Chiếc xe Roll Royce màu đen sang trọng tiến vào sân, Trịnh Hoàng đi vào trong nhà nhưng anh cảm nhận được có điều gì đó thật bất ổn. Ba mẹ cho đến em gái đều nhìn anh chằm chằm, Trịnh Hoàng chẳng hiểu gì cả.
- “ Sao mà cứ nhìn con cái kiểu đó thế? ”
- “ Hẹn hò với chị Phương mà không nói với ba mẹ gì cả, chán anh thật đấy. ” Trịnh Kim Liên nói
- “ Mới hôm nay, đi cướp vợ, xém chút nữa thành vợ của Cố Tử Thiên rồi đấy. ”
- “ Hả? ”
Trịnh Công, Mộ Dung Lan và Trịnh Kim Liên đều ngạc nhiên há hốc mồm. Tuy nhiên họ cảm thấy cái tên Cố Tử Thiên này nghe rất quen, giống với họ hàng của Trịnh Gia bên ngoại.
- “ Là cái tên anh họ Cố Tử Thiên đấy, con cũng đâu có ngờ. ” Trịnh Hoàng bực mình nói
- “ Ý anh là anh Tử Thiên ấy hả? ”
- “ Không sai, nếu không vì trước khi mất bà nội không muốn hai nhà Trịnh - Cố mất đi tình cảm thì anh đã cho tên Cố Tử Thiên đó một trận rồi. Nghĩ đến là bực mình. ”
Trịnh Hoàng càng nghĩ đến Cố Tử Thiên thì càng tức giận, không đánh chết là vì bà nội anh cũng vì cô không muốn. Vốn là gia đình nhưng không hề mến nhau.
- “ Làm gì còn tình cảm mà giữ nữa, tha cho một lần, lần sau còn cố tình thì không phải nhân nhượng. Chúng ta đã hứa với bà nội nhưng không có nghĩa lúc nào cũng nhân nhượng, ba thấy Cố Tử Thiên không như cha của nó. Ắt hẳn là không biết, tên giống nhau thì cũng có, Cố Gia đụng thì chúng ta chạm. Đơn giản vậy thôi. ”
- “ Vâng ba, con cũng thấy hắn ta bất ngờ như con, chắc cũng không biết. Mẹ hắn với Từ Phu Nhân lại là bạn thân nên mới có cái hôn nhân này, con nghe Phương nói như vậy, có lẽ là đúng. ”
- “ Kết thúc rồi còn gì, không cần lo nghĩ nữa. Hôn nhân không cần vội, hai đứa cứ từ từ mà tìm hiểu nhau. Đợi đến lúc hai đứa sẵn sàng thì hãy tiến đến hôn nhân. ” Trịnh Công mặt nghiêm nghị nói
- “ Vâng ba, con hiểu. ”
Trịnh Hoàng gật đầu, anh cũng thấy ba mình nói rất đúng. Dù sao thì hai người cũng mới quen nhau, chí ít cũng phải một năm, vừa đủ để hiểu nhau, cũng là thời gian hợp lý để biết cuộc sống của nhau ra sao. Hôn nhân là một bước ngoặt vô cùng lớn đối với mỗi người, nó quyết định tính đúng đắn, hạnh phúc trong hôn nhân của hai vợ chồng. Nếu không suy nghĩ kĩ, sẽ để lại hậu họa, đó chính là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nhạt nhẽo, vô vị, lạnh nhạt, thở ơ thay vì vui vẻ cười nói, hạnh phúc trọn vẹn.
- “ Anh hai, vậy là anh với chị ấy yêu nhau rồi, thật là vui quá đi. Trịnh Gia sẽ có nàng dâu mới và em cũng sẽ có chị dâu để chơi cùng. ”
Trịnh Kim Liên vẻ mặt hớn hở, càng nghĩ cô càng thấy vui. Trước kia cô nàng luôn nghĩ Từ Thiên Phương sẽ là chị dâu của mình, đúng thật, thật đúng với những gì cô mong.
- “ Biết rõ rồi còn phải hỏi ngược lại làm gì, mà lo học đi, chưa tốt nghiệp đâu đấy. ”
- “ Em biết rồi, anh lo gì, học hơi bị giỏi nên anh cứ yên tâm. Chưa trượt môn nào cả, kì trước GPA của em cũng cao lắm, xuất sắc luôn mà. Em cho phép anh tự hào về em đó, hi hi. ”
- “ Cả nhà tự hào, mà Kim Liên hết năm này là tốt nghiệp Đại Học rồi. Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào còn nhỏ xíu. ” Mộ Dung Lan bồi hồi kể lại
- “ Chẳng phải chúng ta đều già cả rồi hay sao, Trịnh Thị thì có con trai, sau này con gái tốt nghiệp, tìm việc làm không phải là vấn đề. Quá khứ là thứ khiến chúng ta hoài niệm. ” Trịnh Công nói
- “ Đúng vậy, nhưng em thấy thằng bé Cố Tử Thiên không mưu mô xảo quyệt như ba nó đâu, trong lòng vẫn có chút lương thiện giống mẹ nó. Hơn nữa, 15 tuổi đã qua Pháp rồi, chúng tỏ mẹ nó không muốn nó lây những tính cách xấu từ ba nó. ” Mộ Dung Lan kể
- “ Cái chuyện này con thấy anh Tử Thiên không phải là người muốn, chắc là bắt ép rồi. Nếu thật sự anh í muốn thì anh í sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy. ” Trịnh Kim Liên
- “ Anh cũng không biết, chỉ thấy hắn chúc anh hạnh phúc và đi luôn. ”
Trịnh Hoàng nói, cả nhà thầm suy đoán. Mong rằng những gì họ suy đoán là sẽ đúng, nội bộ gia tộc, luôn là chủ đề để bàn tán xôn xao.