ăn mày níu tay đã trở thành long đầu lão đại của ngành buôn bán tơ lụa ở Gia Châu. Nếu bảo kẻ chưa từng bố thí sự đồng cảm như hắn lại sẵn sàng cứu tên ăn mày mà không mang theo mục đích hay lợi ích, chính hắn cũng không tin nữa là. Nhưng hắn lại làm thế ngay trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa dù cho người ta biết rõ ý đồ của hắn vẫn không còn lời nào để nói.
Vậy nên khi ta bước vào cổng chính cửa hàng của Tiền Hạo Vân, nét mặt hắn đờ ra, nhưng lập tức tỏ vẻ kinh ngạc chạy ra nghênh đón: “Tẩu tử, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé đây thế?”
Ta tháo khăn che mặt xuống, ngồi lên ghế trên, mang tâm trạng chán ngán đánh giá cửa hàng tơ lụa của hắn, miệng nói: “Không có chuyện gì, tới đây ngồi chơi thôi.” Lời này của ta là nói khéo, nhà mình cũng mở cửa hàng tơ lụa, cần gì tới nhà người khác xem xét, rõ ràng là có chuyện.
Quả nhiên, Tiền Hạo Vân hơi sửng sốt, lấy lòng nói: “Ta biết rồi, nhất định là Tôn huynh đã kể với tẩu tử rằng ta mới đem ít đồ từ huyện Phong về đây, nếu hôm nay tẩu tử thích cái gì thì cứ lấy đi.”
Lời hắn nói rất trôi chảy, một đòn vừa rồi của ta tựa như đánh vào không khí, không có tác dụng. Ta cũng không phải một người rất kiên nhẫn, dứt khoát nói thẳng: “Nếu hai nhà chúng ta đều làm buôn bán, vậy có một số việc cũng không cần giấu giếm. Tiền huynh đệ là bạn từ nhỏ của tướng công ta, tình cảm tất nhiên gần gũi hơn người thường. Ta chỉ hỏi ngươi, nếu khách đến hàng ta bảo rằng không hài lòng với tơ lụa đã mua, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tiền Hạo Vân hiển nhiên không hiểu ta đang nói gì, chỉ đành đáp theo nghĩa đen: “Nay tẩu tử cũng bắt đầu lo việc cửa hàng rồi ư…” Thấy ta không có phản ứng gì, lại tiếp tục nói: “Nếu khách không vừa lòng, vậy lúc nào cũng có thể trở lại đổi kiểu dáng khác thôi.”
Ta vẫn mang bộ dạng thờ cơ: “Nếu vẫn không vừa ý thì sao?”
“Chuyện này…” Tiền Hạo Vân nhìn ta nghiền ngẫm: “Thương nhân coi trọng nhất là danh dự, chỉ đành trả lại bạc cho khách.”
Lúc này mặt ta trở nên lạnh lùng: “Tiền huynh đệ nói rất đúng, nhưng nếu Tiền huynh đệ có thể hiểu được điều này, cũng nên hiểu lần này ta đến đây định nói gì đi.”
“Tiểu đệ ngu dốt, xin tẩu tử nói rõ.”
“Ngu dốt? Ngươi chẳng phải ngu dốt gì.” Ta hừ lạnh: “Ngươi nhét Dương Vi vào lòng tướng công ta, khiến tình cảm phu thê ta không hòa thuận, hôm nay ta đến trả đồ!”
“Ý tẩu tử là…”
“Ta nói ngươi mau mang nghĩa muội Dương Vi của ngươi về.”
“Không thể nào!” Tiền Hạo Vân cũng lạnh tanh, giọng nói trở nên tức tối: “Tôn huynh say rượu rồi làm nhục muội tử nhà ta, chẳng lẽ giờ không muốn phụ trách ư?”
“Chuyện này không liên quan đến tướng công ta. Là ta, là ta không thích, bây giờ mời ngươi nhận nàng về chẳng lẽ không được?”
“Một muội tử bị mất trinh tiết còn có thể về nhà sao? Nếu Tôn huynh không đưa A Vi về thì coi như làm nhục ta rồi!”
“Nhục phải không? Ngươi nhất định muốn ta nói rõ ra à? Chuyện này mà nói cho rõ ràng thì không hay ho với ngươi chút nào đâu. Hơn nữa, ngươi vẫn khăng khăng nhận Dương Vi là muội tử của ngươi sao?”
