• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn khuôn mặt gắng bệch của Tử Dạ, giờ đã có chút hồng nhuận. Đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ say, chắc do mất nhiều sức cho nên ngủ có vẻ rất say, thỉnh thoảng đôi mày hơi nhăn lại do đau.

Ái Kỳ thật sự không biết nên chửi người này ngu ngốc, hay là quá xem thường người khác. Từ nãy anh ta cứ nằm trên vai cô, ngủ say sưa. Muốn đặt xuống lại sợ đụng đến vết thương kia, không biết xử lý ra sao, cũng chỉ đành ngồi yên như vậy.

Bên ngoài tiếng nói ầm ĩ của các học sinh, tiếng vui cười khắp nơi hoang vu, mùi thơm đồ ăn cùng với mùi khói lửa bay khắp nơi, khiến dạ dày trống rỗng phải sôi sục.

Ánh mắt Ái Kỳ một mảnh mông lung như đang suy nghĩ gì đó, bỏ tất cả tiếng ầm ĩ kia ngoài tai. Mùi hoang dã màu khiến cô tưởng tượng đến ngày ở rừng Amazon, nơi khủng khϊếp ám ảnh suốt cuộc đời cô.


Ngày đó là cô mới mười tuổi, ngày cô gϊếŧ người, những người bạn thân thiết với cô nhất, cũng chính tay cô kết thúc tình bạn đó. Không người thân, không bạn bè…

Người nào gặp cô cũng đều sợ hãi, không giám lại gần tiếp xúc hay nói chuyện, giống như cô sẽ gϊếŧ bọn họ như những người bạn của cô vậy.

Đến khi gặp được Hắc Long, cô mới cảm nhận được sự an ủi, quan tâm mà chưa từng có. Sau đó hình ảnh ba mẹ cô bị tai nạn lại hiện ra trước mắt cô…hừ. Khẽ thở dài, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ vớ vẩn đó.

Không biết bao lâu nữa, Tử Dạ khẽ mở đôi mắt mong lung vẻ buồn ngủ chưa hết. Cảm giác được ấm áp khác thường, anh mới chú ý đến mình đang nằm dựa lên người Ái Kỳ, đôi môi bạc mỏng khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang rất vui.

Không biết vì sao khi ngủ bên cạnh người Ái Kỳ, anh lại mất cảnh giác với xung quanh, vừa lại có thể ngủ ngon như vậy.


Đang trầm tư, giọng nói lạnh lùng trên đầu vang lên: “Tỉnh?” Từ lúc anh ta sắp tỉnh, cô đã nhận ra.

“Ừm” Tử Dạ nhàn nhạt đáp lại. Thân mình khẽ cử động ngồi thẳng dậy, ngủ lâu trên vai cô ấy như vậy, chắc chắn sẽ rất mỏi.

Thấy Tử Dạ ngồi dậy, Ái Kỳ nhẹ nhàng đứng dậy, vận động tay một chút, thoải mái rồi bước ra ngoài. Bên ngoài trời đã dần tối, ánh lửa bập bùng trước cửa trại. Ba người Tâm Mỹ bận rộn nướng thịt, vừa nói chuyện rất vui vẻ.

“Ái Kỳ, đồ ăn sắp chín rồi, đợi một chút.” Tâm Mỹ thấy Ái Kỳ đứng đó, cười vui vẻ nói. Nhưng khi gọi tên lão đại như vậy, cảm thấy rất sợ.

Lưu Phong, Lưu Vũ thấy Tâm Mỹ nói cùng nhau quay lại nhìn Ái Kỳ. Lưu Phong ngó vào lều một chút rồi nói: “Tử Dạ sao rồi? Đã dậy chưa vậy?”

Không đợi Ái Kỳ trả lời, giọng nói nhàn nhạt vọng ra, rồi Tử Dạ bước ra: “Tôi đây.”


“Vết thương thế nào rồi?” Lưu Vũ nhìn thấy Tử Dạ đã tốt hơn, ôn hòa hỏi.

Ái Kỳ bước lại gần bọn họ, tùy tiện ngồi một chỗ. Tử Dạ thấy vậy cũng đi theo, ngồi cạnh Ái Kỳ: “Đã tốt hơn nhiều.”

Nghe vậy bọn họ cũng không nói gì thêm. Tâm Mỹ im lặng nướng thịt, ngước mặt lên nhìn mọi người nói: “Thịt chín rồi, mau ăn thôi.”

Mọi người ai nấy đều yên lặng ăn, Ái Kỳ thỉnh thoảng liếc nhìn Kiều Anh đang nhìn Tâm Mỹ, ánh mắt chợt lóe, rồi tiếp tục ăn.

Mọi người đang ăn, giọng nói huấn luyện viên vang lên: “Hôm nay chúng ta đã mệt mỏi, ăn xong các em nên nghỉ sớm, ngày mai chơi cũng không muộn.” Nghe huấn luyện viên nói xong, mọi người đều đồng ý, hiện tại ai cũng mệt mỏi nha.

“Kiều Anh, mọi chuyện chuẩn bị rồi chứ?” Nhã Lộ liếc mắt mấy người Ái Kỳ, rồi nhìn Kiều Anh nói.
“Hừ! Đương nhiên là xong hết rồi, chỉ cần tất cả đều ngủ, chúng ta sẽ hành động.” Càng nói ánh mắt Kiều Anh càng hưng phấn cùng độc ác. Xem hôm nay cô ta có thể may mắn như trước không, lần này cô sẽ không tha cho cô ta.

“Lần này xem cô ta còn hống hách nữa không? Bản thân đã xấu xí, lại còn không bằng Kiều Anh của chúng ta, chỉ biết bám theo thiếu gia nhà giàu, xem cô ta còn thóat được không!” Nhã Lộ vừa nói, không quên nịnh nọt Kiều Anh vài câu, càng làm Kiều Anh cười vui vẻ.

“Các cậu nên cẩn thận, cô ta không dễ đụng vào đâu.”Uyển Như nghe bọn họ nói, một cái liếc mắt cũng không nhìn, nhắc nhở vài câu.

“Cậu bênh cô ta sao? Lần trước cậu cũng đánh thắng cô ta, cần gì phải sợ chứ.” Kiều Anh không nhịn được nói, cũng chỉ một chút võ mèo, có gì mà sợ.
“Đúng vậy, cô ta ngay cả cậu cũng không đánh lại, làm sao cậu lại nói giúp cô ta.” Nhã Lộ nghe Kiều Anh nói, cũng bĩu môi khinh thường nói.

Nhìn bọn họ nhắc nhở cũng không được, Uyển Như lắc đầu: “Cũng chỉ là muốn nhắc nhở các cậu thôi, nếu không nghe thì mặc kệ các cậu.” Nói xong đứng dậy bước vào lều. Tâm Mỹ như thế nào bọn họ làm sao biết được, sát thủ nguy hiểm nhất thế giới bọn họ đấu lại sao?.

Kiều Anh bĩu môi, kệ lời nói của Uyển Như. Ánh mắt khẽ liếc Tâm Mỹ đang vui cười cách không xa, ánh mắt trở nên ác độc, phẫn hận.

Trong lòng Kiều Anh thật sự rất ghét Tâm Mỹ, mới đến học mấy ngày, mà tất cả mọi sự chú ý đều bị cô ta thu hút hết. Cô ta có gì tốt chứ, vừa nghèo vừa xấu xí, chỉ biết đeo bám Lưu Vũ và Lưu Phong, hừ…

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm cả không gian. Ngoài tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng hoang dã kêu làm người ta phải sợ hãi. Tối om không một chút ánh sáng, chỉ có ánh trăng mập mờ, đều yên tĩnh ngủ say.
Mười bóng đen hướng một lều trại đi tới, không một tiếng động, nhanh nhảu đủ để biết bọn họ chuyên nghiệp cỡ nào.

Trong lều trại, Ái Kỳ đang nằm ngủ ,đột nhiên hai mắt mở to, không chút buồn ngủ, sắc bén như chim ưng. Cuối cùng cũng không đợi được sao?

Không chỉ mình Ái Kỳ cảm nhận được, tất cả mọi người trong lều trại đều tỉnh giấc. Tử Dạ nằm cạnh Ái Kỳ, nhìn cô đang mở mắt hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn cô tỉnh táo như vậy, chắc chắn đã biết lâu rồi.

Ái Kỳ không nói gì, ra hiệu im lặng. Tâm Mỹ ngủ cạnh lay lay Ái Kỳ, tay ra ám hiệu: “Khẳng định là nhằm vào chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK