Việc Tạ Yên Ninh bị tai nạn như vậy không thể đi làm được cho nên đã nhờ Trịnh Khương Nghị điện thoại nói với dì Mai một tiếng,dì Mai khi nghe cô bị như vậy không những không giận dữ đổi lại còn cho cô nghĩ đến khi khỏi hẳn cũng được,thông qua điện thoại có thể thấy được dì ấy rất lo lắng cho cô.Hôm trước còn tự mình đem trái cây và sữa đến thăm,nhưng cũng nhanh rồi về có lẽ vì ngại có Trịnh Khương Nghị,dù gì anh cũng là người có danh tiếng lớn trong thành phố này mặc dù không có làm gì quá đáng nhưng ở gần quá đôi lúc cũng sinh ra có chút áp lực.
Cô luôn thắc mắc vì sao đã một tuần trôi qua không thấy Mặc Quân Nguyên đến thăm mình,dù gì cũng là Mặc Quân Nguyên giúp cô đưa vào bệnh viện.Lúc đó mặc dù ý thức đã không còn rõ nữa tuy vậy cô vẫn biết người đưa mình vào bệnh viện chính là Mặc Quân Nguyên,nhưng tại sao anh ta lại không đến nữa,cô còn chưa kịp nói một lời cảm ơn.
Biết rằng mình có thể gọi điện thoại nói một tiếng,nhưng như vậy thì không lịch sự một chút nào,đành mai này khi khỏi bệnh rồi cô sẽ đích thân mời anh ta xem như trả ơn vậy.
Mọi việc buổi sáng coi như đã xong,Trịnh Khương Nghị giúp cô mở loa nhạc bên đầu giường nghe.Thối quen này bắt đầu từ khi mới vào đây,Trịnh Khương Nghị là sợ cô buồn chán nên đã mua đến,còn có vài cuốn tiểu thuyết nữa,lâu lâu anh sẽ tự mình đọc cho cô nghe giải sầu.
Tạ Yên Ninh ngồi ngẩn ngơ nghe những âm điệu du dương của chiếc loa phát ra,những bản tình ca ấm áp chính là loại nhạc mà cô thích nhất.Trịnh Khương Nghị ngồi một bên vừa xem báo vừa uống trà sáng,anh lâu lâu nhìn lên Tạ Yên Ninh một chút xem cô có cần gì không,thấy cô vẫn ngẩn ngơ thích thú nghe nhạc như vậy anh cũng không khỏi mỉm cười tiếp tục xem báo.
Bổng...
"Cốc cốc cốc"
Tiếng gõ cửa cộc cộc làm cắt ngang không khí sáng yên bình của hai người làm cho Trịnh Khương Nghị có chút buồn bực nhưng vẫn lịch sự để báo xuống,đưa tay lên nhẹ xoa đầu Tạ Yên Ninh ý bảo "Anh đi mở cửa cô cứ tiếp tục nghe nhạc".Trịnh Khương Nghị đứng lên đi đến mở cửa,anh bất ngờ thấy Lưu Y Nhan tay cầm một túi trái cây cười dịu hiền nhìn anh.
"Tổng Giám Đốc,chào ngài"Lưu Y Nhan cuối chào Trịnh Khương Nghị khiến cho Trịnh Khương Nghị có cảm giác là lạ,anh nhỏ giọng hết mức có thể nói:
"Sao em lại đến đây?"
"Tôi đến là thăm Phu Nhân,nghe nói Phu Nhân bị tai nạn khiến cho tôi bất ngờ và lo lắng,nay tôi mang một ít trái cây này đến xem như quà biếu cho Phu Nhân có thể mau hồi phục sức khoẻ"Lưu Y Nhan vẫn giữ đúng tác phong của một Thư Ký cung kính nói dõng dạc với Trịnh Khương Nghị làm cho anh nhíu mày nghi hoặc.
Tạ Yên Ninh nghe có tiếng người đứng ngay cửa nói mà không vào trong thì thắc mắc hỏi "Trịnh Khương Nghị,ai vậy?Bác sĩ đến khám sao?"
Trịnh Khương Nghị định lên tiếng giải thích thì đã bị Lưu Y Nhan cướp lời vừa nói vừa đi vào trong "Chào Phu Nhân,tôi là Lưu Y Nhan Thư Ký của Giám Đốc,nghe nói cô bị tai nạn nên tôi đến thăm"
Tạ Yên Ninh vừa nghe xong thì như chết trân tại chổ,Lưu Y Nhan!!Sao cô ta lại đến đây?Sao cô ta biết mình bị tai nạn,Trịnh Khương Nghị đã nói với cô ta sao?
Tim cô khẽ nhói đau,lòng khó chịu muôn phần.Nhưng cô cố kiên định không để thứ cảm giác quái lạ ấy quấy nhiễu tinh thần của bản thân,bình tĩnh lại tâm trạng cô cố tỏ ra bất ngờ lịch sự nói "Là cô!Mau ngồi xuống đi...xin lỗi vì không thể tự mình rót trà kính cô rồi"
"Tôi nào dám"
Lưu Y Nhan kinh ngạc nhìn Tạ Yên Ninh từ đầu đến cuối,không ngờ là thật sự nặng đến như vậy!Tay và chân phải đều bị bó bột,đầu quấn vải trắng,vết thương làm mài trên khắp cơ thể và còn...mắt của Tạ Yên Ninh hình như là...
Lưu Y Nhan từ bất ngờ này đến bất ngờ khác làm cho thích ứng không kịp.Bổng dưng Lưu Y Nhan cảm thấy mình cũng thật may mắn,mặc dù bất cẩn để cô ta và nghị cùng chung một chổ nhưng thay vào đó thương thế của cô ta như vậy ít nhất một tháng cũng không thể lành nhanh được.
Lưu Y Nhan thầm vui mừng trong lòng,mặt giả vờ điềm tĩnh.Mục đính hôm nay cô đến còn chưa hoàn thành,không thể khinh suất được.
"Phu Nhân,không ngờ cô...Sao lại có thể nặng như vậy!!"Lưu Y Nhan giọng đau buồn nói.
Trịnh Khương Nghị đứng một bên từ nãy đến giờ vẫn không nói một lời,anh thực ra cũng không biết phải nói gì hơn.Chỉ có thể im lặng,nếu nói thì chỉ có thể mích lòng cả hai.Anh nghe Lưu Y Nhan nói vậy lòng bất giác khó chịu nhưng không hiểu vì sao mình lại khó chịu,anh chỉ biết mình không thích ai nhìn thấy bộ dạng của Tạ Yên Ninh bây giờ,cũng không thích ai nói gì về cô.Vì như vậy cô sẽ sinh ra đau lòng,bất mãn với bản thân bây giờ.
Tạ Yên Ninh bây giờ đã quá đáng thương rồi,anh không muốn cả cơ thể lẫn tinh thần của cô bị tỗn thương một lần nữa.
Tạ Yên Ninh nghe giọng ấp úng của Lưu y Nhan không khỏi chạnh lòng,ngượng cười "Tôi đã không sao rồi,cô không cần lo lắng"
"Phu Nhân,tôi thật sự không biết làm gì hơn chỉ có chút lòng thành này tặng cho cô mong cô không chê cười"Lưu Y Nhan kéo tay Tạ Yên Ninh lại để lên túi trái cây cho cô cảm nhận,Tạ Yên Ninh nhận thấy những thứ tròn tròn trong túi cũng đoán được một phần nào thứ trong túi đồ là gì.Cô mỉm cười nói cảm ơn rồi cầm lấy,Lưu Y Nhan cũng cười như không cười nhìn đôi mắt đen huyền không có lấy một chút ánh sáng của Tạ Yên Ninh,lòng không khỏi càng vui sướng.
"Cốc cốc"
Trịnh Khương Nghị nghe tiếng gõ cửa thì đi đến mở,là một cô y tá.Trịnh Khương Nghị không mặn không nhạt hỏi "Có chuyện gì không?"
"Mời Trịnh Tổng theo tôi xuống phòng thu phí đống tiền viện phí đợt 2 và lấy thuốc cho Phu Nhân ạ"
"Được rồi tôi đi ngay"Anh gật đầu ý bảo cô y tá cứ đi trước mình sẽ theo sau.Cô y tá không nói gì thêm đồng ý ngõ lời xin đi trước,anh đi lại giường đưa tay đặt lên vai Tạ Yên Ninh bảo "Cô ở đây chờ tôi một chút,tôi đi đống tiền xong sẽ về ngay...Lưu Y Nhan cô ở đây chăm sóc cô ấy giúp tôi"
Lưu Y Nhan nhìn bàn tay đang đặt lên vai Tạ Yên Ninh,tay khẽ bấu chặt góc váy.Cô ta nhẹ hít một hơi nói "Vâng thưa Giám Đốc...anh cứ yên tâm giao Phu Nhân cho tôi"
Trịnh Khương Nghị gật đầu rồi rời đi,trong phòng chỉ còn lại Tạ Yên Ninh và Lưu Y Nhan.Không khí bổng trở nên ngột ngạt đến lạ thường,lạnh xuống hẳn đi.
"Phu Nhân,cô dạo này ở cùng với Giám Đốc cảm thấy như thế nào?"Lưu Y Nhan giọng ma mị nhẹ nhàng hỏi.
Tạ Yên Ninh khó hiểu nhăn mày nhưng vẫn trả lời một cách lịch sự "Cũng bình thường thôi"
"Vậy sao?!Hai người không mặn nồng gì à?"
Tạ Yên Ninh càng khó hiểu với những câu hỏi của Lưu Y Nhan "Cô hỏi như vậy là có ý gì?"
Lưu y Nhan mỉm cười,vừa nói vừa xoa nắn chiếc vòng tay của mình,giọng nói vô tội vạ "Không có gì,chỉ là tôi cảm thấy cô trông thật đáng thương.Một người vợ ngay cả chồng của mình cũng giữ không được,vậy thì sống trên đời này có tích sự gì chứ"
"Lưu Y Nhan!!!"Tạ Yên Ninh nghe những lời Lưu Y Nhan nói thì quát lớn,cô thật sự giận rồi.Lưu Y Nhan mà cô biết khi đọc truyện đâu rồi,vì sao hôm nay cô ta lại có thể nói ra những lời như vậy chứ.
"Cô đừng có nóng,nóng cũng chẳng giải quyết được gì đâu.Sao cô không xem lại bản thân của mình đi,bây giờ không khác gì là một kẻ vướng chân vướng tay người khác chỉ có thể nằm một chổ không thể làm được gì.Như vậy phải gọi là gì nhỉ,phế vật chăng.Cô vừa bị mù,vừa không thể đi lại hay cầm nắm,không thể giúp được gì cho Nghị.Cô không cảm thấy mặc cả sao,không thấy hổ thẹn với bản thân với Nghị sao?"
Tạ Yên Ninh không nhìn thấy được gì,nếu cô thấy được bộ mặt thật của Lưu Y Nhan lúc này không biết sẽ phản ứng như thế nào.Cô chỉ có thể ngồi đó,mắt mở lớn không tin được vào những lời mà Lưu Y Nhan nói.Lòng quặng đau vô số lần,có ai biết được rằng khi bị như vậy điều làm cho cô hổ thẹn nhất đau lòng nhất chính là bị người khác xem như là phế vật,đồ bị vứt bỏ chẳng giúp được gì.Nay Lưu Y Nhan lại động đến nỗi đau ấy,mắt cô như ứ động giọt nước trong trẻo muốn rơi xuống.Tiếng nói ngẹn lại nơi cổ không hiểu vì sao lại chẳng thể phản bác được gì,hay là vì cô ta nói quá đúng với sự thật hiện tại.
Một kẻ chỉ có thể chờ người khác giúp đỡ.
Lưu Y Nhan thấy biểu hiện của Tạ Yên Ninh biết mình đã thành công đánh vào điểm yếu của Tạ Yên Ninh lúc này,tâm sung sướng cực độ "Tạ Yên Ninh cô chính là phế vật,chỉ khiến người khác cảm thấy vướng víu mà thôi.Tôi không hiểu vì sao Nghị anh ấy lại có thể chịu đựng chăm sóc cho một người như cô trong một tuần qua kia chứ!Thay vì chăm sóc cho cô thì anh ấy nên đến công ty làm việc thì hơn,cô có biết vì cô mà anh ấy đã phải vất vả như thế nào không.Ngày chăm sóc đêm làm việc,một ngày anh ấy nghỉ ngơi được bao nhiêu tiếng đây.
Cô nói yêu anh ấy,cô yêu là như thế này sao,yêu mà đày đoạ người khác như vậy sao?Tôi nghĩ cô nên xem lại bản thân mình đi,tốt nhất là nên rời xa Nghị để anh ấy không vì cô mà cực khổ như vậy nữa"
Lưu Y Nhan đi đến gần Tạ Yên Ninh,đột nhiên mạnh tay bóp lấy cầm của cô tà ác nói "Tạ Yên Ninh trông cô thật thãm hại làm sao,nhưng cô càng đau khổ tâm tôi càng vui sướng.Nghị anh ấy chỉ là của tôi,một mình tôi thôi cô không có tư cách gì ở bên cạnh anh ấy.Cứ chờ mà xem rồi sẽ có một ngày,tôi đá cô xuống như đá một con chó...Tạm Biệt...Trịnh Phu Nhân..."
Nói xong Lưu Y Nhan thả cầm Tạ Yên Ninh ra một cách thô bạo nhanh chống cầm lấy túi xách rời đi khỏi phòng bệnh,trước khi đi còn để lại một nụ cười khinh miệt dành cho Tạ Yên Ninh.
Tạ Yên Ninh nước mắt đã kìm không được mà rơi xuống từ khi khi nào,nước mắt tủi thân nóng hổi.Cả người đau đến tê dại,trái tim đau nhối như có hàng ngàn cây châm đâm vào đến nát nhừ.Trước mắt một mảng tối đen như mực tựa như cuộc đời của cô lúc này,tâm tối vô tận.Một kẻ bị bỏ rơi,phế vật,....thì ra cô dù cho có cố gắng đến đâu thì vẫn chỉ là phế vật trong mắt của người khác,là gánh nặng khó buông.
Không biết nước mắt đã rơi xuống bao nhiêu giọt,lòng đã đau nhối đến bao nhiêu lần,thời gian đã trôi đến bao lâu mà Tạ Yên Ninh lại cảm thấy mội thứ thật ngột ngạt chậm chạp,thời gian trôi qua sao thật chậm.Cho đến khi,...
"Cạch"
Tiếng cửa phòng mở ra,Trịnh Khương Nghị bước vào nhìn xung quanh chỉ thấy có Tạ Yên Ninh,anh nghĩ Lưu Y Nhan chắc đã trở về rồi.Đi vào để thuốc lên bàn xoay qua định nói gì đó thì bất ngờ thấy Tạ Yên Ninh nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt,bộ dạng nhệt nhạt khó tả.
Anh hoảng hốt đi đến ngồi xuống cạnh cô,cầm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô "Tạ Yên Ninh,cô sao vậy?Sao lại khóc?"
Tạ Yên Ninh nghe được tiếng nói của Trịnh Khương Nghị thì lại càng chua đắng trong lòng,nhưng cô cũng không biểu hiện gì chỉ rút tay đang được anh nắm ra khẽ lau đi dòng lệ "Không có gì,chỉ là...mắt tôi có chút đau thôi..."
"Đau!Mắt cô đau sao,vậy để tôi đi gọi bác sĩ"Anh nhanh chống đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ nhưng bị cô ngăn lại "Đừng,tôi không sao"
"Nhưng mắt cô đau kia mà,để tôi đi gọi bác sĩ đến"Anh nhất quyết muốn đi gọi bác sĩ đến khám cho cô,nếu trễ không kiểm tra thì sau này để lại di chứng thì sẽ rất khó khăn.
"Không cần đâu,tôi đã nói không sao rồi mà"
"Để tôi..."
"Tôi Đã Nói Là Không Cần"
Tạ Yên Ninh bất giác quát lên làm cho Trịnh Khương Nghị bị giật mình đến ngẩn ngừơi nhìn cô.Bổng không khí im hẳng đi,Tạ Yên Ninh ngay cả cô cũng không ngờ mình lại có thể nói như vậy với anh,Trịnh Khương Nghị bị cô lớn tiếng quát cũng kinh ngạt không thôi.Anh im lặng không nói gì,có thể vẫn còn quá bất ngờ.
Tạ Yên Ninh mắt đảo quanh,khó xử mở miệng "Xin lỗi...Tôi đã nói không cần rồi nhưng anh cứ...Thôi tôi mệt rồi,muốn nghĩ ngơi...anh làm việc của mình đi"
Nói rồi quay đi không để ý đến anh nữa cố gắng tự mình từ từ nằm xuống giường,dùng tay trái lấy chăm trùm kính đầu.Trịnh Khương Nghị bị cô làm lơ thì mới tỉnh người lại,nhìn một loạt hành động của Tạ Yên Ninh mà lòng anh càng khó hiểu nhưng không thể nói gì chỉ đành lặng lẽ chỉnh lại góc chăn cho cô xong mình đi lại giường ngồi xuống lấy laptop ra làm việc,lâu lâu lại nhìn lên xem cô có động tĩnh gì không nhưng vẫn không thấy gì thì thất vọng cuối xuống làm việc tiếp.
Tạ Yên Ninh cảm nhận anh giúp mình chỉnh lại chăn,nghe anh từ từ đi xa trở lại giường của mình.Cô mím môi thật chặt cố không cho một tiếng nấc nào thoát ra ngoài,nước mắt lại thầm lặng rơi.
Tay khẽ để lên ngực,cảm giác phập phòng lêng xuống,trái tim vừa đau lại vừa đập nhanh đan xen khó chịu.Tại sao mỗi lần cô nghĩ đến những điều anh làm cho cô thì tim cô lại đập nhanh một cách đến lạ thường,trong trí óc lại không thôi nghĩ về anh.Trịnh Khương Nghị là tôi phiền anh sao?Là tôi làm cho anh cảm thấy thật mệt mỏi đến như vậy sao?
Tôi...Xin lỗi.
Là tôi vô dụng.
Là tôi không thể giúp ít gì được cho anh,tôi tại sao lại giống như Tạ Yên Ninh thứ 2 vậy kia chứ,chỉ biết khiến cho anh bận tâm.
Xin Lỗi anh Trịnh Khương Nghị.
...
Tạ Yên Ninh cả ngày nay như một người khác,cô bắt đầu từ chối với mọi sự giúp đỡ của Trịnh Khương Nghị.
Trưa đến cố chấp muốn tự mình múc ăn,mặc dù không đâu vào đâu cơm rơi đầy ra giường nhưng vẫn muốn tự mình ăn không cần anh giúp.Uống thuốc,lấy đồ,xoa thuốc,...tất cả như là bất chấp không tiếp nhận,Trịnh Khương Nghị thấy cô ba lần bảy lượt không muốn mình giúp đỡ thì càng nghi hoặc khó chịu trong lòng nhưng vẫn cố chịu đựng không nói ra.
Chỉ có thể im lặng lặng lẽ giúp cô trong thầm lặng,anh nhân nhượng cố gắng chịu đựng nhìn cô khó khăn trong mọi việc.Ngồi một bên nhìn cô,đây là điều duy nhất mà anh có thể làm trong lúc này.Đúng là anh có thể ngăn cô tự mình giành giật trở lại giúp cô,nhưng anh không làm được,anh sợ mình sẽ làm cô tỗn thương.
Nhưng cho đến tối,anh chính là không thể nhẫn nhịn được nữa,không thể tiếp tục nhìn cô vất vả cầm chiếc muỗng mò mẫn múc từng muỗng cơm tìm miệng,không thể nhịn được nữa.Anh thật sự tức giận rồi,nỗi khó chịu trong lòng từ sáng đến giờ đã tích tụ quá lớn trong anh,bây giờ muốn bùng phát.
"Tạ Yên Ninh,cô dừng lại đi được không!!!"Anh như hét lớn lên.Tạ Yên Ninh đang vật vả múc từng muỗng cơm thì bị Trịnh Khương Nghị nhanh tay giật lại,nghe được tiếng quát nặng nề Tạ Yên Ninh lòng cũng theo đó mà trùng xuống.
Cô im lặng người không lấy một chút cử động nào,dáng vẻ bất cần mặc kệ kia càng làm cho Trịnh Khương Nghị thêm tức giận "Hôm nay cô bị làm sao vậy?"
"..."
Trịnh Khương Nghị thấy cô vẫn lặng im không nói gì,tâm thêm khó chịu đoạt lấy tô cơm từ tay Tạ Yên Ninh ra để lên bàn,anh nắm lấy vai cô bắt cô phải đối diện với mình "Tạ Yên Ninh,cô bị sao vậy?Cả ngày hôm nay vì sao cứ tránh tôi,lúc sáng còn rất bình thường kia mà?!"
"..."
"Tạ Yên Ninh,tại sao hôm nay cô lại trở nên kì quái như vậy,nói cho tôi biết.Có phải tôi đã làm việc gì đó không đúng khiến cho cô cảm thấy tức giận,không muốn tiếp súc với tôi nữa?"
"Không phải thế..."Cô cuối đầu xuống nhỏ giọng nói.
"Vậy thì vì cái gì,hay là cô không muốn tôi ở lại đây nữa?"
"Không phải đâu,không phải tại anh"Tạ Yên Ninh ngước đầu lên tìm kiếm bóng dáng của Trịnh Khương Nghị,ánh mắt cô đợm buồn.
"Vậy thì tại sao?"
"..."
"Tại sao cô mau nói đi"
"Trịnh Khương Nghị...Làm ơn tôi xin anh...Đừng đối xử tốt với tôi như vậy có được không?Tại sao anh lại luôn đối với tôi tốt như vậy chứ?Anh luôn chăm sóc cho tôi,luôn bên tôi trong lúc tôi cảm thấy như cả thế giới đều tuyệt vọng đối với mình,anh dẫn dắt tôi bước ra khỏi bóng tối,giúp tôi cảm thấy dù cho xung quanh tôi tâm tối đến thế nào thì vẫn có anh bên cạnh soi sáng.
Anh đừng như vậy nữa có được không,anh càng làm như vậy càng khiến cho tôi cảm thấy mình mang ơn anh nhiều đến như thế nào,làm sao tôi có thể trả hết đây?Anh vì tôi mà vất vả bao nhiêu tôi điều biết cả,tôi biết tất cả."
Nước mắt tuông rơi,cô nắm lấy đôi bàn tay to lớn đang đặt lên vai mình buông xuống.Cô cất lên từng tiếng nói mệt mỏi cùng cầu xin trong thống khổ,bây giờ thật sự cô không khác gì ngoài chữ đáng thương.Trịnh Khương Nghị càng nghe càng thêm đau lòng,tim quặng thắc lại.
"Trịnh Khương Nghị anh biết không,tôi...không muốn là một kẻ vô dụng bị người khác vứt bỏ.Điều đó thật sự rất đáng sợ,tôi không muốn mình lại tiếp tục làm một kẻ phế vật nữa.Anh càng giúp tôi tôi lại càng cảm thấy mình thật bất tài vô dụng chẳng làm nên tích sự gì,chỉ vướng chân người khác.Tôi không muốn nữa đâu,xin anh..."
Từng lời một thốt ra là những chuỗi đau đến khứa da thịt trong lòng Tạ Yên Ninh lẫn Trịnh Khương Nghị,anh nhìn những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt của cô.Những giọt nước mặn chua sót nhỏ nhoi ấy sao lại có linh lực mạnh đến độ khiến cho tim anh đau buốt,anh không cam dùng tay nhẹ nhàng lau đi vệt lệ chảy dài trên đôi má đỏ hồng kia.Giọng dịu dàng ân cần đến nỗi khiến cho tim Tạ Yên Ninh đập mạnh dồn dập:
"Tạ Yên Ninh,cô không phải là một người vô dụng.Cô tài giỏi"
Tạ Yên Ninh ngưng khóc,cô mở to mắt không tin những lời anh vừa nói "Anh nói gì..!!"
"Tạ Yên Ninh cô không phải là người vô dụng,mặc khác lại là người tài giỏi vô cùng"
"Vì sao?"
"Cô tài giỏi,thật sự rất tài giỏi.Cô nấu ăn rất ngon,ngon đến độ một người kén chọn như tôi phải thật tâm khen ngợi;cô rất siêng năng lại cần cù;cô có một tấm lòng nhân hậu vô bờ bến;điều quan trọng nhất là cô luôn suy nghĩ cho người khác thay vì cho mình.Và bây giờ thì sao,mặc dù biết mình bị thương rất nặng,biết mình không thể làm những điều mình đam mê,biết không thể nhìn thấy và biết trong lòng mình rất đau nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cừơi.Cô có biết nụ cừơi của cô vào mỗi buổi sáng nó đã khiến cho tôi rất hạnh phúc không,nụ cừơi của cô nó có thể khiến cho ngừơi ta quên đi bao mệt mỏi,buồn phiền.Chỉ những điều đó thôi cũng đã khiến cho cô trở nên tài giỏi rồi."
Trịnh Khương Nghị vuốt ve đôi má hồng phấn của cô,thật tâm nói.Không phải vì an ủi mà là nói sự thật,những điều đó anh luôn muốn nói ra từ rất lâu bây giờ thì đã có cơ hội rồi.Tạ Yên Ninh không tin được vào những gì mình nghe thấy,anh là đang khen cô sao!Là thật sao,cô thật sự rất tài giỏi không vô dụng một chút nào!?
Tạ Yên Ninh cảm nhận bàn tay đang áp bên má của mình mà lòng càng thêm rối bời khó tả,một cổ ấm áp hạnh phúc dân trào trong lòng.Cô không cầm được lại một lần nữa rơi lệ,nhưng khác ban nãy bây giờ những giọt lệ này lại là những giọt lệ vui sướng.
Trịnh Khương Nghị thấy cô lại khóc thì thật sự hoảng loạn không biết phải làm gì đành ôm cô vào lòng vỗ vai trấn an.Tạ Yên Ninh khóc đến quên trời quên đất,khóc thật lâu giống như một lần xả cho hết những nỗi uất ức trong lòng từ sáng đến giờ,bất giác ngủ đi lúc nào không hay.
Trịnh Khương Nghị hết cách đành đợi cho đến khi cô ngủ say rồi nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống,đấp chăm lại.Nhẹ giọng chúc ngủ ngon,mình thì đứng một bên nhìn cô thật lâu rồi mới trở lại giường làm việc khuya.