Tiền Hạo Vân nhìn quanh bốn phía, may mắn không có khách, chưởng quầy cũng đang ở xa, vì thế hắn dịu giọng: “Tẩu tử, thật sự ta không muốn tranh cãi với tẩu. Nhưng A Vi là cô nương tốt, tuy rằng có nhiều lời đồn đại ngoài đường ngoài xóm tổn hại đến danh dự của nàng, nhưng sau khi A Vi về Tôn gia rồi nhất định sẽ hết sức phụng dưỡng cho tẩu tử.”
Mí mắt của ta không thèm nâng lên: “Nếu A Vi là cô nương tốt như lời ngươi nói thì sao ngươi không thành thân với nàng luôn đi?”
“Cái gì?!” Vẻ mặt Tiền Hạo Vân nhẫn nhục, chẳng qua theo ý ta đó là biểu tình khiếp sợ mà thôi: “Xin tẩu tử đừng nói lung tung!” Lát sau lại bồi thêm một câu: “Xin tẩu tử rút lại những lời vừa nói!”
“Rút lại?” Ta nhếch miệng: “Lời nói ra như bát nước đã hắt đi, ngươi đã thấy bát nước hắt đi còn lấy về được chưa? Hay là ngươi vẫn kiên trì gọi Dương Vi là muội muội vì hai ngươi đã làm ra cái việc loạn luân khiến ngươi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan hả?”
Nắm tay Tiền Hạo Vân vang lên lách cách: “Xin tẩu tử ăn nói cẩn thận!”
Ta kéo khăn che mặt lên: “Tiền huynh đệ đừng ngại, chuyện mình đã làm vẫn nên thừa nhận là hơn. Chẳng lẽ ngươi cũng không phải nam nhân đầu tiên của Dương Vi, cho nên không muốn nàng ta?” Ta cảm thấy dạo này mình tiếp xúc với La Thanh Thanh nhiều quá, nói chuyện còn mang theo ngữ điệu của nàng.
Tiếp theo, ta chuyển đề tài: “Tiền huynh đệ không cần tỏ vẻ nhẫn nhục thế kia đâu, cũng đừng mong hão rằng muốn đuổi ta ra khỏi cửa hàng hoặc đến chỗ phu quân ta làm loạn một hồi. Ngươi cũng là người thông minh, hẳn phải hiểu được nếu hôm nay ta thoải mái ngồi ở đây trở mặt thì trong tay ta nhất định đã nắm được chứng cứ mà ngươi không tưởng tượng nổi. Hoặc giả, ngươi thích khi ta nói chuyện với tướng công liền kích động, nhỡ miệng lộ ra chuyện ngươi lén lút làm đủ mọi chuyện với Dương Vi. Nếu là thế, tiền đồ của ngươi thật đáng lo nhỉ?”
Tiền Hạo Vân tất nhiên không ngờ một thiếu nữ tử không hiểu biết như ta bỗng dưng có thể nói vậy, trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Lời của tẩu tử cũng có lý, nhưng nay Tôn huynh đã yêu thích muội muội của ta rồi, e rằng nếu ta đưa A Vi về thì Tôn huynh sẽ phản đối.”
A, tên này muốn dùng Tôn Thừa Nghiệp để chống lại ta. Ta cười mềm mỏng: “Chuyện này Tiền huynh đệ không phải lo, cho dù Dương Vi có tiếp tục ở bên cạnh tướng công ta thì nàng cũng chẳng thể vào Tôn gia sớm được, cha mẹ chồng ta sẽ phản đối, mà cũng chẳng giúp ích gì cho việc thu thập thông tin của vụ buôn bán tơ lụa lớn đến từ kinh thành kia đâu.” Nói xong ta cười rất giảo hoạt.
“Ngươi!” Mặt Tiền Hạo Vân trắng bệch. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cho dù không có chứng cứ gì cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến việc sản xuất nhà hắn. Còn nhỡ có kẻ mang dụng ý xấu thổi phồng chuyện lên, vậy địa vị long đầu lão đại của nghiệp tơ lụa trong thành Gia Châu hẳn sẽ khó giữ.
Tay của ta vuốt khăn che mặt, nghịch qua nghịch lại: “Yên tâm đi, ta sẽ không nói ra ngoài. Nhưng hôm nay ta tới đây cũng vì chuyện này.”
Tiền Hạo Vân đứng lên, cung kính cúi đầu chắp tay: “Tiểu đệ xin nghe tẩu tử dạy bảo.”
Lời này nghe sao mà khoan khoái, ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Không biết Tiền huynh đệ có sẵn lòng hợp tác với ta không? Vừa hay mấy ngày hôm nay ta nhìn tướng công không vừa mắt cho lắm.”