Có vẻ như Từ Thiên Phương với mẹ mình tâm linh tương thông, cô vừa nhắc thì bà Chu Hạnh ở Từ Gia đã gọi điện cho cô.
- “ Mẹ gọi để nói về cái vấn đề lấy chồng thì mẹ dẹp đi, con không muốn nghe nữa. Mệt mỏi lắm rồi. ”
Nghe xong lời này của con gái, Chu Hạnh gắt lên, bà chỉ muốn tốt cho con gái nhưng dường như cô lúc nào cũng chống đối bà.
- “ Con bao nhiêu tuổi rồi mà không chịu kết hôn, con không thể để mẹ yên lòng được sao hả Phương. ”
- “ Con đã bảo con không thích rồi, sao mẹ cứ muốn bắt ép con là thế nào. Nếu mẹ thực sự muốn tốt cho con thì cứ để con tự quyết định đi. ”
Từ Thiên Phương bực mình, cô khó chịu vô cùng, sao mẹ cô cứ phải ép cô. Kết hôn với người bản thân không yêu, sẽ hạnh phúc sao?
- “ Chờ con đến khi nào, mẹ chờ mòn mỏi cũng đâu có thấy. Từ nhỏ đến lớn, con chỉ có học với công việc, không có chút gì yêu đương. Ba mẹ chỉ con con kết hôn để con hạnh phúc, khó lắm sao hả Phương. ”
- “ Khó lắm, kết hôn đối với con là chuyện vô cùng khó khăn. Con không làm được vào lúc này, mẹ chờ đi, chỉ còn vài tháng nữa là con sẽ được thăng chức lên trưởng phòng của bộ phận marketing ở Vương Thị. Sự nỗ lực bao nhiêu năm của con, Từ Thiên Phương con không thể vụt mất nó được. Mẹ hãy hiểu cho con đi. ”
- “ Mẹ hiểu cho con nhưng con có hiểu cho mẹ không? Ba mẹ cũng chỉ mong con có một gia đình hoàn chỉnh thôi mà. Con trai của bạn thân mẹ là người rất tốt, sự nghiệp ổn định, có nhà có xe, đẹp trai cao ráo. Con xem thế nào. ”
- “ Con không thích và không bao giờ muốn cuộc hôn nhân này, không phải bây giờ thì nhiều năm sau, mẹ lo con sẽ phải chịu cô độc không ai bên cạnh đến hết đời này ư? ”
- “ Mẹ sợ, mẹ rất sợ điều đó xảy ra, con có hiểu không? Nếu mà không đồng ý thì đừng về Từ Gia nữa. ”
Chu Hạnh tức giận tắt điện thoại, 18 tuổi cãi gia đình về chuyện chọn ngành học đã đành, bây giờ vẫn tiếp tục cãi chuyện hôn nhân. Bà chỉ có duy nhất một đứa con gái, hôn nhân của nó không đến nơi đến chốn sao bà có thể yên tâm.
- “ Mẹ..... ”
Từ Thiên Phương định nói thì biết mẹ mình đã ngắt kết nối, mẹ cô làm sao vậy chứ, 27 tuổi làm gì đã lo chuyện cô không lấy được chồng. Cô mệt mỏi gục xuống bàn làm việc, chẳng biết phải làm thế nào, nếu không nghe lời bà thì cô sẽ phải rời khỏi nhà, khác nào từ mặt cha mẹ. Ngược lại cô không muốn cuộc hôn nhân không tình yêu này diễn ra, cô yêu người khác, yêu đến đậm sâu, cứ thế chôn vùi trong lòng. Dẫu biết bản thân mình yêu đơn phương, cô đơn phương anh lại chẳng có can đảm bày tỏ với anh, Từ Thiên Phương cô đúng là nhát gan thật.
Cô mở album trong điện thoại ra, bao nhiêu là tấm ảnh của anh với cô. Từ Thiên Phương mỉm cười dịu dàng còn Trịnh Hoàng bức ảnh nào cũng có dáng vẻ lạnh lùng. Nhìn những tấm ảnh, cô lại chợt mỉm cười, nhớ lại lúc đó cô hạnh phúc biết bao, bây giờ có lẽ không được rồi.
" Phải làm sao bây giờ, em yêu anh nhiều quá rồi. Anh có yêu em không? Nhớ lại cái ngày ở phòng làm việc của Vương Kiên, em đã biết anh có người mình thương rồi. Em đã từng cá cược rất nhiều lần rằng anh có tình cảm với em nhưng em đã lầm rồi, em sai một cách thật thảm hại. Lần đó, em ôm anh, em cứ tưởng chúng ta sẽ có cái kết hạnh phúc nhưng vẫn là không phải. Hoàng, em buông tay anh ở đây nhé, tạm biệt anh, mối tình đầu của em. "
Từ Thiên Phương và Trịnh Hoàng như hai cực Bắc Nam, không biết tình cảm của đối phương dành cho mình. Cứ thế chôn cất trong lòng, không thổ lộ với đối phương.