Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Chương 181

“Tha cho các ngươi? Ta nói này, các ngươi để nhẫn trữ vật xuống, người có thể đi.” Một kẻ áo vàng lên tiếng.

“Ngươi….. người là người hoàng thất Đại Ngụy, làm thế này chả bằng ăn cướp. Viên đá kia là do bọn ta tìm được, các người cướp thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn cướp nốt nhẫn trữ vật, dựa vào cái gì!” Một người khác lên tiếng.

Xoẹt xoẹt!

Khoảng không trước mặt vị tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ như nứt ra. Một đạo kiếm quang bắn ra.

“A!!”

Vị tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ nhìn thấy vậy còn chưa kịp phản ứng đã kêu thảm một tiếng. Đầu bị khoét một lỗ cả cả thể đổ rạp xuống đất, sự sống tiêu tan.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc bọn ta là người của hoàng thất Đại Ngụy. Cả cái Đại Nguỵ này là do bọn ta quản, bảo các ngươi giao đồ mà còn thắc mắc?” Một tên áo vàng lên tiếng.

“Ở đây đúng là thoải mái hơn ở hoàng cung, muốn giết bao nhiêu người cũng được, cuối cùng cũng được thoải mái, hahaha.” Kẻ áo vàng nhếch mép cười.

Bọn họ không ngờ người của hoàng thất Đại Nguỵ lại vô lý như vậy, hơn nữa ra tay giết người vô cùng tàn nhẫn. Người tu sĩ Luân Hải cảnh viên mãn còn lại cả mặt kinh sợ.

Đối đầu với đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, dù cảnh giới của bọn họ có cao hơn đối phương thì cơ hội thắng vẫn rất thấp.

“Ta đưa, ta đưa nhẫn trữ vật cho bọn ngươi vậy là ta có thể đi đúng không.”

Người này không chịu được áp lực, tháo nhẫn trữ vật ra ném qua đó. Hai kẻ áo vàng kia cầm nhẫn lên kiểm tra.

Bọn chúng nhíu mày nói: “Cái thứ đồ rách này, ngươi còn muốn đi?”

Người này là tu sĩ Luân Hải cảnh trung kỳ nghe thấy vậy liền quay người muốn chạy, tốc độ của hắn cũng khá nhanh nhưng sau lưng hắn có một đạo kiếm quang còn nhanh hơn hắn.

Xoạt!!

Người này ngã nhào xuống đất tắt thở nằm im.

“Hoàng đệ, chúng ta mau chóng quay lại thôi, nếu không sẽ gây thêm rắc rối cho tam hoàng tử điện hạ.” Một kẻ áo vàng nói.

“Được rồi được rồi, biết rồi, chúng ta lấy nhẫn về cho tên hỗn đản đó.” Kẻ áo vàng kia đưa tay lấy đồ sau đó đi mất. Để lại tu sĩ kia đứng đó.

Bảy người này vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ. Bọn họ không dám phản kháng, hai kẻ kia là hoàng thất Đại Ngụy, thực lực không hơn bọn họ là bao.

Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy sẽ được tu luyện những bộ công pháp đỉnh cấp, đến cả vũ khí và linh thạch bọn họ dùng cũng là loại tốt nhất.

Đừng nói bọn họ là Luân Hải cảnh viên mãn, kể cả những trưởng lão Toàn Đan cảnh của những môn phái nhỏ cũng không dám phản kháng lại.

Thế lực không bằng người ta, đây mới chính là hiện thực.

Lúc hai kẻ kia đi được một đoạn, xuất hiện một bóng người ở chỗ họ vừa đi.

“Đá kiếm ngân? Mộ kiếm Vô Cực? he he, xem ra mình đây xuất thân u Hoàng.” Bóng người này mặt mày vui vẻ.

Hai người mặc áo vàng giật mình, bọn họ không phát hiện có người luôn theo dõi bọn họ. Sau khi nhìn kỹ người này là ai thì bọn họ lộ ra vài phần khinh bỉ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK