Chương 28
Liên tiếp trong vài ngày.
Lâm Tiêu đều cố gắng tu luyện ở nơi rìa rừng rậm yêu thú.
Ban ngày học , tối đến thì tìm một nơi an toàn, tĩnh tâm tu luyện .
Tổng thể thực lực của Lâm Tiêu tăng lên nhanh chóng.
Vào ngày thứ mười.
Lâm Tiêu cầm một thanh đoản kiếm, mặc một bộ y phục rách nát tả tơi, nhanh chóng rút lui khỏi nơi rừng rậm yêu thú này.
Từ mấy vết thương mới xuất hiện trên người có thể nhìn ra, chuyến này hành động không dễ dàng.
“Đáng ghét thật! Lực phòng ngự của hung thú Luân Hải cảnh cũng quá mạnh đi.” Lâm Tiêu xả cơn tức giận.
Hai ngày nay, hắn vì rèn luyện bản thân, cắn răng tiến sâu vào trong rừng rậm.
Trong điều kiện không động tới kiếm ý, gần như bị hung thú Luân Hải cảnh đuổi đánh.
Thân pháp và kiếm pháp ngược lại là tăng lên rất nhanh, nhưng trường kiếm từ thép tinh luyện thông thường không quá hữu dụng.
Chưa chém được mấy nhát đã gãy thành hai nửa.
Y phục cũng nát đến không thể nát hơn.
Trở về tông môn một chuyến thôi.
Trong lòng Lâm Tiêu đã đưa ra quyết định.
Vừa hay đem bán mấy nguyên liệu từ hung thú đi, đổi lại một thanh trường kiếm thích hợp.
Ngay lúc Lâm Tiêu đang chuẩn bị quay về đường cũ.
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.
Cách hắn không xa bỗng truyền tới âm thanh của một cuộc chiến.
Lại còn đang tiến về phía hắn một cách nhanh chóng.
Hay là xem một tí nhỉ?
Biết đâu có thể làm ngư ông đắc lợi, hốt một món hời thì sao?
Có lẽ là bị những ký ức của đệ tử Kiếm Ma tông dạy hư, hoặc là bản tính hắn vốn là thế, dù sao thì suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tiêu chính là làm ngư ông đắc lợi.
Ngồi không hưởng lợi, cướp đoạt tài nguyên, chuyện này ở trong thế giới ảo tưởng quá là bình thường rồi.
Rất nhanh sau đó, hai bóng người đã xuất hiện.
Một kẻ đuổi, một kẻ chạy.
Kẻ đang chạy là một muội muội xinh đẹp mặc đồ màu lam, trên người có vết máu, sắc mặt khó coi, đầy vẻ giận giữ.
Kẻ đang đuổi là một đại hãn thô kệch cao hai mét, trong tay nắm trường đao, mặt mũi hung dữ.
Lâm Tiêu cẩn thận cảm nhận, liền nhìn ra được tu vi cảnh giới của hai người.
Muội muội xinh đẹp là Tụ Linh cảnh viên mãn, mà đại hãn cao hai mét kia….chí ít cũng là Luân Hải cảnh.
Toi rồi, toi rồi.
Mấy người cứ đánh tự nhiên.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới ta hết.
Danh Sách Chương: