• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Uyển Như mắt đảo một vòng, khuôn mặt bình tĩnh hơi khó tin, nhìn Tâm Mỹ nhíu mày, suy tư.

Học sinh xung quanh xôn xao giật mình, lui về sau mấy bước. Không ai một tiếng động, tâm tư mỗi người một suy nghĩ.

Ôi trời ơi! Chị hai hênh hoang, hay bắt nạt người khác hôm nay lại thảm hại như vậy.

Nhã Lộ quay đầu nhìn Kiều Anh đang nằm, quay lại nhìn Tâm Mỹ: "Mày...con này."

"Lão đại, cô gái đó nhìn có vẻ không đơn giản. Thuộc hạ đã điều tra ba người đó, nhưng không có chút thông tin nào." Hắc Long chăm chú nhìn Tâm Mỹ không rời mắt, ghé sát Ái Kỳ nói.

Đương nhiên Hắc Long biết ba người này là Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong. Ngay cả một chút thôi tin về ba người này, một chút anh cũng không tìm được. Làm việc bao nhiêu năm cho lão đại, việc nhỏ này cũng không hoàn thành. Chả lẽ ba người này có lai lịch không đơn giản?


Ái Kỳ hừm một tiếng, không nói gì. Cô sớm biết ba người này không đơn giản, vậy thì...

Nhìn cái tay nắm gậy còn không chắc, cũng đòi đấu với cô. Tâm Mỹ bĩu môi đá Nhã Lộ một cái.

"Leng keng" Gậy nằm lăn lóc trên nền, Nhã Lộ ôm bụng bị đá đau nhăn nhó, rêи ɾỉ nằm trên đất.

Lúc này Kiều Anh khó khăn ngồi dậy, gương mặt tức giận đỏ bừng bừng. Lần đầu tiên nhục nhã, vừa mất mặt vừa ăn đau.

Kiều Anh ôm bụng, mắt sắc bén dữ tợn nhìn Tâm Mỹ quát: "Ra đây." Hôm nay không cho con này một bài học, nghĩ đến những ngày bị cười nhạo, cô lại càng tức.

Bên ngoài năm mươi người chen chúc nhảy vào đứng sau Kiều Anh, ai nấy đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Kiều Anh trợn mắt nhìn Tâm Mỹ, nhếch môi độc ác nói: "Đánh con đó chết cho tao."

Đúng, phải đánh chết. Cô cũng không phải chưa gϊếŧ người bao giờ, là sao phải sợ.


Những chuyện này chưa từng xảy ra, xung quanh học sinh đã sớm chạy không bóng người. Bọn họ ăn sung mặc sướng, thích gì có đấy. Loại chuyện này làm sao không sợ, chẳng hạn gϊếŧ người thì sao?

Tâm Mỹ thật sự rất muốn cười thật to, khuôn mặt nhịn cười đến đỏ bừng. Mấy người này mà cũng muốn đánh với cô sao? Liếm chân cô còn không được nữa là. Nghĩ lại dù sao thư giãn gân cốt một chút cũng được.

Tâm Mỹ vuốt cằm gật gật đầu, miệng cười rất tươi.

Lưu Phong, Lưu Vũ không muốn bị đánh tơi tả, lui về sau. Chuyện này Tâm Mỹ có thể xử lý tốt, nhìn mặt cậu ấy cười thế kia đã biết rõ không đủ chơi đùa.

Mặt Kiều Anh hơi cười đắc ý, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng. Đột nhiên nhớ ra gì đó, chỉ Ái Kỳ đang đứng không xa quát: "Còn nó nữa, đánh nó." Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không sẽ để lại hậu họa.


Dương Uyển Như đứng yên, hai tay khoanh trước ngực. Trước tiên, cô muốn biết năng lực của Tâm Mỹ đến đâu.

"Ái Kỳ chạy đi, nhanh lên." Tâm Mỹ nhân lúc bọn họ chưa đánh đến, hốt hoảng nhắc Ái Kỳ. Cái con người này không phải nói không hứng thú sao? Giờ lại đứng ở đó.

Không chỉ Tâm Mỹ mà Lưu Phong Lưu Vũ cũng nhanh miệng nhắc nhở. Bọn họ quen nhau không lâu, nhưng lại rất thích Ái Kỳ. Lý do cũng không biết vì sao.

Tử Dạ nhìn Ái Kỳ đứng yên, ánh mắt lạnh lùng hơi nhúc nhích, nhìn chằm chằm thân ảnh kia suy nghĩ.

Ái Kỳ vẫn luôn theo dõi tình huống, bị bọn họ khàn cổ nhắc nhở vẫn đứng im, rất nhàn nhã nhìn mọi chuyện. Chỉ là đôi mắt lạnh băng mang chút ý cười.

"Lão đại." Hắc Long không phải lo đám người kia, mà là đang nghi ngờ tại sao lão đại quen ba người đó. Nhìn có vẻ lại rất thân thiết.
"Không việc gì." Ái Kỳ mày hơi nhếch lên, biết rõ Hắc Long nghĩ gì, giọng nói pha trộn chút ý cười.

Một người trong đó xông lên, giơ nắm đấm về phía Tâm Mỹ, nắm đấm ngay trước mặt, Tâm Mỹ nhẹ nhàng tránh, cô vung nắm đấm về phía tên kia sau đó dùng chân đá vào bụng dưới của hắn khiến hắn văng ra xa.Tiếp theo còn một tên khác nhào tới bị cô bẻ gãy tay.

Ánh mắt thỉnh thoảng vẫn không rời Ái Kỳ, trong lòng lo lắng không thôi.

Hắc Long nhìn hơn hai chục người xông đến, ánh mắt lạnh lùng híp lại, nhanh chóng xông lên. Hắc Long là người Ái Kỳ tin tưởng nhất, mọi việc suy xét rất nhanh, không có người nào có thể động đến Ái Kỳ.

~Rắc Rắc~ Những tiếng xương bị bẻ gãy liên tục vang lên, thoáng chốc Hắc Long, Tâm Mỹ đã xử lý gọn gẽ đám người này, nằm la liệt kêu la dưới đất.
Tử Dạ hai mày nhíu chặt thả ra, nhìn người con trai đang đứng cạnh Ái Kỳ, hơi đánh giá cùng khó hiểu.

Kiều Anh ngồi trên đất xanh mét mặt, không thể ngờ người của ba cô thoáng chốc đã nằm la liệt, không ngừng kêu rên.

Chuyện... Chuyện này là sao? Người của ba cô ông ấy rất tin tưởng, vậy mà một đứa con gái đánh không lại.

Tâm Mỹ phủi phủi, sửa lại quần áo, nhìn Ái Kỳ vẫn đứng như cũ. Lại liếc về Hắc Long chớp chớp mắt, Ái Kỳ cũng có thể có hảo soái ca, lại còn giỏi như vậy.

Thu hồi mắt mỉm cười thỏa mãn, Tâm Mỹ chán ghét nhìn Kiều Anh, Nhã Lộ sợ sệt ngồi kia, kéo Lưu Phong Lưu Vũ lớn giọng "Về thôi, thật nhàm chán."

Chưa kịp đi, Tâm Mỹ đã bị chặn lại, không ai khác là Dương Uyển Như. Cô đoán không sai, người này không đơn giản.

Dương Uyển Như giơ nắm đấm ra, Tâm Mỹ nhanh chóng đỡ lại, lộn một vòng ra sau Dương Uyển Như, chân đá vào lưng, nhưng Dương Uyển Như nhanh chóng né, dùng chân đá lại, hai chân chạm mạnh vào nhau, hai người lui ra sau mấy bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK