• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng.” Hắc Long đứng đằng sau cúi đầu, đợi

khi Ái Kỳ đi xa mới đi khỏi.

“Ưʍ.” Bị ánh sáng chiếu vào mắt Hồng Ngọc mê man tỉnh dậy, hai tay ôm lấy đầu: “Đau đầu quá đi. Ôi, nơi này là nơi nào?”

Nơi này rất lạ không phải nơi cô ở, giống như khách sạn vậy.

Cô chỉ nhớ hôm qua ở bar uống rất say, với lại lâu lắm không được thoải mái như vậy nên có hơi quá. Thiết nghĩ phải ngủ ở bar chứ, nhưng làm sao lại ở nơi này?

Hồng Ngọc mặt đen lại tay nắm chặt. Chả lẽ lại bị người nào…rồi, chết tiệt nếu là thật cô sẽ không tha cho tên đó.

Nhưng nghĩ lại cả căn phòng không có mùi đó, người không có chỗ nào đau, quần áo vẫn còn trên người: “Ôi, đau đầu quá! Làm sao bây giờ?” Hồng Ngọc nằm phịch xuống giường ôm đầu lăn đi lăn lại. Không nghĩ nữa, mệt…mệt chết được.


“Cạch.” Đột nhiên cửa bất ngờ mở ra, Hồng Ngọc giật mình ngồi dậy lao xuống giường, chuẩn bị tư thế chiến đấu sẵn sàng.

Là ai? Là gã đưa cô về đây sao? Con bà nó mày chết chắc rồi.

“Cô tỉnh rồi?” Lôi Tông mở cửa đẩy vào, thấy Hồng Ngọc cảnh giác chuẩn bị tư thế đánh người, người lập tức lùi ra sau chạm vào cánh cửa.

Trước vài ngày Hồng Ngọc và anh đã gặp nhau, vì lần trước cô đeo mặt nạ nên anh không nhận ra. Nếu không phải cô ấy uống say nói ra, chắc chắn anh sẽ không biết.

Nhưng thật khó tin là cô ấy là chủ tịch Hồng, ai biết một người lại thành đạt khi còn trẻ như vậy.

Lại nói hôm qua tình cờ gặp cô đang uống say, đến cả anh cũng không nhận ra, nghĩ ra hai người cũng là quen biết nhau nên anh đưa về đây, nếu không ai biết cô sẽ làm những gì.


Trên tay Lôi Tông bê một bát cháo khói vẫn còn bốc nghi ngút, mùi thơm bay khắp phòng. Anh biết khi tỉnh dậy cô sẽ cảm thấy đau đầu và đói, nên đã chuẩn bị kĩ lưỡng.

Bản thân không biết khẩu vị của Hồng Ngọc thế nào, nên cũng chỉ nấu một bát cháo bình thường.

Đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này vì một người khác.

Hồng Ngọc khi thấy là Lôi Tông cũng bỏ cảnh giác xuống, trong lòng thầm thờ phào. Đúng là người làm việc tốt trời sẽ bao dung. Ngửi mùi thơm phức bất giác nuốt nước bọt, tay sờ sờ lên bụng nhìn bát cháo trên tay Lôi Tông. Ui, thật đói nha.

“Đói thì mau ăn đi.” Lôi Tông lắc lắc đầu buồn cười, nói xong trên tay đã không còn bát cháo: “Cô, cô ăn từ từ.”

Hồng Ngọc cầm bát cháo trên tay ngồi trên giường, tay cầm chiếc thìa múc liên tục bỏ vào mồm.


Thầm nghĩa: “Cũng không tệ, dễ nuốt sau vài giờ lại thành nướ© ŧıểυ, lót dạ vậy.”

“Tính toong.” Tiếng chuông cửa phòng bất chợt vang lên, Lôi Tông nhìn Hồng Ngọc đang ăn say sưa cuối cùng ra ngoài.

Bên ngoài có hai người đàn ông mặc đồ vest, đeo kính đen. Tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, nhan sắc lại càng không tệ. Thân hình cao to cường tráng, đã qua huấn luyện.

Lôi Tông nhìn hai người từ trên xuống dưới đánh giá, cuối cùng xác định hai người này không phải người dễ chọc.

“Chào ngài, tôi nhận lệnh chủ tịch đến đón phó chủ tịch Hồng.”

“Lão, lão đại thuộc hạ lập tức trở về, sẽ không dám gây phiền phức nữa, thuộc hạ hứa sẽ chăm chỉ làm việc.” Hồng Ngọc sợ sệt cúi đầu càng nói giọng càng nhỏ dần, một chút cũng không dám ngẩng lên.

Cầu mong lão đại đừng trách phạt, cầu mong mà! Người ta biết lỗi rồi, sẽ không dám tái phạm lần nữa.
Cô tưởng lão đại sẽ không để ý đến mọi hoạt động của cô, không phải lão đại biết chuyện Lôi Tông biết thân phận của cô chứ?

Từ xa Ái Kỳ ngồi trên ghế sofa, cả người tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Đối với lời nói của Hồng Ngọc lại không để tâm, lạnh lùng nói: “Không cần! Có việc cho cô làm.”

“Việc gì vậy lão đại?” Hồng Ngọc vừa nghe xong hứng hởi, liếc liếc Ái Kỳ chờ câu trả lời. Nếu không bị phạt thì quá tốt, có nhiệm vụ mới là hứng thú nha.

Phải nói là từ rất lâu rồi cô chỉ quan tâm đến việc công ty, trừ việc lần trước được đánh một trận bên Mỹ, thì cô bắt đầu tư tưởng chờ đợi thời cơ.

Đôi mắt lạnh lùng Ái Kỳ mở ra, nhìn Hồng Ngọc nhàn nhạt chậm rãi nói: “Điều tra nơi ở Dương Kiến.” Tốt nhất là càng sớm càng tốt.
Sự kiên nhẫn của cô có hạn, nếu không con gái ông ta sẽ là mục tiêu đầu tiên.

Hơn nữa Hồng Ngọc là người thích tham gia những nhiệm vụ như vậy, cho nên chắc chắn tin tức sẽ sớm có.

Mắt Hồng Ngọc đảo tròn một vòng suy nghĩ, cô không nhầm thì Dương Kiến là lão chủ của tổ chức sát thủ W, là người mà ngay cả ngủ lão đại cũng mơ gϊếŧ ông ta.

Lão đại đã bắt đầu hành động rồi, thời cơ đã đến lúc.

Hồng Ngọc thu lại vẻ mặt không đúng đắn, cả người đứng thẳng đầu hơi gập xuống, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng: “Thuộc hạ sẽ dùng hết khả năng của mình tìm ông ta.”

“Tốt.” Ái Kỳ gật đầu hài lòng phẩy phẩy tay, Hồng Ngọc hiểu ý liền ra ngoài.

Ái Kỳ đứng dậy tiến lại gần chiếc máy tính trên bàn không xa, ngồi xuống ghế nhìn chấm đỏ trên màn hình.
Đây là định vị cô bí mật gắn trên người của Dương Uyển Như, màu sắc hoàn hảo giống như màu da người, khi tiếp xúc với da người lập tức nó sẽ dính chặt, cho dù tác động mạnh cũng không sao, mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Mà hôm nay là ngày được nghỉ không cần phải đến trường, nếu Dương Uyển Như có bất kỳ hành động bất khả thi, thì chắc chắn là đến gặp Dương Kiến.

Như vậy mọi chuyện sẽ diễn ra tốt.

Ái Kỳ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên khuôn mặt của Tử Dạ chen lấn vào suy nghĩ của cô. Ái Kỳ bất ngờ đứng dậy nhìn đồng hồ đã 7 giờ 30 phút, cô nên đi đến bệnh viện.

Từ trên cầu thang xuống Ái Kỳ khoác chiếc áo sơ mi ra ngoài, đội chiếc mũ phớt lên đầu. Hắc Long thấy Ái Kỳ có vẻ vội vàng, dừng ngay việc đang dang dở cầm áo trên ghế khoác lên người đi theo cô: “Lão đại đi đâu sao?”
Bước chân Ái Kỳ dừng lại một chút, tiện tay lấy kính trên tay Hắc Long bỏ lại một câu: “Không cần đi theo.”

Hắc Long ngẩn ngơ nhìn chiếc xe phóng đi mất, phải nói là đây là lần đầu tiên lão đại tự mình lái xe đi ra ngoài, có việc gì gấp ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK