• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời xanh gió nhẹ, không khí trong lành. Ánh nắng nóng mùa hè thấm mồ hôi, từng tia nắng chiếu xuống, phủ một tầng màu vàng. Chói, lóng lánh mông lung!

Ai ai sau lưng cũng thấm tầng mồ hôi, không phải bởi vì nóng. Căng thẳng, hồi hộp chờ đợi! Cái biểu cảm tựa hồ ai cũng có.

Hai con người gây nên chuyện này, im lặng cúi đầu. Không ai biết biểu cảm của họ! Thật ra tim đang đập thình thịch, đợi mãi cô gái kia nói một lời.

Lần này có phải như lời chủ tịch Trần kia nói! Không muốn kiếm sống cho gia đình? Sản nghiệp bao đời khổ công xây dựng, lần này vì chuyện ngu dốt này mà trắng tay.

Sợ! Sợ chứ. Trần Doanh chỉ cần một lời nói, một nét chữ ký. Công ty bọn họ thoáng chốc nợ nần chồng chất.

Người nọ có quyền thế, mấy năm đứng đầu thế giới kinh doanh mọi mặt. Một nước có hàng chục công ty danh hiệu Trần Doanh.


Người ngoài thèm nhỏ dãi muốn kí hợp đồng còn không được. Huống chi gây khó dễ, thật ra chỉ là chuyện nhỏ. Không vừa mắt họ, một cái phẩy tay cũng đừng hòng còn tên trên thế giới này.

Điều ngu ngốc nhất là thông minh một đời, ngu ngốc thoáng chốc. Cũng phải xem quyền thế người ta như nào, rồi hẵng chỏ mõm vào.

Lúc này chủ tịch Dương mới chậm rãi đứng lên, đối với Hồng Ngọc biểu cảm bình tĩnh, hiển nhiên là một người biết tiến biết lui. Biểu cảm nhìn mọi người một loạt nói: “Phó chủ tịch Hồng, chuyện này bọn họ chắc cũng chỉ vì muốn gặp chủ tịch Trần một lần. Một nhân tài như vậy tôi còn muốn gặp, huống chi… ”

“Rựt...Rựt…Rựt” Lời chưa dứt, chiếc điện thoại cạnh Hồng Ngọc đã vang lên. Chủ tịch Dương bối rối, xấu hổ được che giấu đành ngồi xuống.


Hồng Ngọc liếc nhìn điện thoại, thấy rõ chữ “Lão đại” nhanh chóng cầm lên, không quan tâm có nhiều người trong phòng.

Không kịp trả lời, đầu dây bên kia đã nói: “Chị Hồng Ngọc em Mỹ Mỹ đây. Lão đại chuyển lời việc này cứ giải quyết qua loa đi, đâu vào đấy lão đại giải quyết sau. Lão đại nói mệt, nên bọn em đang về khách sạn rồi.” Tâm Mỹ đang đi theo sau Ái Kỳ, cũng đã sắp ra cổng công ty.

“Được rồi.” Hồng Ngọc thầm thở phào, lão đại đã nói vậy thì tốt rồi. Cô cũng muốn về nhanh một chút, lão đại cũng chỉ ở đây khoảng năm ngày rồi đi, giành thời gian quấn quýt lão đại mới được.

Đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người trong phòng đang nhìn mình. Hồng Ngọc đứng dậy cầm tài liệu lên, nhìn mọi người nói: “Chuyện này đến đây thôi. Chủ tịch nói có gì tối nay gặp mặt nói chuyện.” Nói xong bước ra ngoài.


Nghe Hồng Ngọc nói xong, ai ai cũng thở dài, bữa tiệc tối nay hẳn có chút áp lực. Đều đồng loạt ra ngoài, cái nơi áp lực này vừa rồi bọn họ muốn đi cũng không xong, giờ thì ai nấy đều nhanh chân ra ngoài.

“Chủ tịch Liêm, tối nay nên đến bữa tiệc đó không?” Trong phòng họp chỉ còn hai người, chủ tịch Hàm mới thảo luận.

Vừa rồi cuộc điện thoại lúc nãy, không nhầm thì là của chủ tịch Trần. Nếu tối nay không có mặt, người nào cũng cho rằng bọn họ vì chuyện hôm nay, xấu hổ không dám đến.

Liếc mắt khắp phòng, chủ tịch Liêm thở hắt một cái, chậm rãi nói: “Chuyện đến mức này, không đi chả phải rất mất mặt sao?” Không đúng, chuyện hôm nay đã đủ mất mặt nhiều rồi.

Chủ tịch Hàm gật gù, suy nghĩ gì đó. Ánh mắt đột nhiên sáng lên mang theo tia hiểm độc, sắc mặt tốt hơn nhiều: “Tôi có một người bạn tổ chức mafia…”
“Không được! Như vậy không được.” Chủ tịch Liêm ngắt lời nói của chủ tịch Hàm. Nhìn chủ tịch Hàm bằng ánh mắt không đồng ý.

Nếu chuyện này bị bại lộ…nếu như thất bại! Điều này không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa người này có năng lực, mấy năm đã nâng công ty lên đầu thế giới, có dám chắc là không quan hệ với hắc đạo.

Điều này ông không thể biết rõ, tuy bản thân ông có dã tâm, nhưng chuyện này phải suy nghĩ kỹ, nếu không lúc đó…

“Chủ tịch Liêm, bình tĩnh nghe tôi nói đã.” Đợi một lúc chủ tịch Hàm thấy chủ tịch Liêm đã bình tĩnh lại, bắt đầu nói: “Việc này cũng không cần khẩn trương như vậy, người bạn của tôi là một người đứng đầu trong tổ chức mafia, là Đầu Long! Ông nghe chưa?"

Nói xong chăm chú nhìn biểu hiện của chủ tịch Liêm.
Chủ tịch Liêm khẽ gật đầu, ông có nghe nói đến tổ chức này. Đầu Long một tổ chức có quy mô không nhỏ, rất có tiếng trong giới hắc đạo.

Người ngoài nghe đến cũng phải sợ một phần, rất có mặt mũi.

Chủ tịch Hàm hài lòng về biểu hiện của chủ tịch Liêm, lại nói: “Quan hệ tôi với ông ý không cần phải nói, từ nhỏ đã thân thiết với nhau, việc nhỏ nhặt này không làm khó được ông ấy.”

“Chuyện này...” Chủ tịch Liêm hơi do dự một chút, nếu sai lầm bước này có lẽ sự nghiệp bấy lâu nay tan thành mây khói.

Chưa nói đến giới truyền thông, báo chí. Khẳng định ồn ào, pháp luật cũng không tha.

Không cần phải nói, bao nhiêu công ty cũng bất mãn về việc hôm nay. Chả muốn ai muốn đối đầu với Trần Doanh, hiện tại Trần Doanh còn kia hợp đồng với Bạch Thị, đã khó còn khó hơn.
Chủ tịch Hàm cũng không vội, để chủ tịch Liêm suy nghĩ thông suốt. Nếu ông ta không đồng ý, bản thân ông sẽ tự sắp xếp.

Hồi lâu suy nghĩ, chủ tịch Liêm cũng suy nghĩ xong. Ông nâng mắt nhìn chủ tịch Hàm, nghiêm túc nói: “Được, cứ như vậy đi. Dù sao chuyện này vẫn nên cẩn thận, nếu không cho dù hối hận cũng muộn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK