Phương Thanh Di lạnh lùng hỏi.
“Ô kìa, bà xã, sao mà vội thế? Lâu rồi không gặp anh, em không nhớ anh, không muốn ôm anh à?”
Đặng Hạo đưa điếu thuốc lên miệng, vừa nói vừa đứng dậy dang hai tay ra, như muốn ôm lấy Phương Thanh Di.
Lâm Húc Dương chau mày, nghiêm mặt đứng chắn phía trước Phương Thanh Di.
“Chậc… Đúng là làm người ta mất hứng quá, sao, giờ cậu trở thành chó chuyên dụng cho Phương Thanh Di rồi à?”
Đặng Hạo cười khẩy, cũng không lúng túng mà cứ đứng như thế nhìn Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương lạnh lùng nhìn lại Đặng Hạo, không nói một lời.
“Rốt cuộc là ông muốn gì đây?”
Phương Thanh Di nén giận hỏi.
“Nào, nói chuyện bình thường không được à? Sao cứ phải hung dữ vậy chứ? Bà xã, chẳng lẽ em không định cảm ơn anh một câu à?”
Đặng Hạo giả vờ đau lòng.
“Cảm ơn ông?”
Phương Thanh Di cao giọng, hai mắt như muốn bốc cháy.
“Đúng đó, để cho hai người âu yếm với nhau suốt bấy lâu nay, đương nhiên phải cảm ơn anh chứ? Cả lúc cổ phiếu của công ty giảm mạnh anh cũng lo lắng lắm đó, nên đã mua không ít cổ phiếu để âm thầm giúp đỡ em, giúp em bình ổn giá cả, chẳng lẽ em không cảm ơn anh sao?”
Đặng Hạo mang vẻ mặt đương nhiên.
“Có mà ông sợ không bán được cổ phiếu thì có? Giờ giá đã tăng lại rồi, ông còn muốn sao nữa?”
Phương Thanh Di lạnh lùng hỏi.
“Em hiểu lầm rồi, anh là chồng em, nên mua nhiều cổ phiếu cho em là dĩ nhiên chứ. Lúc giá cổ phiếu còn là sáu mươi tệ, anh đã mua hơn hai triệu, suýt thì nghèo rớt luôn đó. Cũng may giờ nó tăng trở lại rồi, nhưng vẫn tổn thất mất mấy trăm nghìn, em nói phải làm sao đây?”
Đặng Hạo mờ mịt hỏi.
“Ông lỗ thì liên quan gì đến tôi?”
Phương Thanh Di quay đầu, ngực phập phồng.
“Sao lại không liên quan chứ, chúng ta là vợ chồng cùng chung hoạn nạn mà, lúc em khó khăn anh giúp đỡ, lúc anh gặp nạn em không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được?”
Đặng Hạo chìa hai tay ra.
“Giá cổ phiếu sẽ còn tăng nữa, khi ấy ông bán sạch đi là được!”
Lâm Húc Dương chau mày, chen vào nói một câu.
Bốp! Đặng Hạo búng tay một cái thật kêu, lắc lắc ngón tay: “Nói đúng lắm, giá cổ phiếu sẽ còn tăng nữa, nhưng tăng lúc nào, giảm lúc nào thì không ai biết. Thật ra tôi đây có lòng tốt, muốn tìm bà xã của mình xin chút tiền để còn tiếp tục mua cổ phiếu ủng hộ đây này.”
“Nói nghe hay lắm, thực chất chỉ là tới xin tiền chứ gì? Lần trước tôi đã đưa ông năm trăm nghìn, ông tiêu sạch rồi sao?”
Phương Thanh Di phẫn nộ hỏi.
“Lần trước? Lần trước đã là năm một nghìn chín trăm nào đó rồi đấy? Anh cũng phải ăn, phải sống chứ? Thanh Di, em nói vậy làm anh buồn lắm đấy. Anh mua cổ phiếu của cả cái công ty em đó. Giá cổ phiếu vẫn chưa hoàn toàn tăng lên, nhưng anh sắp không trả nổi lương cho nhân viên nữa rồi, phải làm sao bây giờ đây?”
Đặng Hạo ung dung nhìn Phương Thanh Di.
“Đấy là việc của tôi à? Nếu ông muốn tiền thì tôi xin phép nói thẳng là không có đâu! Ông cũng biết công ty vừa mới thoát khỏi khó khăn, làm gì có tiền mà đưa ông, tiền của tôi cũng cho cả vào công ty rồi, không còn nữa đâu!”
Phương Thanh Di nghiến răng trả lời.
“Không không không, em nói vậy là không được rồi. Một công ty lớn thế này sao có thể không còn tiền chứ? Anh thấy em làm ăn tốt thế này, thu hút được rất nhiều hội viên mới, phí hội viên chắc phải mấy triệu đấy nhờ? Lấy một ít cho anh không được à? Anh không cần nhiều đâu, chỉ năm trăm để trả lương cho nhân viên thôi, tiền còn lại sẽ để mua cổ phiếu cho em tiếp.”
Đặng Hạo hơi nhíu mày.
“Đó là tiền của khách, không phải của tôi! Tôi không có quyền sử dụng!”
Phương Thanh Di không khách khí đáp.
“Thanh Di, nói vậy là em muốn trở mặt với anh sao? Hay là anh nói cho nhân viên của anh, đàn em của anh, là tiền của bọn họ đều ở chỗ em hết, muốn lấy tiền lương thì cứ tìm em, có được không?”
Đặng Hạo uy hiếp.
“Ông muốn thế nào đây?”
Phương Thanh Di nhướng mày, cảnh giác hỏi.
“Không thế nào hết, em là bà xã của anh, anh đâu thể để bọn họ tới đây làm loạn được đúng không? Nhưng bọn cấp dưới lại gợi ý cho anh là, Lâm Húc Dương, cậu còn nhớ lúc cậu bán khoai tây không? Anh để đàn em tới ngồi im quanh công ty em mỗi ngày được không?”
Đặng Hạo cười hỏi.
“Ngồi im?”
Phương Thanh Di sững sờ, hai mắt chuyển động một lúc rồi sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi.
Có thể chắc rằng nếu như ngày nào trước cổng Ngự Mỹ Ưu Phẩm cũng có một đám xã hội đen làm phiền thì chuyện kinh doanh này coi như bỏ.
Công ty vừa mới hồi sinh từ chỗ chết chắc chắn sẽ lại chết dưới tay Đặng Hạo một lần nữa.
Lẽ nào mình phải đưa tiền cho tên khốn này thì mới giải quyết được vấn đề sao?
“Vậy đó? Sao, bà xã, em cân nhắc đi nhé? Đưa tiền cho xong việc hay là để anh phải dùng thủ đoạn bỉ ổi đây?”
Đặng Hạo lại nhởn nhơ nhìn Phương Thanh Di.
Phương Thanh Di nắm chặt hai tay.
Nếu lần này đưa tiền cho Đặng Hạo, thì với tính cách của người đàn ông này, chắc chắn sẽ lại dùng thủ đoạn tương tự vào lần sau để uy hiếp mình.
Lâm Húc Dương chính là một minh chứng đấy thôi?
“Đặng Hạo, tôi không nghĩ ông lại ngu như vậy đâu?”
Lâm Húc Dương đột nhiên nhếch miệng cười.
“Ở đây cho cậu xen vào nói à?”
Đặng Hạo lườm Lâm Húc Dương một cái.
“Tôi cũng không định nhiều chuyện đâu, ân oán của hai người thì hai người tự giải quyết, nhưng nếu ông cứ đòi kéo cả chúng tôi vào, có bản lĩnh thì cứ cho người đến chặn cửa đi? Để xem cuối cùng là ai chịu thiệt.”
Lâm Húc Dương lạnh lùng cười.
“Ý cậu là sao?”
Đặng Hạo chau mày.
Phương Thanh Di cũng hơi ngơ ngẩn nhìn anh.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì ông vẫn chưa bán cổ phiếu đi đúng không? Hiện giờ tuy giá cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm đã bắt đầu tăng lại, bán đi thì vẫn không có lời.”
“Nhưng ông có nghĩ đến, nếu ông thật sự cho người đến chặn cửa, thì cổ phiếu vừa mới bắt đầu khởi sắc sẽ lại vì ông mà tụt giảm không? Khi ấy ai sẽ là người phải chịu thiệt đây?”
“Haha, đương nhiên, ông không thiệt, công ty tôi mới thiệt. Giờ ông có thể bán sạch chỗ cổ phiếu này đi, rồi lúc đấy tới đây làm loạn cũng được, nhưng mà…”
Lâm Húc Dương cố ý nói nửa chừng.
“Nhưng mà làm sao?”
Đặng Hạo chau mày hỏi.
“Nhưng mà nếu giờ ông bán đi, thì tôi có thể đảm bảo là, ông sẽ chỉ thiệt nhiều hơn thôi, vả lại ông cũng sẽ không nhận được một cắc nào hết đâu. Ngự Mỹ Ưu Phẩm vừa mới chuyển biến tốt lên lại vì ông mà sụp đổ, khi ấy ông có gọi thêm nhiều người nữa tới chặn cửa thì Phương Thanh Di cũng không có tiền cho ông đâu!”
Lâm Húc Dương lạnh lùng cười đáp.
“Thiệt nhiều hơn? Là sao? Nói rõ ràng xem nào!”
Đặng Hạo nôn nóng hỏi.
“Tôi có thể tiết lộ cho ông một tin này, giúp ông kiếm được mấy trăm nghìn tệ! Thậm chí còn nhiều hơn!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.
“Chỉ dựa vào cậu? Cậu có năng lực này ư?”
Đặng Hạo hạo không tin.
“Đúng là cậu ấy có năng lực làm vậy!”
Phương Thanh Di nghe vậy, trong lòng đã hiểu được Lâm Húc Dương đang tính toán điều gì.