Chương 556
Bọn họ tuy đã đạt tới cảnh giới đại năng Nho đạo, nhưng so với Võ đạo, Yêu đạo, Ma đạo của thời đại này, vẫn quá yếu ớt, yếu tới mức không đáng để nhắc tới.
Đằng lão chăm chú nhìn Lâm Tiêu hỏi: “Tiểu bằng hữu, ý ngươi thế nào?”
Mọi người thấy Đằng lão căn bản không thèm để ý bọn họ, trong lòng càng thêm ngạc nhiên.
Trong lòng Đằng lão, thiếu niên này đã đạt tới trình độ nào rồi.
“Ông lão này, Nho đạo rất mạnh sao? Ta muốn mở mang tầm mắt một chút.” Lâm Tiêu lộ ra nụ cười khiêu khích, nói.
Tất cả Nho gia càng nghe lời Lâm Tiêu nói lại càng nhíu mày. Cái gì gọi là Nho đạo mạnh hay không mạnh, phải kiểm chứng mới được.
Chả nhẽ là ý nói coi thường Nho đạo của bọn họ, thật đáng ghét.
Tại sao Thiên Địa Văn Cung lại chấp nhận người thế này, tại sao tiếng chuông thánh Nho Văn lại vang lên vì hắn. Chắc chắn là nhầm rồi.
Hoặc là trên người tên thiếu niên này có bảo vật gì đó làm cho chuông ở cung Nho Văn đánh loạn lên. Những Nho gia bắt đầu suy đoán, bọn họ càng nhìn tên thiếu niên này lại càng thấy tên này không phù hợp theo Nho Đạo.
Nhưng lão Đằng thấy Lâm Tiêu nói thế lại không hề tức giận, ngược lại lão còn nở một nụ cười.
Nghĩ thế là tốt rồi.
Cứ để người thiếu niên này trải nghiệm sự kỳ diệu của Nho Đạo, có khi lại thay đổi suy nghĩ.
“Có thể, vậy tiểu hữu nhìn xem!” lão Đằng nói xong thì bộc phát thiên phú trong cơ thể.
Ông ta vẫy bàn tay phải một cái, một cây bút ngọc xanh biếc xuất hiện. Trên thân bút khắc những ngọn núi hùng vĩ cùng với nhật nguyệt bao quanh. Thân bút tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mọi người cảm thấy cây bút vừa xuất hiện thì bao nhiêu chính khí xung quanh đều tụ lại, một cỗ khí tức huyền ảo bao lấy mọi người.
“Đây là…..Văn khí bản mệnh của lão Đằng!!”
“Lão Đằng vậy mà đem cả văn khí bản mệnh ra, xem ra ông ta rất coi trọng thiếu niên này!”
“Lần trước khi nhìn thấy văn khí là lúc yêu ma muốn lẻn vào cung làm loạn, kết quả bị lão Đằng tung một bút chết cả đám.”
“Hừ, xem tên tiểu tử kia có chịu nổi một bút của lão Đằng không. Lão Đằng có lực chiến phải ngang bằng một Hoá Đỉnh cảnh.”
Các Nho gia lòng đầy kích động nhìn lão Đằng bằng ánh mắt kính trọng.
Can Anh Túc mới đầu kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó thì lại thả lỏng tâm tình.
Vẫn ổn vẫn ổn, lão Đằng còn chưa mượn trợ giúp tăng phúc của Văn Cung. Vậy Lâm Tiêu sẽ không có vấn đề gì.
“Đến đi!” Lâm Tiêu hưng phấn nhìn cây bút ngọc kia.
Đằng lão nhẹ nhàng vung lên một bút, ngay lập tức hợp lại thành một chữ ‘Văn’. Từng nét từng phẩy trên chữ ‘Văn’ óng ánh lộng lẫy sắc sảo. Kèm theo một cỗ khí thế cường đại lao tới chỗ Lâm Tiêu, nó che lấp bầu trời như muốn chặn hết lối thoát của đối phương.
Tất cả Nho gia đứng xung quanh đều tự động độ khí bảo vệ bản thân, cơ thể cũng bất giác lùi về sau. Trong lòng bọn họ đều kinh ngạc, một chiêu này thì tới bọn họ cũng không đỡ nổi.
Tuy nhiên làm người ta đáng kinh ngạc hơn chính là……Thiếu niên này không định tránh, thậm chí còn không thi triển trận pháp hộ thân.
Danh Sách Chương: