Mục lục
Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: Báo tím một sừng
“Ngươi chết trong đấy à Lý Lôi.” Cún tức giận gắt lên.
“Đây, xong ngay, xong ngay đây.” Tiếng Lý Lôi vọng lại trả lời.
“Hừ, đồ nhát chết. Có mỗi chuyện con mèo vằn đuổi mà bị dọa sợ không đi vệ sinh nổi. Nam nhi yếu đuối a.” Cún lại khẽ than thở.
Lý Lôi vẻ mặt cười khổ, vội vàng chạy ra. Dương ở phía xa quay đầu nhìn mọi người, khẽ gật sau đó lao thẳng về phía trước. Không chần chừ, năm người phía sau đuổi theo.
Nhưng mới di chuyển được một lúc, lại phát hiện có một trận giao chiến dữ dội đang diễn ra. Bảy tên tân sinh đang liều mình chiến đấu cùng bốn tên cựu sinh. Dương vội cảnh báo rồi lách đi đường khác. Ban ngày nên tốc độ di chuyển của nhóm rất chậm. Trong khu rừng, chỉ cần đi được vài khắc sẽ dễ dàng gặp nhóm tân sinh khác hoặc cựu sinh. Vì thế tinh thần cảnh giác của mọi người luôn đặt lên cao độ.
“Dương, dừng lại.” Đột nhiên Vũ Tôn quát khẽ.
“Có chuyện gì?” Dương dừng lại, tò mò hỏi.
“Có yêu thú. Ngay trước mặt, cách ngươi bốn trượng.” Vũ Tôn đáp ngắn gọn.
“Cái gì, yêu thú a?” Dương bị dọa sợ, nhảy dựng lên lao về phía Vũ Tôn.
“Chúng phát hiện ra chúng ta chưa?” Lý Lôi vội vã hỏi.

“Tuyệt đối đã phát hiện, đang chờ đợi chúng ta tới gần sẽ tấn công bất ngờ.” Bảo Nhi gật đầu đồng tình.
“Vậy chiến đi, không lẽ lại để chúng truy đuổi.” Cún hối hả giục.
“Chíuuuuuu…” Chan phi liền bốn cây phi đao về vị trí Vũ Tôn chỉ. Chỉ thấy “xoạt”, từ bên trong một lùm cây rậm rạp nhảy ra ba con Báo tím một sừng. Loại báo tím này có huyết mạch biến dị từ loại Tử sắc Báo, trên đầu chúng mọc ra một cái sừng. Thực lực chúng nếu trưởng thành ngang với tu sĩ Hậu thiên hậu kì.
“Gừ…” tiếng kêu của ban con báo vang lên, chúng nhẹ nhàng đi vòng quanh nhóm Vũ Tôn.
“Xoẹt.” Cún nhắm ngay một con tung ra Vô Ảnh roi. Nhưng chưa kịp trúng mục tiêu thân hình con báo đã tiêu thất.
“Thật nhanh.” Sáu người hít vào một hơi khí lạnh.
“Xoạt”, hai con báo còn lại bất ngờ tung người nhảy chồm vào vị trí cả sáu người đang đứng. Tốc độ chúng quá nhanh, nhanh đến mức làm nhóm của Vũ Tôn phải kiêng kị. Sáu người vội vàng tản ra.
“Chết đi.” Bảo Nhi quát khẽ. Thanh kiếm của nàng lại vung ra, nhắm ngay đầu một con báo quét tới. Nhưng khi gần chạm vào nó, thân hình nó đã biến mất.
“Cẩn thận.” Chan quát khẽ. Sau đó một cái phi tiêu cực nhanh xé gió lao đến ngay sườn bên phải Bảo Nhi.
“Phốc”, con báo né sang hướng khác, tránh được phi tiêu của Chan. Bảo Nhi nhân cơ hội lùi về phía sau.
“Cảm ơn.” Nàng gật đầu nói.
“Không có gì.” Chan mỉm cười.
“Vút, vút.” Tiếng roi của Cún vang lên, nhắm vào con báo còn lại nhưng nó cũng dễ dàng tránh được.
“Chết tiệt, bọn này tốc độ quá nhanh, công kích của chúng ta gần như vô ích a.” Dương bực dọc nói.
“Đúng vậy, hơi khó chơi đây.” Cún khó chịu đáp.
Vũ Tôn ngay lập tức triệu hồi Hồn hoàn ra. Không hiểu sao mỗi khi hồn hoàn màu đen xuất hiện, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Ba con báo kiêng kị nhìn viên hồn hoàn của Vũ Tôn, dường như có chút gì đó sợ hãi.
“Xoẹt” ánh kiếm vung lên, Bảo Nhi lần nữa hướng về một con báo cách nàng không xa bổ tới.
“Gừ.” con báo dường như tức giận, khẽ gầm lên. Nó nhảy sang trái, tránh thanh kiếm sau đó nhanh như chớp bổ về Bảo Nhi, hai chân trước vồ thằng vào người nàng.

Tuy nhiên, cây roi của Cún như chờ sẵn, cuốn vào Chân Bảo Nhi, kéo mạnh nàng ngược về sau, tránh được con Báo. Bảo Nhi trên không khẽ mỉm cười, đâm mạnh thanh kiếm về phía trước.
“Tí tách.” Một dòng máu đỏ sẫm từ chân con báo rơi xuống. Nó bị thanh kiếm của Bảo Nhi đâm trúng.
“Hống.” Ba con báo tức giận gầm lên. Con báo bị thương như điên cuồng, nhắm thẳng Bảo Nhi lao tới.
“Chết đi.” Vũ Tôn ngay sau Bảo Nhi đột nhiên xuất hiện, tay cầm thanh kiếm của Dương dùng toàn lực chém thẳng xuống. Bảo Nhi cũng đưa kiếm quét ngang. Hai thanh kiếm tạo thành hình chữ thập.
“Phốc.” Thanh kiếm của Vũ Tôn chém trúng một chân của nó. Nhưng nó không hề sợ hãi, vẫn điên cùng lao thẳng lại, dùng sừng như muốn đâm vào Vũ Tôn. Bảo Nhi túm cánh tay Vũ Tôn, lấy thân mình làm trọng, xoay hắn một vòng hết sức đẹp mắt né qua con báo.
“Hống.” Con báo tức giận, nhìn Bảo Nhi và Vũ Tôn đầy thù hận. Máu ở hai chân nó tí tách nhỏ xuống đất, để lại từng vết nhỏ.
Hai con báo còn lại cũng giống như bị khiêu khích, không còn cẩn thận lởn vởn xung quanh mà chia nhau nhảy xổ vào Dương và Cún. Chan vội bật ngược về sau, hai tay huy vũ. Hơn năm cây phi đao vô thanh vô tức lao thẳng về trước mặt.
“Chết, dám tấn công ta này.” Cún liều mạng huy động Vô Ảnh roi tạo thành một vòng tròn kín kẽ xung quanh nàng. Nhưng con báo kia dường như không thấy, vẫn cắm đầu nhảy vào.
“Chát.” Cây roi quất trúng người làm trên thân nó xuất hiện một vết máu dài. Nhưng không vì thế mà nó dừng lại. Sự liều mạng cũng giúp nó tiến đến rất gần Cún. Ánh mắt nàng sợ hãi nhìn con báo, không kịp sử dụng Vô Ảnh.
Đột nhiên đất dưới chân nàng tung tóe bắn ra, Dương không rõ từ khi nào độn thổ bất ngờ lao lên, trên tay là một thanh tiểu đao nhỏ như cây dao gọt hoa quả, nhắm thẳng vị trí tim con báo đâm tới. Phần bụng là nhược điểm của nó, nếu trúng cây dao này nó chắc chắn sẽ nguy hiểm trí mạng.
Nhưng mọi chuyện không thuận lợi như vậy. Con báo dường như phát hiện tử thần cận kề, bản năng sống trỗi dậy. Đuôi của nó đập mạnh xuống người Dương theo một hình vòng cung, sau đó cả người nó bỗng bắn cao hơn, nhảy qua người Cún rơi xuống phía sau nàng.
“Chết tiệt a. Không ngờ nó còn có cái đuôi dài như vậy.” Dương tức giận chửi thề. Trên ngực hắn lúc này có một vết máu dài do bị đuôi của con báo đập trúng.
“Lý Lôi, tên khốn kiếp. Ngươi đứng đó làm gì còn không mau giúp chúng ta.” Cún quay sang Lý Lôi đang khiếp đảm đứng nhìn.

“Ân, ân, ta sợ quá quên mất.” Lý Lôi bị Cún quát gật đầu. Nhưng ánh mắt hắn lóe lên một chút ma mãnh. Hắn lấy từ bên trong người ra một gói gì đó to như lòng bàn tay.
Bên phía Chan, con báo sau khi vồ hụt hắn xoay người, tiếp tục bổ tới. Tốc độ nó quá nhanh khiến Chan luôn trong tình trạng ức chế. Phi đao của hắn hầu như chỉ có tác dụng để ngăn tốc độ hoặc làm nó đổi hướng chứ không được như trong trận chiến đêm hôm qua.
“Phốc.” Cánh tay Chan bị con báo cào trúng, vết thương rất sâu, lộ cả thịt. May mà hắn nhanh tay thu được một chút nếu không hoàn toàn có thể bị đứt lìa.
“Ghê tởm. Bọn này móng vuốt quả thực cứng rắn, lại sắc bén vô cùng.” Chan một tay ôm cánh tay kia, hai chân nhảy loạn xạ đánh lạc hướng con báo.
“Chan, tới đây.” Vũ Tôn quay đầu nhìn Chan nói.
Chan gật đầu, hết nhảy trái, phải, ngang dọc để khiến con báo không thể phân biệt được vị trí tới chỗ Vũ Tôn cùng Bảo Nhi.
“Nhi, ngươi lo con của Chan, con bị thương để cho ta.” Vũ Tôn nhìn nàng nói.
“Được.” Bảo Nhi không hai lời, quay người chắn phía sau Chan. Hiện giờ Chan bị thương, cần gấp rút chữa trị nếu không mất máu quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.
“Ngươi cầm lấy lọ thuốc này thoa lên vết thương, nhanh chóng điều dưỡng. Ngươi là đội trưởng, cần phải mạnh mẽ lên a.” Vũ Tôn từ trong ngực nhưng thực chất là không gian giới chỉ lấy ra một lọ thuốc đưa cho Chan. Đây là lọ thuốc hắn từng cùng Xích Huyết Hoàng vơ vét trong lần đi phá phách khắp nơi.
“Cảm ơn.” Chan nhận lấy, vội đổ thuốc vào vết thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK