Trong tay hắn may mắn vẫn còn vài cục Nguyên khí kết tinh đã ném vào trong Trấn Thiên Tháp cho nên khả năng phục hồi rất nhanh.
Thương thế đã sơ sơ có dấu hiệu ổn định cộng với nguyên khí khôi phục được tám phần.
Một cảm giác bất an đột nhiên bao phủ linh hồn Vũ Tôn. Hắn vội vã mở mắt, biết rằng đám người Tinh Không Hoàng đã tới gần cho nên lao vút lên bầu trời hướng về Hải ngoại.
Địa hình nơi nay không thích hợp cho đại chiến. Bảy Võ Hoàng đánh nhau tuyệt đối đem Nam vực hủy diệt sạch sẽ.
Sở dĩ hắn không trốn tránh bởi vì hắn tuy thừa sức tránh thoát được bảy người còn lại của bọn Tinh Không Hoàng nhưng mà chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu để yên cho Vũ Tôn. Hắn có thể che dấu được một ngày, hai ngày … nhưng mà không thể giấu được lâu dài.
Hắn đã bại lộ, vậy thì kết thúc luôn đi.
Vừa đi hắn vừa tận dụng từng chút thời gian hấp thu Nguyên khí kết tinh. Đằng sau hắn cảm giác rất rõ ràng sáu người đang cực tốc đuổi theo.
Đám người Tinh Không Hoàng vô cùng kinh hãi. Đối phương cảm nhận được bọn chúng từ rất sớm, tốc độ của hắn lại nhanh một cách kh ủng bố. Bọn chúng toàn lực bám theo vậy mà khoảng cách giữa hai bên ngày một xa hơn.
Gần một ngày sau, ở một nơi toàn là biển cả không có một mống người hay hòn đảo nào, Vũ Tôn đột nhiên dừng lại.
Xích Huyết kiếm hiện ra trên tay, Nhất Kiếm Cách Thế ầm ầm hướng về phía sau bổ xuống.
- Cẩn thận.
Tinh Không Hoàng đi đầu khiếp vía hét lên. Những người khác cũng ngay lập tức cảm nhận được Vũ Tôn ra tay. Mỗi người một kiểu, đủ các pháp bảo chồng ra bảo hộ cơ thể.
- Ầm …
Nhất Kiếm Cách Thế nện xuống sáu người Tinh Không Hoàng nhưng chỉ làm bọn chúng ngừng tốc độ.
- Phá Thiên Nhất Kiếm.
Vũ Tôn không ngừng lại, trực tiếp đem tuyệt kĩ kiếm pháp cực mạnh của U Linh Thần Điển thi triển ra.
Uy lực của chiêu này mỗi lần hắn dùng càng lúc càng thuần thục nên mạnh hơn không ít.
Sáu tên kia cũng không phải gà đất chó kiểng để chịu đòn của Vũ Tôn. Tuy trong lòng cực kì tức giận nhưng bọn chúng vẫn cắn răng phòng ngự.
Một chiêu Phá Thiên Nhất Kiếm mạnh đến mức cả sáu người bị đánh văng xuống biển, tay chân run rẩy.
Bọn chúng không thể ngờ được Vũ Tôn mạnh đến mức này. Đồng thời tấn công sáu người vậy mà vẫn bức chúng uống nước.
- Nhất Chỉ Diệt Sinh Linh.
Vũ Tôn miệng khẽ lẩm bẩm. Một viên nguyên khí kết tinh hiện ra trên tay vừa bổ sung nguyên khí vừa dùng để tăng thêm uy lực cho nó.
Chỉ tay mỏng manh như sợi tơ trong vắt hướng đáy biển lao đi.
- Đáng chết.
Kỉ Lam mới ngoi ngóc được lên khỏi mặt đất đã kinh hồn táng đảm. Chỉ tay kia nhìn thì cực kì nhược nhưng mà lại khiến nàng cảm thấy run rẩy từ tận linh hồn.
Không dám có chút nào chủ quan, nàng đem tất cả pháp bảo phòng ngự trong giới chỉ ném chồng lên nhau.
Toàn bộ nguyên khí trong cơ thể không hề giữ lại một chút nào tràn vào hai cánh tay.
Bỗng nhiên phía sau Kỉ Lam xuất hiện năm người bọn Tinh Không Hoàng. Bọn chúng cũng không dám khinh thị, đồng loạt hợp lực ngăn cản chỉ pháp kia.
- Muốn lấy nhiều khi ít? Không gian hỗn loạn.
Vũ Tôn đưa hai bàn tay ra xoa xoa vào hư không. Ngay lập tức toàn bộ không gian xung quanh sáu người kia trở nên vặn vẹo. Từng tia không gian vỡ nứt tỏa ra khiến người khác nổi gai ốc.
- Sớm đã đề phòng ngươi.
Tinh Không Hoàng cười gằn, một viên tiểu châu xuất hiện sau đó hướng ra xung quanh xoay tròn. Vũ Tôn nhận ra đây chính là viên châu ổn định lại không gian mà ngày bọn chúng hàng lâm đã xuất hiện.
Viên châu này không hề có uy lực gì, nhưng mà lại có thể ổn định không gian loạn lưu.
Vũ Tôn tức giận mắng thầm trong lòng.
Nhất chỉ diệt sinh linh là tuyệt chiêu hắn có được trong Đế Hoàng công, uy lực so với Phá Thiên Nhất Kiếm thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Vừa mới ngóc đầu lên được sáu người lại lần nữa bị đánh xuống. Nhưng mà lần này kẻ trên cùng, tức Kỉ Lam phun ra một ngụm máu.
Vượt qua rất nhiều pháp bảo phòng ngự lẫn tầng tầng nguyên khí mà vẫn khiến đối thủ bị thương có thể thấy chỉ pháp uy lực kh ủng bố ra sao.
Nhưng mà liên tục sử dụng các tuyệt chiêu cực kì hao tổn Nguyên khí, Vũ Tôn đã có dấu hiệu xuống sức.
Hắn chủ động lao đi chỗ khác tránh mũi nhọn. Mục đích của hắn là đánh từ từ cho đến khi bọn Tinh Không Hoàng hao tổn không chịu nổi thì thôi.
- Muốn chạy. Thằng khốn kiếp. Hắn đã hao tổn nặng rất nhiều Nguyên khí, mọi người mau đuổi theo.
Thái Sơn Đế Vương gầm lên nổi giận. Cùng là Võ Hoàng cảnh giới vậy mà bọn chúng sáu người bị một tên đánh cho tơi tả không hề hoàn thủ.
Chuyện này mà đồn ra tất trở thành trò cười cho mọi người.
Mặc dù không ai muốn cùng một tên quái thai làm kẻ thù nhưng mà vì Xích Huyết kiếm trên tay hắn nên không thể dừng lại.
Vũ Tôn vừa bay vừa hấp thu nguyên khí kết tinh. Khoảng cách giữa hai bên luôn duy trì ở một mức nhất định.
- Tinh Không Hoàng, chẳng nhẽ Thánh Tôn không giao cho ngươi pháp bảo phi hành nào sao?
Thái Sơn ánh mắt không vui vẻ gì nhìn Tinh Không Hoàng bên cạnh. Theo lí đáng ra Thánh Tôn đã có thể giao Thánh cấp công kích pháp bảo thì để chắc chắn sẽ giao thêm cho Tinh Không Hoàng một ít pháp bảo phòng ngự và phi hành. Nhưng mà mãi không thấy Tinh Không Hoàng đem ra nên hắn mới nhắc nhở.
- Đúng rồi. Ngươi không nói ta chút nữa quên mất.
Tinh Không Hoàng trên tay xuất hiện một chiếc lâu thuyền nhỏ. Theo nguyên khí tràn vào kích thước của nó cũng tăng nhanh chóng mặt.
Thái Sơn nhìn Tinh Không Hoàng bất thiện, ba người Kỉ Lam, Phương Đạt, thái Sơn cũng thâm ý nhìn liếc qua Tinh Không Hoàng nhưng không ai nói gì cả mà chỉ âm trầm tiến lên lâu thuyền.
Tinh Không Hoàng dĩ nhiên phát hiện được điều đó nhưng hắn mặc kệ. ai bảo Thánh Tôn giao cho hắn chứ đâu phải giao cho mấy tên kia.
Thực ra hắn cũng có chút tư tâm của mình, nhưng mà hiện tại để truy đuổi vT thì hắn đã không còn cách khác.
Quả nhiên tốc độ lâu thuyền so với tự thân phi hành của bọn chúng nhanh hơn nhiều lắm. Khoảng cách với Vũ Tôn đã được rút ngắn dần dần.
- Vị bằng hữu kia, chúng ta không rõ ngươi là ai nhưng ngươi nên biết chúng ta vâng lệnh Thánh Tôn hạ giới lần này. Nếu ngươi chủ động giao ra thanh kiếm trên tay thì chúng ta bảo đảm sẽ không làm khó dễ ngươi.
Tinh Không Hoàng đứng ở đầu mũi thuyền hướng về thân ảnh Vũ Tôn phía xa nói.
- Ai là bằng hữu của loại súc vật như ngươi.
Đáp lại lời hắn là một câu chửi tục của Vũ Tôn.
- Ngươi … Làm người nên tự tạo đường lui. Ngươi nghĩ có thể kiên trì so đấu nguyên khí với bọn ta?
Cố nhẫn nhịn Tinh Không Hoàng trầm giọng nói.
- Ta việc gì phải so với cả kẻ không bằng súc vật cho mệt. Lũ súc vật đừng ảo tưởng nữa.
Vũ Tôn nhếch miệng mỉa mai. Không gian pháp tắc lóe lên thân ảnh hắn đã biến khỏi vị trí vừa nãy cả vài chục dặm.
Đám người Tinh Không Hoàng tái mặt. Khoảng cách đang được thu hẹp lại bị kéo xa.
- Quả nhiên đúng như người ta đồn đoán, những kẻ nắm giữ Không gian pháp tắc rất khó bị gi3t chết.
Kỉ Lam tức giận vỗ lên một bên lâu thuyền.
- Mọi người dùng toàn bộ nguyên khí tăng tốc độ của lâu thuyền đến mức tối đa. Ta không tin hắn tinh thông không gian lực đến mức không tốn chút nguyên khí nào.
Tinh Không Hoàng khó chịu nói.
Không còn cách nào khác, cả đám bọn chúng chỉ có thể làm theo lời hắn.
Tốc độ của Lâu thuyền được đẩy đến cực hạn. Dần dần bọn chúng phát hiện tốc độ của Vũ Tôn đã chậm đi. Điều này dĩ nhiên là do tiêu hao nguyên khí tạo thành.
- Để xem khi bắt được ngươi ta sẽ cắt lưỡi, xé mồm ngươi ra vì tội dám hỗn láo với ta.
Tinh Không Hoàng nghĩ đến viễn cảnh bắt được Vũ Tôn thì không nhịn được cười lên một tiếng.
Ngoại trừ Huyền Thiên Hậu, những người khác hết sức khó chịu.
- Cười cái rắm à. Người còn chưa sờ vào được lông thì cười cái gì. Đúng là súc vật.
Trong lòng Kỉ Lam nóng tính thầm nghĩ nhưng mà không tiện phát tác.
Vũ Tôn ngoái đầu lại đằng sau giật mình. Hắn đã tăng khoảng cách lên vậy mà trong thời gian ngắn lại đã dần được kéo gần lại.
Việc vận dụng Không gian pháp tắc rất tiêu hao nguyên khí, cho nên hắn không dám tùy tiện dùng. Đành cắn răng tới đâu hay tới đó.
Hải vực rộng mênh mông, phi hành cả ngày trời truy đuổi nhau chỉ thấy biển cả và biển cả. Cả hai bên đều cảm thấy mệt mỏi.
Vũ Tôn ỷ vào thực lực mạnh mẽ cộng với có Nguyên khí kết tinh liên tục bù đắp cho mình nên vẫn không hề ngừng lại, còn đám Tinh Không Hoàng thì dựa vào việc tiêu hao chia đều cho từng người, cộng với khi hạ giới bọn chúng có đem theo không ít đan dược cho nên miệt mài truy đuổi.
Mặc dù là thế nhưng không ai vui vẻ gì cả. Rõ ràng hồi lại không thể bằng tiêu hao.
Vũ Tôn trong lòng bọn chúng phân lượng tăng cao. Lấy một người thực lực lẫn nguyên khí không dưới năm người quả là cực kì hiếm có.
Trên Thánh giới, những kẻ như vậy đều là tuyệt đỉnh thiên tài.
Tinh Không Hoàng cực độ khó chịu. Cứ như thế này thì hắn không hề tin tưởng có thể đuổi theo được Vũ Tôn hay không nữa.
Hắn cắn răng đem ra một miếng lệnh bài sáu cạnh nhỏ. Đây vốn và vật hắn định dùng để bảo mệnh nhưng lúc này không thể không lấy ra.
Nguyên lực như suối tràn vào. Miếng lệnh bài ngày một lớn hơn.
- Phong.
Tới khi nó to bằng một cái mâm Tinh Không Hoàng mới ngừng lại, th ở dốc sau đó ném nó lên bầu trời.
Miếng lệnh bài khổng lồ kia xoay tròn sau đó dần dần phát ra một luồng sáng nhẹ như ánh sáng bao phủ khắp bát phương. Tốc độ của nó nhanh đến mức Vũ Tôn cực tốc phi hành cũng bị vượt qua.
Một cảm giác không lành dâng lên trong lòng Vũ Tôn.
Quả nhiên không bao lâu sau hắn như đâm vào một bức tường cực kì kiên cố, không thể bị phá hủy. Thiếu chút nữa lao đầu xuống biển.
Rõ ràng là Không gian bị Phong Bế. Hắn thử tìm cách bẻ gãy không gian để phá hủy nhưng vô dụng.
Vũ Tôn sắc mặt chìm xuống. Đám người Tinh Không Hoàng thì cực kì hớn hở.
Danh Sách Chương: