Ôi thần linh ơi,ông trời của tôi ơi sao không cho một tia xét xuống đây đánh chết tên chất bầm này cho cô đi,để cho hắn tồn tại trên cõi đời tươi đẹp này chi mà hại nước hại dân thế này thì ai mà sống nỗi cơ chứ!Còn ngại cô chưa đủ khổ sao!
"Đấm mạnh lên một chút,cô đấm thế ai mà đỡ đau được hả"Trịnh Khương Nghị ngồi nhắm hưởng thụ một cách mỹ mãn,cảm thấy lực tay của cô càng lúc càng nhẹ thì nói.Tạ Yên Ninh nghe anh phán mà nghiến răng nghiến lợi,cơ thể anh toàn bắp với chã thịt,sờ đâu cũng là cơ cứng ngắt tôi đấm bóp thế quái nào được,đỏ cả tay rồi đây này.Tạ Yên Ninh cố chịu đau đấm chết anh ta,dùng sức mà đấm mạnh.Nhưng sức vô làm sao xi nhê gì Trịnh Khương Nghị,anh vẫn như thế an nhàn mà hưởng thụ làm cho cô tức chết.
15" sau thì anh mới tha cho cô,bảo đã tới giờ ăn sáng nên đi làm bữa sáng cho anh ta,còn bảo nhớ pha một tách trà nóng thơm ngon nữa.Ôi chết mất,tôi muốn giết người huhu.Thỉnh anh ta ăn no xong rồi quằn một hồi mới tiễn được anh ta đi làm,anh ta đi xong thì cô cũng muốn thăng luôn rồi.Thật mệt chết cô mà.
Nằm trên sofa một hồi cảm thấy thật buồn chán.Không còn việc gì để cô làm nữa,suy nghĩ qua suy nghĩ lại vẫn là chẳng còn gì để làm.À đúng rồi,hai chú chó con ở tiệm thú y!Cô giờ rảnh rồi có thể đến thăm chúng mà đúng không.Nhưng mà vị bác sĩ đó nói hai ngày nữa mới có thể đến thăm,haizz mà thôi đến thăm thôi mà lo gì cô cũng đâu có bắt chúng phải về sớm đâu mà lo.Đi đến đó vậy,hai cún con đáng yêu chị đến thăm hai cưng đây.
...
Đến tiệm thú y,cô mở cửa đi vào thì bắt gặp một màn rất sống động.Một người con gái ngừơi hơi hứơng về phía anh bác sĩ hôm qua tay thì cỡi cổ áo cho hở ra một chút,tay kia thì quạt quạt giống như đang rất nóng nực.Cổ áo hở lớn có thể thấy được khe ngực quyến rũ trắng nỏn nà,đường công cơ thể thực sự muốn giết hết tất cả đàn ông trên đời,mông to ngực cũng to vòng eo thì nhỏ nhắn mảnh mai.Còn anh bác sĩ hôm qua xem như không thấy cảnh tượng mỹ miều đó,vẫn tập trung khám cho chú chó nhỏ của cô gái kia.Cô gái kia thấy anh không quan tâm mình thì càng bực bội,cố kéo cổ áo hở hơn nữa muốn gây sự chú ý của người đàn ông trước mặt.
"Bác sĩ Mặc,tôi cảm thấy nơi này thật nóng"Cô ta dùng chất giọng yêu kiều khẻ rên.
"Cô Kiều,nơi này có hai máy điều hoà"Anh vẫn như cũ khám cho chú chó không nhìn đến cô ta một cái nói.
Cô gái được gọi là cô Kiều kia nghe anh nói xong thì tức tối.Anh khám xong ngước mặt lên nhìn cô ta mặt bình tĩnh"Nó không có bị bệnh gì cả,rất khoẻ"
Cô gái đó nghe anh nói thế thì hơi lúng túng,giả ngơ nói"Không có bệnh,thật kì lạ hôm qua tôi thất nó còn ủ rủ trông rất mệt mà"
"Có thể thời tiết hơi nóng,cô lại thì chỉ để nó ở nhà.Cho nên mới trông mệt như vậy,sau này thường xuyên đem nó ra ngoài đi dạo là được rồi"Anh từ tốn nói.
"Oh tôi biết rồi,vậy còn khám gì nữa không?"Cô gái này chính là quyết không muốn đi về đây mà.Tạ Yên Ninh đứng ngoài cửa cảm thán,này tôi chưa có chết hai người các người đừng có xem tôi như không khí mà đối đãi có được không?
"Không có gì nữa giờ cô có thể dẫn tiểu Mỹ trở về"Anh chính là muốn đuổi người.
"Bác sĩ Mặc,tôi muốn..."
Cô ta định nói gì đó thì bị anh cắt ngang lời"Cô Kiều mời,sau này tiểu Mỹ nếu thật sự bị bệnh thì hãy đem nó đến đây,không thì cô cũng không cần đến.Không tiễn"
Anh bác sĩ à,anh cũng thật vô tình a.Người ta là có lòng thích anh nên mới giả vờ đến đây mà.
"Anh...Đựơc lắm...Hức"Cô gái tên Kiều kia nghe anh muốn đuổi người thì tức tối,sửa lại góc áo xong ôm chú chó tên tiểu Mỹ đi ra khỏi tiệm,trước khi ra ngoài còn giận cá chém thớt lên người cô,mắt đẹp liếc nhiền cô"Tránh ra"
Tạ Yên Ninh không chấp nhất người bị thất tình,chỉ tránh ra cho cô ta đi rồi đi vào trong.Anh bác sĩ kia đang dọn dẹp lại dụng cụ trên bàn cất đi,không nhìn cô hỏi"Cô đến thăm chúng đúng không?Tôi mới cho chúng ăn,vẫn còn đang ăn ở bên trong đó vào xem đi"
Thật siêu,biết cô đến đây là muốn thăm hai chú cún con.Cô cảm ơn một tiếng rồi đi vào thăm chúng.Bên trong phòng cũng còn rất nhiều những con chó con mèo khác,mõi con đều có một lồng riêng cho mình,chổ ở rất sạch sẽ không có lấy một chút bẩn nào.Ùm xem ra anh ta rất kĩ tánh và rất yêu động vật.
Thấy cô vào trong những con chó mèo khác cũng không sủa hay meo meo gì,chúng giống như không quan tâm chỉ lo ăn phần của mình,có vài con thì ăn no đến tròn ú xong lăng ra ngủ nhìn rất đáng yêu.Cô nhìn chúng mà phì cười,thật muốn sờ lên bụng của chúng mà đo kích cỡ.Đi hai ba bước thì đã thấy hai chú cún con mà cô cứu hôm qua đang ăn như hổ đói ở một chiếc lồng rộng rãi sạch sẽ ở góc dưới.Cô ngồi xuống nhìn chúng mà tội nghiệp,thật đáng thương chúng đáng yêu như vậy sao người kia có thể bỏ chúng ở đó chứ,cùng lắm không thể đưa chúng cho người khác nuôi sao?
Nhìn xem,cơ thể nhỏ bé thế lại ốm như một khúc gỗ gầy cui,lông thì được cắt ngắn đi để mộc lại lông mới,nhưng cũng không được nhiều có chổ lõm trắng chỉ còn da không lông,thật tội nghiệp.Ăn nhiều như vậy chắc rất đói,nhưng thức ăn sao ít vậy?Bộ anh ta hết thức ăn rồi sao?Cô định xoay người đứng lên đi ra hỏi thì đã thấy anh ta đứng bên cạnh kiểm tra từng chuồng xem chúng có ăn hết hay không.Cô bị anh ta làm cho giật mình xém chút hét lên,anh ta vào khi nào thế sao cô không nghe tiếng bước chân?Y như ma vậy.
Cô hai giây sau hoàn hồn lại nhìn anh ta hỏi"Sao anh cho chúng ăn ít thế?Chúng đói thế kia mà"
Anh ta dừng lại động tác xoa lông của con mèo trong lồng kế bên,quay đầu sang nhìn cô nói"Chúng bị đói rất lâu rồi,giờ nếu cho ăn nhiều sẽ bị đau bụng.Cũng như con người thôi,nếu cô 1 tuần không ăn tới lúc ăn thì ăn một lượng thức ăn lớn vào cùng một lúc bụng của cô sẽ không tốt,bị đau rồi sẽ nôn ra hết"
Cô nghe anh nói thì cảm thấy cũng đúng cho nên cũng không hỏi gì thêm nữa ngồi xuống nhìn chúng ăn xong rồi đi vòng vòng chuồng.