• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nhất Trì - 25 tuổi, là con trai út của Vương Gia. Anh có ba người anh vô cùng xuất sắc, tài giỏi, diện mạo khiến bao nhiêu cô gái si mê nhưng để lọt vào mắt Vương Hải, Vương Kiên, Vương Gia Minh không hề đơn giản. Các anh đều có vợ con, riêng Vương Nhất Trì vẫn còn độc thân dù đã 25 tuổi.

Anh chờ một người mà người ấy lại không biết anh, anh tự mình chờ đợi, tự mình yêu đơn phương cô gái ấy. Tình yêu đơn phương vốn dĩ không có kết quả tốt đẹp khi chỉ có chính mình biết.

Vương Nhất Trì không nản, anh vẫn chờ, vẫn đợi, không một ngày nào là anh không ngừng hi vọng một ngày anh sẽ tìm thấy cô. Đến bây giờ cũng sáu năm, anh vẫn không tìm được. Ngay cả cái tên anh còn không biết, nhà cô ở đâu anh cũng không biết. Duy nhất chỉ có một tấm ảnh mà anh chụp lén khi cô 9 tuổi, cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Trì gặp cô. Truyện Full

Quay trở lại thực tại, dù cho Vương Gia luôn miệng bảo Vương Nhất Trì lập gia đình nhưng anh luôn chối bỏ suốt hơn một năm. Trái tim của anh chỉ dành cho cô, anh ghét hôn nhân thương mại. Anh ghét cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc, không hạnh phúc, không yêu thương nhau thì tốt nhất không nên đến với nhau.

Cuộc sống của Vương Nhất Trì suốt sáu năm vẫn tẻ nhạt, buồn tủi và cô độc. Không mở lòng với một ai, chuyên tâm chờ đợi cô dù biết nó vô ích. Anh chỉ biết hình ảnh của cô lúc nhỏ, sáu năm trôi qua, cô đã lớn, đương nhiên phải khác. Anh không biết phải làm cách nào để tìm cô? Quá khó khăn đối với anh.

Có vẻ như Vương Nhất Trì và Vương Kiên có tính cách, sở thích đa phần giống nhau. Năm ấy, Vương Kiên vì tình đầu mà chịu dày vò thể xác đến tâm hồn. Bây giờ, Vương Nhất Trì cũng giống anh trai của mình.

Người ta luôn nói tình đầu khó phai, lụy mối tình đầu, muốn quên cũng không thể quên được. Yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau, đau đớn như dao cứa vào tim.

Căn phòng rộng lớn bao trùm toàn là bóng tối, pha chút ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn bàn. Rèm cửa màu xám được kéo kín lại, không cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Vương Nhất Trì ngồi trước bàn làm việc, khuôn mặt điển trai, vẻ đẹp cuốn hút khiến bao nhiêu cô gái trẻ ngoài kia điên đảo muốn theo đuổi. Anh luôn tìm đến công việc để vơi đi nỗi buồn, Vương Nhất Trì nói không với rượu và thuốc lá. Anh không thể bê tha và đắm chìm trong mấy thứ đó được, không thể đi theo vết xe đổ của anh mình. Bà Lâm Doãn Khanh, mẹ của Vương Nhất Trì trước khi qua đời, đã dặn dò anh như thế. Anh đã hứa với mẹ rồi, không được thất hứa, mẹ anh mà biết, bà sẽ thất vọng lắm.

- " Nhóc con, anh lại nhớ em rồi. Bây giờ em đang ở đâu? Sống như thế nào? Có tốt hay không? Chắc là bây giờ em cũng thay đổi và xinh hơn trước kia rồi nhỉ? Theo anh dự đoán, em bây giờ đang học Đại học rồi. Anh rất muốn gặp em, nhưng anh vô dụng quá, anh lại không biết em ở đâu. Kể cả tên của em, anh cũng không thể biết được, không lúc nào anh không nhớ đến em. Anh ước gì bản thân mình tìm được em, xem ra cuộc hội ngộ của chúng ta còn lâu lắm em ha. Bảo bối, em đừng yêu ai, anh sợ anh không giành lại em được. Em không yêu người khác thì anh còn giành lại em về tay anh được, nhưng mà nếu như…anh chỉ nói nếu như thôi, lỡ em yêu người khác thì anh phải làm sao? Anh cố gắng đến mấy cũng không giành lại em về phía anh được em à. "

Vương Nhất Trì tự nói với bản thân mình, không ai biết, không ai nghe thấy. Anh cứ mong đợi từng ngày nhưng mà khi anh 30 tuổi, Vương Gia chắc chắn sẽ không để yên. Từng đó tuổi, các anh trai của anh đều có vợ và con hết rồi mà.

- " 6 năm rồi lại 5 năm, thời gian cứ trôi đi như thế, anh vẫn không thấy em xuất hiện. Sao lúc đó anh không hỏi tên em, mà nếu có hỏi thì anh cũng khó mà tìm được em. Khi đó, em chỉ mới là một cô bé 9 tuổi thôi mà. Một thằng nhóc vừa đến độ tuổi biết yêu đương, anh lại rung động vì em. Lần đầu gặp mặt, anh khắc cốt ghi tâm hình bóng em ở trong lòng. Đến tận bây giờ, anh vẫn như vậy? Em nói xem, có phải anh lụy em rất nhiều không? "

Vương Nhất Trì cười khổ, anh vẫn nói với chính mình. Gắng gượng thêm nhiều năm nữa, anh vẫn luôn cố gắng chờ cô. Phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Vô tình gặp gỡ, ngày đêm nhớ thương nhưng chẳng thể gặp mặt nhau được. Mong muốn này của Vương Nhất Trì, sao mà khó khăn như vậy? Anh cũng chỉ muốn có tình yêu đẹp, hạnh phúc bên cạnh người mình yêu như bao người thôi.

- " Anh rất muốn biết, em có thích Vương Nhất Trì anh không? Anh sẽ cố gắng, tìm mọi cách để gặp em. Nhóc con, em hãy chờ anh nhé! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK