• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày nay mọi thứ vẫn rất yên bình, Trịnh Khương Nghị không ngờ được Tạ Yên Ninh lại mau hồi phục đến như vậy, hiện giờ cô đã có thể cử động bình thường không bị đau như lúc trước tuy không phải là những hoạt động mạnh nhưng như vậy cũng đã là quá tốt rồi, Trịnh Khương Nghị âm thầm vui mừng. Mọi thứ vẫn tốt như trong dự định, dì Hà chăm sóc cho Tạ Yên Ninh rất tốt khiến cho anh rất hài lòng hứa hẹn tháng này sẽ tăng lương cho dì, dì Hà nghe xong thì rất vui vẻ.

Đôi lúc Tạ Yên Ninh cũng nhận được vài cuộc điện thoại từ Mặc Quân Nguyên, hai người nói chuyện rất ăn ý như quên cả trời đất. Mặc Quân Nguyên nghe cô bị mù tạm thời thì kinh ngạc cùng lo lắng, nhưng anh ta bên kia chỉ có thể bất đắc dĩ nói xin lỗi không thể đến thăm cô. Cô cũng không bắt ép gì chỉ cười cừơi nói không sao nhưng trong tâm lại cảm thấy thật kì lạ, giống như cô cảm thấy Mặc Quân Nguyên anh ta không phải không đến được mà là không muốn đến vậy, vì lí gì thì cô không biết chỉ cảm thấy là như vậy thôi. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của anh ta, cô không thể mất lịch sự đi hỏi chuyện riêng tư của người khác được.

Một tuần nay, công việc của Trịnh Khương Nghị cũng coi như đã thu xếp được ổn thoả. Trong những ngày đầu thì không yên ổn gì, nhiều bản báo cáo từ các nhà xưởng dầu khí bên Tư Đông rối ren làm cho anh bận bịu đến không có thời gian nghĩ ngơi, còn phải giải quyết một vụ ăn xén nặng bên nhà thầu lớn Đông Âu thi công, nếu như hôm đó anh không trở lại ông ty làm việc thì cũng sẽ không phát hiện được trong công ty còn có một kẻ cả gan dám cùng bên kia ăn gần một nữa tiền vốn đầu tư của anh, cũng xém một chút nữa anh bị lỗ nặng đến vài tỉ. Những công việc lớn này cứ như thế xoay anh như kim quay cho đến hôm nay mới có thể giải quyết xong xui.

Hôm nay như thường lệ, anh sáng sớm sẽ gọi Tạ Yên Ninh thức dậy giúp cô vệ sinh cá nhân xong làm một bữa ăn sáng đơn giản cho hai người. Dạo đây tài nấu nướng của anh cũng đã kha khá lên rồi, cũng dễ ăn hơn trước khiến cho Trịnh Khương Nghị một phen cao ngạo. 

" Tạ Yên Ninh dạo gần đây mắt của cô có thấy mờ mờ trở lại không?" Trịnh Khương Nghị đang ăn thì bất giác nhìn đến mắt của Tạ Yên Ninh, anh có chút nặng nề hỏi.

Tạ Yên Ninh nghe anh hỏi thì thật lòng lắc đầu " Không"

Trịnh Khương nghị nhíu mày nỗi mất mát hiện lên " Không sao?! Một ít thôi, một tia mờ mờ cũng không?"

Tạ Yên Ninh cảm nhận được sự thất vọng trong anh nên cười nhẹ an ủi " Không sao đâu, nay mai sẽ khỏi thôi mà không phải bác sĩ Từ đã nói rồi sao, chỉ cần chăm chỉ bấm huyệt cùng uống thuốc đều đặn thì sẽ mau chống khỏi thôi anh đừng lo lắng"

Trịnh Khương nghị không nói gì chỉ im lặng ăn cháo bào ngư, trong lòng suy nghĩ. Tạ Yên Ninh cô yên tâm, nếu cô không khỏi tôi tình nguyện nuôi cô cả đời bù đấp cho cô.

Cho đến bây giờ anh vẫn còn hối hận về việc lúc trước cho cô rời đi, nếu như lúc đó anh không đồng ý thì tai nạn đó cũng không sảy ra. Tạ Yên Ninh cũng không vì vậy mà bị thương nặng, cũng không vì vậy mà trở nên yếu đuối. Cuối cùng chỉ có thể gọp lại một chữ " nếu như " mà thôi, nếu như...

Hai người dùng bữa xong thì Dì Hà đến. Trịnh Khương Nghị đứng lên dặn dò đôi câu rồi mới đi làm. Tạ Yên Ninh ngồi trên xe lăn mà lặng người, cô không biết khi nào bản thân mới có thể nhìn thấy trở lại được đây?

...

" Reng reng" Một tràng tiếng chuông đỗ dài, Lục Vi Doanh đi đến nhìn vào màn hình. Thấy số lạ thì nghi hoặc bắt máy.

" Alo ai vậy?"

"Là tôi Dương Nhất Thành đây" Tiếng nói khàn khàn phát ra từ đâu dây bên kia làm cho Lục Vi Doanh bất ngờ, nghe được là người đó thì mỉm cười.

"À ra là ông Thành, chào ông không biết ông gọi cho tôi đây là có chuyện gì?" Lục Vi Doanh mặc dù biết gã gọi cho mình là có mục đích gì nhưng vẫn giả vờ gặn hỏi.

Dương Nhất Thành nghe xong thì có chút bực bội " Còn chuyện gì khác ngoài chuyện kia, cô đừng giả ngu. Làm đến đâu rồi, tôi đây chính là đợi không được nữa"

Lưu Y Nhan từng nói cứ để ông ta đợi, đợi đến khi nào bản thân đợi không được nữa thì thôi. Một người ngạo mạn như gã ta thì phải bắt gã chờ đợi, vì những người như vậy chính kiến của họ rất kém cỏi. Một khi đã đi đến giới hạn thì sẽ làm ra những chuyện mà người khác không hay đâu, đợi như vậy mới có thể khiến cho cơn thèm muốn cùng nỗi hận của gã mới có thể dân cao, số định Tạ Yên Ninh bị huỷ đi danh tiếng cũng càng cao hơn.

Lục Vi Doanh nghe được giọng hấp tấp không kiềm được của gã mà thầm cười " Ra là chuyện đó, đương nhiên là xong rồi. Chuyện mà Lục vi Doanh tôi đây hứa thì sẽ giữ lời, 3 ngày sau lúc 5 giờ tại khách sạn Sao Băng. Thứ ông mong muốn sẽ được trịnh trọng dân lên chờ sẵn"

Dương Nhất thành cười dâm đãng thật lớn, nỗi thích thú trong lòng bộc phát. 3 ngày sau nữa thôi, gã sẽ được thưởng thức món thịt non mềm mà bấy lâu nay gã luôn ao ước có được " Đựơc hay lắm, tốt. Việc của cô tôi cũng sẽ nhớ giữ lời cho cô"

" Ông đừng quên, tạm biệt"

" Tạm Biệt"

Tắt máy Lục Vi Doanh nhịn không được mà cười trào phúng thật lớn. Cuối cùng, cái ngày này cũng đã đến. Cái ngày tao bỏ đi cái gai trong mắt là mày ra khỏi thới giới này cũng đã đến, để xem mất đi trong sạch rồi Nghị có còn muốn ở bên cái thứ dơ bẩn là mày nữa không, hay là ghê tởm tránh xa.

Tao sẽ chống mắt lên xem cái ngày đó còn không xa.

... 

Hôm nay Trịnh Khương Nghị có một cuộc hợp quan trọng nên đã đi làm từ sớm, nhưng anh nói nếu xong việc thì chiều có thể về sớm hơn bình thường. Buổi trưa yên ã nhẹ nhàng, 2 giờ rồi nhưng Tạ Yên Ninh phá lệ không ngủ một ngày mà ngồi trên ghế sofa nghe nhạc trên tivi do dì Hà bật giúp, tâm tình thả lỏng thoải mái. Bổng dưng bên ngoài có tiếng chuông cửa, dì Hà để thức ăn làm sẵn xuống cho hai con Mập và Ú rồi chạy nhanh ra mở cửa.

" Cạch"

"Cô đây là..." dì Hà nhìn người đứng bên ngoài mà bất ngờ, quần áo hàng hiệu, phong thái cao ngạo...là Lục Vi Doanh tiểu thư, cô ấy đến đây tìm Đại Thiếu Gia sao?

"Đứng tròng ra đó làm gì, tránh ra cho tôi vào" Lục Vi Doanh thấy dì Hà ra mở cửa, đứng nhìn mình châm châm thì sinh ra bực bội không vui la mắng.

" Lục Tiểu Thư, Đại Thiếu Gia đã đi làm rồi ạ. Cô đến đây cũng không gặp được cậu đâu"

"Ai mượn bà giải thích, tôi là thích đến đó có được không. Đồ vô học không có phép tắc. Tránh ra" Lục Vi Doanh hùng hổ xô dì Hà ra sang một bên kiêu ngạo hất tóc đi vào trong, thấy Tạ Yên Ninh đang hướng mắt đi đâu đó tay còn lần mò xung quanh thì không khỏi cười mỉa mai, Tạ Yên Ninh không ngờ mày còn thành ra cái dạng này. Lưu Y Nhan đúng là nói không sai, mặc dù vụ này không khiến mày chết nhưng cũng xem như mất một nữa cái mạng nhỏ của mày.

"Dì Hà là ai thế?"

"Đại Thiếu Phu Nhân, là.."

"Là em đây chị họ"Lục Vi Doanh chỉnh lại tâm tình, giả vờ ngọt ngào nói.

"Lục Vi Doanh" Tạ Yên Ninh nhăn mày, ngoài cô ta luôn miệng gọi mình bằng một tiếng chị họ không tình nguyện ấy thì còn ai khác.

"Em là đến thăm chị, chị khoẻ không?" Lục Vi Doanh đi đến ngồi xuống ghế, xem như đây là nhà của chính mình còn Tạ Yên Ninh chỉ là khách, tướng ngồi có bao nhiêu là bất cần.

"Cảm ơn em, chị vẫn khoẻ" Đến đây tìm Trịnh Khương Nghị còn giả vờ như quan tâm, cô khiến cho tôi bội phục thật.

"Vậy sao..."Lục Vi Doanh khinh thừơng liếc xéo, đảo mắt suy nghĩ gì đó rồi hướng nhà bếp mà hắt giọng "Nè bà kia, đi ra ngoài siêu thị mua cho tôi một chai nước cam ép về đây"

Dì Hà từ trong nhà bếp đi ra, quần áo còn dính vài vết dầu bẩn. " Cô gọi tôi"

"Đứng đó đừng có lại gần tôi, bẩn chết đi được" Lục Vi Doanh nhìn thấy liền ghét bỏ phủi tay, nhăn mày chỉ ra ngoài cửa " Đi ra ngoài mua cho tôi một chai nước cam ép về đây"

"À Lục Tiểu Thư cô khát nước sao, để tôi vào trong lấy nước cho cô nhé" 

" Ai mượn, đã bảo đi mua thì cứ đi đi. Lắm lời thế, tôi báo anh Nghị đuổi việc bà bây giờ, nhanh lên"Lục Vi Doanh hét lên một cách giận dữ, mắt trừng lớn.

Tạ Yên Ninh thấy tình hình không ổn thì lên tiếng " Dì Hà phiền dì rồi, em ấy là vậy dì đừng để tâm. Cháu thay em ấy xin lỗi dì" Lục Vi Doanh cô thật quá đáng rồi đó.

Lục Vi Doanh mặt khinh thường không thèm bận tâm. Cứ tỏ ra lương thiện đi, để xem lúc khổ rồi mày còn lên mặt được với tao không.

" Không sao đâu Đại Thiếu Phu Nhân, để tôi đi mua cho cô ấy là được mà" Dì Hà tốt tính không để lòng gì, tháo tạp dề ra cất đi xong đi ra ngoài.

Lục Vi Doanh thấy dì Hà đã đi, môi mỉm cười. Đứng lên đi vòng vòng nhà " Xem ra chị sống cũng tốt nhỉ"

" Cũng ổn thôi"

" Vậy sao. Nhưng mà tôi nhìn đến đâu thì vẫn thấy...chứơng mắt nhỉ. Cô không xứng để làm vợ anh Nghị chút nào, ngay cả cái chức danh Đại Thiếu Phu Nhân cũng vì cô mà làm cho bẩn cả rồi" Lục Vi Doanh đứng sau Tạ Yên Ninh cay độc nói.

Tạ Yên Ninh nghe xong mày càng thêm nhíu lại quay đầu muốn tìm bóng dáng của Lục Vi Doanh " Cô nói vậy là có ý gì"

" Có ý gì, không phải cô mới là người biết rõ hơn ai hết sao? Tạ Yên Ninh... con điếm như mày không xứng ở bên Nghị, chỉ có tao mới là người xứng đáng để làm vợ anh ấy"

"Lục Vi Doanh cô đừng có quá đáng" Tạ Yên Ninh lạnh giọng. Tôi không nhịn cô đâu, lúc trước bị Lưu Y Nhan khiêu khích đã là đủ quá rồi.

Lục Vi Doanh bị Tạ Yên Ninh lạng lùng hét lớn thì tức giận, trước giờ ả ghét nhất là bị người khác ra oai trước mặt mình, nay lại là người ả câm ghét hơn ai hết thì càng tức giận hơn, đưa tay nắm chặt hai bả vai của Tạ Yên Ninh bắt cô xoay người lại, dùng tay phải nắm bấu cầm của Tạ Yên Ninh. Tạ Yên Ninh bị đau mà vùng vãy nắm bàn tay đang tác oai ở cầm mình thật chặt như bấu vào.

" Con điếm, mày đừng ra oai ta đây trước mặt tao. Thứ như mày đã làm cho tao hận đến xương đến tuỷ, giờ mày còn dám lên mặt với tao sao. Nói cho mày biết, mày đối trong mắt tao không khác gì mấy con điếm trong quán bar cả"

Tạ Yên Ninh hừ lạnh " Vậy cô nghĩ mình đối trong mắt tôi sẽ là nữ hoàng sao. Trong mắt của tôi cô giống như một con chó cái đang tức giận vì bị giựt mất bạn tình vậy"Tưởng tôi im lặng thì là mèo sao, chưa biết được đâu.

" Mày..."  Lục Vi Doanh bị Tạ Yên Ninh lạnh mặt mắng thì bất ngờ. 

" Đừng có tỏ ra cái giọng đó với tôi..." Tạ Yên Ninh mặt dù không thấy gì nhưng cô cũng đủ sức gạt phăng hai cánh tay đang bấu mình ra kia, dù gì đối với sức của một người luôn làm việc không nghỉ như Tạ Yên Ninh thì việc chống lại Lục Vi Doanh một người sống trong nhung lụa từ nhỏ thì chuyện đó không đến nỗi."...Cô nghĩ người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng cho một kẻ giàu có sao, nực cười trong mắt họ cô không khác gì những người phụ nữ chua ngoa cứ tưởng mình là nữ hoàng mà ai dè là vịt, là ngõng. Không khác gì"

" Mày, con khốn dám mắng tao hả"Lục Vi Doanh như tới cực hạng, tức giận nắm tóc Tạ Yên Ninh. Tạ Yên Ninh sống trong mấy ngày qua cũng như hiểu ra được đôi chút về việc nếu cứ yếu đuối để người ta chữi mắng thì mình không khác gì một kẻ hèn cả, vậy thì sao có thể xứng để ở bên Trịnh Khương Nghị được chứ. Vì vậy mà Tạ Yên Ninh không vừa dùng sức một tay kia nắm lại tóc của Lục Vi Doanh tay kia bóp cổ cô ta.

Lục Vi Doanh bị phản lại mà chật vật, ả giận dữ tức tối nắm tay của Tạ Yên Ninh giựt ra xong nắm tóc cô mà cấu xé, hai người vật lộn đến té ngã cả ra ghế.

" Con điếm, mày là con khốn nạn, con chó rẻ mạt"

" Lục Vi Doanh, cô buông ra. Cô nghĩ mình làm vậy thì Nghị sẽ ở bên cô sao, cô càng làm như vậy thì Nghị càng ghê tởm cô thêm thôi, sẽ giống như tôi lúc trước..."

" Mày im miệng đi"

" Ghê tởm cô, đồng ý dù cho cô có thắng được tôi khiến cho tôi và anh ấy li hôn, dù cho cô có làm vợ được anh ấy thì cũng sẽ như tôi lúc trước bị lạnh nhạt, khinh bỉ, không có là gì trong trái tim anh ấy cả. Có được cái chức danh Phu Nhân thì sao, cô có được trái tim của người đàn ông đó chứ, hay chỉ là cái ánh mắt lạnh lùng không thèm liếc nhìn mỗi khi về nhà"Tạ Yên Ninh bị đè xuống nhưng vẫn cố đánh vào điểm yếu của Lục Vi Doanh. Những lời nói kia càng khiến cho ả tức điên lên mà bóp lấy cổ của Tạ Yên Ninh, Tạ Yên Ninh thì bất lợi, cô không thấy được gì ở phía trước vã lại lại bị đèn xuống khiến cho cô không thể làm gì khác hơn là dùng chân đá lên vào lưng của Lục Vi Doanh và nắm tóc của cô ta.

"Á con khốn mày dám đá tao, kỳ này tao sẽ cho mày chết. Đúng là tao không giết được mày, nhưng tao sẽ khiến cho mày muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Mày là điếm mà đúng không, hay đi dụ dỗ đàn ông mà đúng không..." Lục Vi Doanh vừa nói vừa tát vào má của Tạ Yên Ninh khiến cho cô đau đớn, Tạ Yên Ninh tuy đau nhưng vẫn cố dùng sức kéo Lục Vi Doanh cố lôi cô ta ra khỏi người mình, chân dùng sức đá vào xương sống của cô ta. Lục Vi Doanh bị đá đến đau điếng người nhưng vẫn cố dùng một tay kéo tay Tạ Yên Ninh ra khỏi bả vai bị cô bấu chặt mình vừa tát " Mày thích đàn ông lắm đúng không, được tao sẽ cho mày được thoả cái nguyện dâm điếm của mày. Đúng là đỉ điếm chuyên đi quyến rũ đàn ông, không ngờ mày cũng quyến rũ được cả Dương Nhất Thành. Ông ta xem ra mê mệt mày đến phát điên rồi, kỳ này tao sẽ cho mày được thoả thích cái tính dâm đãng trong người của mày dưới thân ông ta"

Tạ Yên Ninh nghe Lục Vi Doanh nói xong thì trừng mắt thật lớn, tâm hoản loạn dừng luôn cả động tác chống cự của bản thân. Lục Vi Doanh thấy biểu hiện của Tạ Yên Ninh thì cười lớn " Sao mày mà cũng biết hoản sợ à, đừng lo sẽ nhanh thôi. Bây giờ tao đưa mày tới khách sạn để mày có thể phục vụ ông ta, chăm sóc ông ta thoả thích. Xem ra Dương Nhất Thành ông ta rất yêu thích mày thì phải"

"Lục Vi Doanh, cô nói điêu cái gì vậy hả. Cô điên rồi à, buông tôi ra. Nghị mà trở về thấy được chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu" Tạ Yên Ninh sợ hãi vùng vãy muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm tóc mình kia mà bỏ chạy.

"Mày chạy đi đâu, muốn thoát. Không dễ vậy đâu, mày nói Nghị không tha cho tao. Nực cười, để xem sau khi mày bị ông ta làm cho mất đi sự trong sạch rồi thì ai mới là người hứng chịu cơn tức giận của Nghị đây hả" Lục Vi Doanh vừa nói vừa túm tóc của Tạ Yên Ninh muốn kéo đi.

"Buông tôi ra, cô điên rồi. Cô muốn đưa tôi đi đâu hả" Tạ Yên Ninh bị đau mà hét lên, tay nắm tóc mình. Chân cố đạp Lục Vi Doanh ra, Lục Vi Doanh bị đạp mạnh một phát ngã xuống đỗ luôn cả tách trà trên bàn xuống bể nát. Tạ Yên Ninh thừa cơ hội chật vật ngồi dậy mò mẫm xung quanh muốn chạy đi nhưng Lục Vi Doanh nào để cô chạy thoát, cô ta mặc cho chân lúc ngã bị đụng đau mà lật đật bật dạy lôi Tạ Yên Ninh trở lại.

" Mày khiến cho tao phải khổ sở rồi đó. Là mày ép tao phải làm việc này đó" Nói rồi mò trong túi lấy ra một chiếc khăn có tẫm thuốc mê.

"Thả tôi ra"

"Im miệng và hưởng thụ đi" Lục Vi Doanh ụp khăn có tẫm thuốc vào mũi Tạ Yên Ninh bắt cô phải hít vào.Tạ Yên Ninh giẫy giụa, tay bấu bàn tay đang bịt khăn lên mũi mình nhưng không có tác dụng gì.

"Không, Lục Vi Doanh buông ra...buông...ra...Cô.."Thuốc bắt đầu ngấm vào. Tạ Yên Ninh cảm thấy ý thức của mình như bắt đầu bị tê liệt đi, dần dần suy nghĩ muốn chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngất đi, cô có một suy nghĩ chính là cầu mong Trịnh Khương Nghị có thể mau chống biết được việc này mà chạy đến cứu cô.

Lục Vi Doanh thấy Tạ Yên Ninh đã ngất đi, thì đẩy Tạ Yên Ninh ngã xuống sàn dùng chân đá vào bụng cô hai phát " Đồ khốn dám khiến cho tao phải cực khổ như vậy, xem tao trừng trị mày như thế nào"

Lục Vi Doanh đi vào bếp lấy một con dao nhỏ ra đi đến chổ Tạ Yên Ninh " Để  xem tao rạnh mặt mày đi rồi mày còn có thể chường ra đường nữa không" Con dao sắp hướng đến gò má non mịm của Tạ Yên Ninh thì bổng dừng lại, Lục Vi Doanh chần chừ. Không được, lỡ như mình rạnh mặt cô ta đi rồi thì khi đem đến cho Dương Nhất Thành ông ta không chấp nhận nữa thì sao đây.

Lo lắng đắng đo suy nghĩ một hồi lâu thì Lục Vi Doanh quyết định vẫn là nên ném con dao đi. " Xem như không vì cái video của mày cùng ông ta thì tao đây đã rạch nát cái mặt thối tha của mày ra rồi." Lục Vi Doanh ghét bỏ tát vào má của Tạ Yên Ninh một cái xong mới hả dạ. Vì để tránh để cho người khác chú ý mà Lục Vi Doanh đã chuẩn bị sẵn một cái vali thật lớn để bên ngoài nhà lấy vào, đỡ Tạ Yên Ninh nằm cuộn tròn vào trong xong kéo khoá lại rồi kéo ra khỏi nhà. 

Căn nhà lâm vào cảnh bề bộn lung tung, đồ vật đỗ vỡ. Lúc dì Hà đi mua đồ trở lại thì thấy cảnh tượng này không khỏi hét lớn, xung quanh dãy phòng có vài nhà đã đi làm nên không còn ai nghe. Dì Hà hoản loạn chạy khắp nhà tìm Tạ Yên Ninh nhưng không thấy cô đâu, bà lại càng sợ hơn không còn cách nào khác đành run run điện thoại báo cho Trịnh Khương Nghị, nước mắt chứa chan.

"reng reng"

Trịnh Khương Nghị đang hợp cuộc hợp cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh ghét nhất là lúc anh đang làm việc mà bị người khác làm phiền, nhất là lúc đang hợp. Anh bực bội bảo mọi người dừng một lát rồi mở máy lên nhìn, là số điện thoại của dì Hà. Anh nhíu mày bắt máy:

"Alo tôi nghe, có chuyện gì nói nhanh tôi đang bận việc"

"Cậu chủ... không hay rồi..."Dì Hà vừa khóc than vừa nói khiến cho Trịnh Khương Nghị có cảm giác không ổn " Có chuyện gì"

" Cậu chủ Đại Thiếu Phu Nhân mất tích rồi"

" Cái gì..."Anh la lên, cả phòng hợp bị tiếng la lớn của anh làm cho giật mình. Lưu Y Nhan đứng đằng sau lạnh mặt, ánh mắt như ghim nhìn vào chiếc điện thoại ở tai anh. Hai bàn tay đang nắm vào nhau dần bấu chặt, toàn thân căng cứng, tim đập thình thịch.

"Tôi cũng không biết chuyện gì đã sảy ra nữa, chỉ biết..."Dì Hà nghẹn giọng kể lại tất cả sự việc cho Trịnh Khương Nghị nghe, từ việc Lục Vi Doanh đến chơi rồi việc cô ta nhờ mình đi mua đồ bằng giọng hối thúc.

Trịnh Khương Nghị nghe xong thì như bị hít vào một ngụm khí lạnh, lòng reo lên báo chuyện chẳng lành. Anh vội vã cúp máy, thông báo giải tán cuộc hợp trong bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn anh điên cuồng chạy đi. Lưu Y Nhan thấy không xong rồi, lật đật cũng muốn rời đi. Cô ta đi ra khỏi phòng đến một chổ vắng thì lấy điện thoại ra gọi, nhung khi gọi thì đã thuê bao. Lưu Y Nhan nhìn điên thoại trong tay mà mím môi mắng Lục Vi Doanh ngu xuẩn để lộ chuyện, cô ta thật hối hận vì đã để ả làm việc này. Không còn cách nào khác, Lưu Y Nhan đành phải đến đó trước một chuyến ngăng cản tình hình. 

Đi ra đến ngõ thì bất chợt gặp phải Bách Đằng, Trợ Lý của Trịnh Khương Nghị. Bách Đằng đi tìm Lưu Y Nhan thì thấy cô đi ra, anh ta đi lại." Thư Ký Lưu cô định đi đâu thế!"

Lưu Y Nhan thấy Bách Đằng thì cảm thấy thật sự không xong rồi, Bách Đằng anh ta có tiếng chính là người nghiêm khắc không thể dụ được "Tôi...Tôi có việc muốn ra ngoài một chuyến"

Bách Đằng nhăn mày khó chịu, tuy anh ta rất ngưỡng mộ cách làm việc nhanh nhẹn của Lưu Y Nhan nhưng cũng không thực sự thích gì, một người phu nữ đi dụ dỗ một người đàn ông đã có vợ thì làm sao thích cho nỗi. Anh ta ghét nhất là loại phụ nữ đó nên trước giờ cũng không cho Lưu Y Nhan một sắc mặt tốt gì. " Cô định trốn việc sao, Giám Đốc vừa mới rời đi thì đã lộ bản tính rồi, muốn lười sao. Còn bao nhiên việc cần phải làm, ai ai cũng bận rộn còn cô lại muốn thảnh thơi, xem đây là siêu thị muốn vào thì vào ra thì ra sao. Trở lại làm việc đi, không tôi sẽ đem việc này trình lên cho Tổng Giám Đốc"

"Tôi không..."Lưu Y Nhan kiềm nén muốn phản bát thì đã bị Bách Đằng miệng nhanh hơn chặn lại.

" Không nói nhiều, tôi cũng chẳng muốn nghe cô giải thích gì. Trở lại làm việc đi, còn rất nhiều việc chờ cô hoàn thành đó" Nói rồi cũng không thèm nhìn Lưu Y Nhan lấy một cái mà rời đi, để lại Lưu Y Nhan chết đứng tại chổ.

Lưu Y Nhan nắm chặt tay, răng nghiến lại. Lục Vi Doanh, xem ra người ra đi trước phải là cô rồi. Ngu ngốc, đồ ngu. Thật hối hận, cô lại làm hư thêm một kế hoạch của tôi rồi.

Tạ Yên Ninh, xem ra mạng của cô cũng thật lớn.

Khó chơi rồi đây, phải làm gì tiếp theo đây hả Lưu Y Nhan.

Lưu Y Nhan cắn môi dưới đắng đo suy nghĩ tính kế tiếp theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK