Nhã Lộ thấy bọn họ không nói gì, bản thân cô nghĩ rằng Tâm Mỹ sẽ tức điên lên rồi ra tay với cô, như vậy mọi người sẽ nghĩ chuyện này là thật, không cần phải nói sau này cô ta xem còn mặt mũi không.
Tuy thấy Tâm Mỹ đã bày ra vẻ mặt rất tức giận, có khả năng không chịu được sẽ bộc phát.
Nào ngờ, đến cuối cùng im lặng vẫn im lặng, nhìn mọi người vây quanh xem náo nhiệt, Nhã Lộ trong lòng bực bội muốn nói khích bác thêm. Nào ngờ chưa kịp nói hai má đã đau rát, khóe môi chảy máu.
“Ahhh. Mày, mày con này, sao mày dám đánh tao?” Nhã Lộ ôm hai má sưng đỏ động vào cũng đau, quát lên với Tâm Mỹ.
“Bạn học Tâm Mỹ à, có phải nói trúng tim đen rồi không? Sao có thể đánh Nhã Lộ như vậy, bạn ý chỉ nói vài câu thôi mà.” Kiều Anh ôm lấy hai vai Nhã Lộ an ủi, giọng nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại như dao sắc nhìn Tâm Mỹ.
Huống hồ hành vi vừa rồi không phải đã chứng minh sao, quả là không uổng công cô nghĩ ra kế hoạch này.
Ái Kỳ không bỏ qua sắc mặt nào của Kiều Anh, khẽ nhếch môi xem thường. Cô biết Tâm Mỹ là người thông minh, một chút thủ đoạn này của Kiều Anh, căn bản không làm gì được Tâm Mỹ.
Lưu Phong, Lưu Vũ không có phản ứng gì, rất thản nhiên xem chuyện vui. Hai người biết Tâm Mỹ sẽ giải quyết chuyện này dễ dàng.
Đây là sự tin tưởng của đồng đội, bạn bè đã coi như người thân gia đình của mình.
“Ăn nói bậy bạ nên đánh, vu oan giá họa nên đánh. Ngực to não teo đầu óc chứa toàn bã đậu, đồn chút chuyện là có thể cho là đúng sao?” Tâm Mỹ khoanh tay hất cằm, bộ dáng kiêu căng cây ngay không sợ chết đứng.
Để xem nếu người ngoài biết được 07 chỉ là cái tên để gọi, gặp một đám học sinh tiểu thư đã bị dọa sợ. Oái, căn bản cái này không được.
Đám học sinh vây quanh nghe vậy lấy tay che miệng nhịn cười, chỉ chỉ chot chỏ bàn luận.
Nhìn học sinh xung quanh cười, Nhã Lộ mặt đỏ lên lập tức không nhịn được đẩy Kiều Anh ra, tay phải ngón trỏ chỉ thẳng vào Tâm Mỹ, nói như gần quát: “Mày cái đồ con ** này, chỉ là cái loại trai bao kiếm tiền đi học, luôn đi quyến rũ những người đã có vợ thậm chí đã lớn tuổi mày còn ve vãn, còn dám lên mặt sao. Nếu là vu oan giá họa thì mày nói đi, chứng cứ đâu mà mày nói vậy?”
Tốt nhất là cô nên tìm một lý do chính đáng dễ chấp nhận.
Nháy mắt sắc mặt Kiều Anh hơi tái đi, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Đúng là cô chưa có chứng cứ, căn bản chỉ là tung tin bừa bãi.
Lưu Phong, Lưu Vũ nhìn nhau lắc đầu cười ảo não, chưa chi đã bị dụ dỗ dễ như vậy. Không biết hai người chuẩn bị kế hoạch thế nào, mà đầu toàn chứa bã đậu.
Mí mắt Ái Kỳ cũng không động, chỉ là đáy mắt tràn đầy hứng thú.
Nhã Lộ cũng không khác, mặt cũng trở nên trắng bệch. Nhất thời luống cuống quên mất cả khuôn mặt đau rát, quay sang nhìn Kiều Anh trợ giúp.
Tiếc là Kiều Anh cũng không thể giúp được gì, Nhã Lộ rối loạn thả lỏng tinh thần lúc lâu học ồn ào hơn mới nói: “Chứng cứ làm sao mà tao biết được, tao chỉ nghe lời đồn từ những học sinh khác.”
“Vậy mà cô đã dùng những lời lẽ thô tục thiếu hiểu biết, chả lẽ ba mẹ không dạy cô sao? Đi học cũng không vào đầu ư? Hay là do bản thân quá ngu dốt, không biết dùng từ ngữ thế nào?” Miệng Tâm Mỹ quả nhiên rất sắc bén, lanh lợi nói từ nào khiến người khác không tức giận thì ngất xỉu.
Tuy cô không đến trường được bao lâu, nhưng loại phim kiểu này cô đã xem đến phát chán. Muốn gây chuyện với cô, nên phải chui vào bụng mẹ rồi lại ra, có lẽ còn có chút bản lĩnh đó.
Quả nhiên lời nói của Tâm Mỹ có lực sát thương lớn, thoáng chốc sắc mặt hai người thay đổi liên tục.
Không nghĩ tới Tâm Mỹ còn nói ra như vậy, nếu cô còn xen vào chuyện này sợ là mọi chuyện càng lệch lạc, không giống kế hoạch.
Một đám ngu ngốc, Ái Kỳ khinh thường lắc đầu. Vừa rồi chỉ nói mấy lời khích bác đã trở nên luống cuống, sau đó tự sa vào lưới Tâm Mỹ tự tạo ra.
Thấy Kiều Anh, Nhã Lộ im lặng không có bằng chứng, học sinh xung quanh ồn ào chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nếu lần này hai người họ không có bằng chứng, thì khẳng định lời đồn đại là giả bọn họ tung ra.
Lúc đó không biết là người nào mất mặt, tự chuốc họa vào thân.
Một nữ sinh đằng sau Kiều Anh nói gì đó vào tai, chỉ thấy Kiều Anh đắc ý cười rồi thản nhiên nói: “Thế mày lấy đâu bằng chứng nói chỉ là lời đồn đại, có người còn nói nhìn thấy mày ôm ấp theo một người lớn tuổi, mày còn chối cãi.”
“Không sai, chính mày làm những chuyện ghê tởm này còn không nhận, không biết xấu hổ. ”
“Một người lớn tuổi như vậy mà cũng có thể quyến rũ, thật ra cũng chỉ vì tiền nhưng mà nếu thiếu tiền bọn tao cũng có thể cho mày mà.”
Sau một hồi nghĩ ra cách, đám học sinh phía sau lại bắt đầu hô to gọi nhỏ. Một lũ vừa nói vừa chán ghét, cười nhạo Tâm Mỹ.
Tâm Mỹ như là không quan tâm những lời nói đó, hai tay khoanh trước ngực lại đả kích người ta: “Chỉ những câu nói này mà các người cũng có thể nói ra, đầu óc có thông minh hơn một chút không?”
Nhìn bọn họ muốn nói lại không thể nói được gì, nghĩ lại chuyện cũng thật nhàm chán. Ái Kỳ liếc qua một góc mà nam sinh vừa đứng, nhận ra người đã không còn đâu, lạnh lùng nói: “Đi.”
Kiều Anh, Nhã Lộ chỉ biết trừng mắt nhìn bọn họ đi, chân giậm thật mạnh xuống nền: “Ahhh, mày con nhỏ chết tiệt.”
“Mỹ Mỹ cậu có nhìn thấy biểu cảm của họ không, thật tức cười.” Lưu Vũ khoác tay lên vai Tâm Mỹ, rất là vui vẻ.
Anh vẫn còn nhớ rõ bộ mặt thay đổi liên tục của bọn họ, trắng rồi xanh, vàng lại đỏ rất đặc sắc nha.
“Còn phải nói sao, một đám ngực to não teo ngu dốt cũng đòi gây chuyện.” Tâm Mỹ hếch mặt lên rất là đắc ý nói, gói trò trẻ con này đúng là nhàm chán.
“Lưu Phong!” Ba người đang vui vẻ, Ái Kỳ đi đằng trước lạnh lùng nói: “Lãnh Thiếu Tuyệt.”
Đối với chuyện của hau người kia Ái Kỳ không hứng thú, cô muốn biết nam sinh vừa rồi là người thế nào.
Nghe đến tên mình, Lưu Phong thu lại vẻ tươi cười nghiêm túc lại, đi đến gần đứng sau Ái Kỳ báo cáo: “Dạ lão đại, theo như thuộc hạ đã điều tra cậu ta là con trai duy nhất của tổng thống Mỹ. Người này tuy nói là bá học của trường, rất nhiều nữ sinh hâm mộ, yêu thầm nhưng phải công nhận cậu ta rất ít khi tiếp xúc với người khác. Nghe nói lần trước có một nữ sinh hâm mộ tỏ tình tự tiện nắm tay cậu ta, ngay hôm đó đã bị mạng xã hội tung tin là chết vô cùng thảm.”
“Khi đó Kiều Anh, Nhã Lộ cũng rất hâm mộ cậu ta, vài hôm đó thuộc hạ và Lưu Vũ đến đây thì bị hai người này bám như đỉa, sau một thời gian thì cậu ta mất tích đến giờ.”