• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn móng vuốt sắc nhọn, Tử Dạ nhẹ nhàng tránh né. Anh tay cầm một cành cây to, nhân lúc con hổ không chú ý, đập mạnh vào thân hình to lớn của con hổ.

Con hổ tức giận rống lớn, cú đánh này không là gì của nó, nhưng lại làm nó tức giận, nhìn Từ Dạ bằng ánh mắt tức giận, móng vuốt sắc nhọn, nhảy đến phía anh.

Bên Tâm Mỹ vẫn đang cố gắng chiến đấu, ngoài Tâm Mỹ có thể tấn công được, Lưu Phong và Lưu Vũ chỉ có thể nhân lúc nó không chú ý mà tấn công, trên người cũng có thể thấy được có vết thương.

Con hổ lớn rống lớn, nhảy người lên cao, móng vuốt sắc nhọn chưa được dùng nhìn Tử Dạ mà xông đến. Ái Kỳ nhìn Tử Dạ đứng đó con hổ sắp tới, mày hơi nhíu lại. Anh ta không biết đang nguy hiểm sao?

Lòng nôn nóng, nhanh chóng chạy đến ôm Tử Dạ ngã xuống con dốc, vừa lúc con hổ giơ móc vuốt trúng lưng Tử Dạ, thấy hai người lăn xuống dốc cũng đuổi theo.


Hai người ôm nhau lăn xuống con dốc, Tử Dạ nhăn nhó đau vì bị móng vuốt hổ tấn công trúng lưng. Dừng lại dưới con dốc, Tử Dạ nằm trên người Ái Kỳ, máu nhuộm đỏ áo sơ mi trắng.

"Ngu ngốc." Ái Kỳ tức giận mắng một câu, nếu chậm một bước nữa, anh ta không chỉ bị thương ở lưng, mà đã chết ngay lúc đó.

Khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt, Tử Dạ môi hơi nhếch lên: "Vậy sao?" Anh cũng không hiểu vì sao hành động như vậy, lúc đó là vì không chú ý sao? Hay là quá đề cao bản thân.

Nhẹ nhàng đỡ Tử Dạ dậy, dựa vào gốc cây không đụng đến vết thương, con hổ vừa chạy theo đã đứng trước Ái Kỳ.

Đôi tay cầm chùy thủ của Tử Dạ chắc, môi hơi nhếch lên, cô trong lòng đã sớm tức giận, dám động vào người của cô chỉ có chết.

"Cô định làm gì? Cô không thể đánh lại nó đâu, tốt hơn là chạy đi." Tử Dạ hoảng hốt lớn tiếng nhắc nhở trong lòng một trận lo lắng, nhìn thân hình chân yếu tay mềm đối với con hổ to như vậy mà nói, còn không đủ nó để mắt.


Mà Ái Kỳ không quan tâm đến Tử Dạ, ánh lạnh lùng hiện lên tia sát khí.

Nhìn Tử Dạ bị thương, con hổ thích thú, nhìn con mồi trước mặt, nhe hàm răng sắc nhọn ra, liếm liếm quanh miệng, nhảy người xông lên.

Tay Ái Kỳ nắm chặt chùy thủ, thân thủ nhanh nhẹ lấy đà nhảy người lên cao, lần này cô lại dùng hết sức, cho nên không chết cũng tàn phế.

"Phập." Dưới ánh mắt bất ngờ của Tử Dạ, chùy thủ sắc nhọn đâm vào đầu con hổ, chỉ thấy con hổ kêu thảm thế rồi nằm xuống không động đậy.

Máu bắn lên cả khuôn mặt trắng trẻo của Ái Kỳ, người cô lộn một vòng đứng vững trên đất, giơ tay lên quệt máu trên mặt.

Tử Dạ ngồi đó quan sát hết, đầu tiên là hết sức ngạc nhiên, cô ấy thật sự quá mạnh, nếu là anh sẽ không thể làm như vậy, rốt cuộc cô là người thế nào. Nhìn bề ngoài là một người chân yếu tay mềm, mà một con hổ lớn như vậy, cô có thể gϊếŧ một cách dễ dàng.


Quay lại nhìn Tử Dạ khuôn mặt trắng bệch do mất máu, có lẽ vết thương sâu. Cô cởi chiếc áo sơ mi trên người ra, bên trong cô mặc chiếc áo croptop, lộ ra chiếc eo trắng nõn cùng bầu ngực căng tròn được che chở.

"Đây là do một người bạn dạy tôi, do bất đắc dĩ nên mới thành công." Xem vết thương sau lưng Tử Dạ, Ái Kỳ liền giải thích, cô không muốn bại lộ thân phận khiến nó thật phiền phức.

Lần nữa Tử Dạ ngạc nhiên, thật sự là do may mắn? Với một người thông minh như anh, làm sao có thể tin. Nếu Ái Kỳ không muốn nói, anh cũng không nói gì.

Tử Dạ ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn Ái Kỳ, môi trắng bệch nhếch môi: "Dù sao em cũng đã cứu tôi."

Nghe câu nói này mí mắt Ái Kỳ không động, việc này cô đã làm thường xuyên.

Băng bó xong vết thương, Ái Kỳ không ngần ngại nhìn Tử Dạ, tay nâng cằm anh lên ngông cuồng nói: "Anh nợ tôi một mạng."
"Được." Cô gái trước mắt này quá ngông cuồng bá đạo, Tử Dạ chỉ biết đầu hàng.

Không quan tâm đến lời nói đó, Ái Kỳ nhẹ nhàng đỡ Tử Dụ đứng dậy, quay trở lại nơi lúc nãy.

Tâm Mỹ cùng hai người đã giải quyết xong con hổ, may mắn cũng không ai bị thương nặng. Không thấy lão đại cùng Tử Dụ đâu, ba người đang ríu rít tìm.

"Lão đại có thể đi đâu được chứ? Chả lẽ hai người xảy ra chuyện?" Lưu Phong đi đi lại lại, lòng lo lắng không thôi, anh biết lão đại không dễ bị hạ gục nhưng hiện giờ lại không thấy bóng dáng đâu, thật là làm người ta lo chết mà.

"Trời sắp tối rồi, làm sao đây?." Lưu Vũ cũng nóng lòng không thôi, ai biết được là trong rừng này lại có hổ chứ, nếu ngay cả hổ cũng có thì...Trời ơi nghĩ gì vậy?

"A, lão đại kia." Từ xa dưới chân dốc, Tâm Mỹ nghó nghiêng từ nãy mới phát hiện là hai người, nhưng hình như là bị thương.
Ba người nhanh chóng chạy xuống giúp đỡ, biết được Tử Dạ bị thương, Lưu Phong và Lưu Vũ hai người cẩn thận đỡ Tử Dạ đi.

"Người, người không sao chứ?" Thấy ba người đã đi xa, Tâm Mỹ mới dám hỏi han, nhìn Ái Kỳ từ dưới lên trên, thấy cô chỉ mặc áo croptop.

"Không sao." Kệ Tâm Mỹ đang suy nghĩ gì, Ái Kỳ liếc mắt lạnh nhìn Tâm Mỹ rồi bước đi.

Tâm Mỹ thấy lão đại nhìn mình, cảm giác da đầu run một cái, thu hồi ánh mắt soi săm. Cũng lũi thũi đi theo, tay đánh thật mạnh vào đầu. Cho chừa cái tội dám nhìn lão đại như vậy, lão đại là người mà mình có thể nhìn thế sao...

Các học sinh đều bộn rộn tìm kiếm thức ăn cho bữa tối, các huấn luyện viên không khác là bao. Tâm Mỹ lấy những thứ vừa bắt được đem ra nước suối gần đó, thuần thục rửa sạch sẽ.

Lưu Vũ và Lưu Phong cùng nhau nhóm lửa tìm củi, chờ Tâm Mỹ quay lại là chỉ cần nướng lên là xong. Trại cũng coi là lớn, đủ cho đến tám người ngủ nên không cần lo ngại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK