La Khởi không phải tốn nhiều công sức để giúp ba người xử lý chuyến đi ra nước ngoài này.
Sau khi liên lạc với công ty đối tác ở Arconia, La Khởi đã đưa cả ba ra sân bay.
Đây là lần đầu tiên Lâm Húc Dương đi máy bay, mà còn là ra nước ngoài, khoảng thời gian này anh bỗng suy tính thiệt hơn, sợ rằng sẽ xảy ra thiếu sót.
Bày ra một danh sách liệt kê để đi mua theo sự sắp xếp, sau khi Cung Ấu Hi nhìn thấy, bèn nói với anh rằng những thứ này là hoàn toàn vô nghĩa, đến lúc chuẩn bị xuất phát mới nhận ra dường như chẳng cần đem theo gì cả.
Lâm Húc Dương quyết định đi bằng tay không, nhưng Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di mỗi người lại mang theo tận mấy bao đồ, nên anh đành phải trở thành “cu li”.
Sau khi giúp kiểm tra hành lý, Lâm Húc Dương không khỏi than thở: “Không phải nói là không cần mang theo gì sao? Sao lại càng lúc càng nhiều thế này?”
“Phụ nữ không giống như đàn ông, đối với các người trời là chăn đất là giường, ở đâu cũng được, nhưng phụ nữ thì không, Tiểu Hi, tôi nghe nói bên đó nắng gắt lắm, tôi có mang theo vài loại kem chống nắng này, đến lúc đó dùng thử xem sao?”
Sau khi Phương Thanh Di gặp hai người La Khởi, Cung Ấu Hi thì thân thiện hơn rất nhiều.
Vốn dĩ Lâm Húc Dương còn lo lắng bọn họ sẽ không hợp nhau, nhưng xem ra do anh đã suy nghĩ quá nhiều.
“Cảm ơn nhé chị Phương, thực ra tôi cũng đã chuẩn bị mấy thứ này rồi, chị có mang theo đồ bơi chưa? Nghe nói bên đấy có bãi biển.”
Cung Ấu Hi cười đáp.
“Cái gì mà chị Phương, kêu có vẻ xa lạ quá nhỉ, tôi lớn tuổi hơn cô, nếu không chê thì cứ gọi tôi là chị Thanh Di đi, ngoài ra tôi còn có công việc, nhưng đương nhiên cũng đã mang theo đồ bơi rồi.”
Phương Thanh Di trả lời một cách thân mật.
“Thật tốt quá, vậy lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đi bơi!”
Cung Ấu Hi cười vô cùng hạnh phúc, hết lần này đến lần khác hai người lại trở thành chị em tốt của nhau.
Lâm Húc Dương ở bên cạnh vẫn không thể hiểu nổi thái độ của cả hai.
Khi bọn họ tách nhau ra thì dường như ai nấy đều có nỗi khổ riêng, nhưng tại sao mọi thứ lại trở nên tốt hơn khi cả hai ở cùng với nhau?
“Hai người còn định đi bơi nữa à? Mà dù có mang theo kem chống nắng hay gì đi nữa thì cũng chỉ có vài thứ như vậy thôi đúng không? Làm gì đến tận mấy bao thế này? Đến lúc đó ai sẽ lấy chứ?”
Lâm Húc Dương chau mày hỏi.
“Đương nhiên là cậu rồi, cậu đi theo chúng tôi, ngoài việc bảo vệ ra thì còn phải làm khuân vác cho chúng tôi nữa, trong đó còn có đồ để thay hàng ngày, cũng không thể nào bắt chúng tôi mặc một bộ đồ mấy ngày liền được, đúng không?”
Phương Thanh Di không chút khách khí ra lệnh.
“Đúng vậy, anh Húc Dương, mấy này này anh sẽ rất cực đó.”
Cung Ấu Hi mỉm cười hùa theo.
“Được thôi…”
Lâm Húc Dương cong môi, tự dưng bản thân lại trở lành “cu li” rồi?
Hơn nữa, ai nói mặc cùng một bộ đồ là không được? Bản thân chỉ cần mang theo một vài bộ mình thích là xong, không phải sao? Thế quái nào phụ nữ lại quá chú trọng đến vậy?
Lâm Húc Dương thầm than thở trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.
“Chị Thanh Di, tôi thấy hướng dẫn viên bên đó nói là có tận mấy thương hiệu lớn ở trung tâm thành phố, qua đó chúng ta đi dạo xem thử nhé?”
Cung Ấu Hi đề nghị.
“Được đấy!”
Phương Thanh Di mỉm cười gật đầu.
“Hai người mang nhiều đồ như này rồi còn định đi mua sắm nữa sao? Nếu vậy thì mang nhiều như này làm gì, đến đó mua mới luôn không phải tốt hơn ư?”
Lâm Húc Dương không khỏi thắc mắc.
“Cậu thì biết cái gì chứ? Mua sắm chắc chắn phải nằm trong kế hoạch, nhưng cũng nên đề phòng việc quần áo bên đó không đẹp, đương nhiên là phải chuẩn bị trước, đến lúc đó cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời là được, nếu không bị lạc lại không tìm được đường về nữa.”
Phương Thanh Di cảnh báo.
“Tại sao tôi lại không tìm được đường về? Tôi lớn chành ành như này rồi, cô nói cứ như là trẻ con không bằng.”
Lâm Húc Dương lập tức phản bác.
“Cậu có biết tiếng Anh không? Bên đó họ nói tiếng Trung Đông, thậm chí là tiếng địa phương, cậu biết cách giao tiếp với người dân bản địa không?”
Phương Thanh Di khinh thường hỏi.
“Tôi…”
Bị Phương Thanh Di nhắc nhở một phen, ngay lập tức Lâm Húc Dương mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng này.
Khi đến Arconia, bên đó họ nói toàn tiếng nước ngoài, làm sao mà mình hiểu được.
“Đúng vậy, nên cứ ngoan ngoãn đi theo chúng tôi là được, nếu không cẩn thận sẽ bị lừa đi đào hầm mỏ đó, hơn nữa bên phía Trung Đông cũng khá rối loạn.”
Phương Thanh Di lại đe dọa.
“Chị Thanh Di, chị đừng dọa anh Húc Dương nữa, thực ra chỗ chúng ta đến cũng có nhiều người trong nước, chỉ cần anh không chụp hình lung tung là được, ngoài ra em sẽ chuẩn bị cái này cho anh, anh đưa điện thoại của anh cho em đi, em sẽ cài đặt phần mềm phiên dịch trực tiếp cho, đến lúc anh có bị lạc thì dùng điện thoại phiên dịch lại cho người bản địa, chắc cũng không xảy ra vấn đề gì lớn đâu!”
Cung Ấu Hi đề nghị.
“Cách này tốt đấy!”
Lâm Húc Dương vui vẻ đưa điện thoại cho Cung Ấu Hi.
Phương Thanh Di mỉm cười nhìn hai người nhưng không nói gì, như thể cô đã gác lại mối quan hệ của mình với Lâm Húc Dương, cảm thấy bản thân như người ngoài cuộc.
Cung Ấu Hi lo lắng nhìn Phương Thanh Di sau khi giúp Lâm Húc Dương, không biết trong lòng chị ấy đang nghĩ gì.
Có lẽ bề ngoài hai người tỏ ra thân thiết, nhưng trong lòng đều biết rõ cả hai đều là tình địch của nhau.
Và Lâm Húc Dương chỉ có một, anh cũng chỉ có thể chọn một trong hai.
Khi Lâm Húc Dương đề nghị Phương Thanh Di đi cùng mình, thì Cung Ấu Hi đã không từ chối, nhưng cũng rất do dự.
Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy rằng đây cũng có thể là cơ hội để làm quen với Phương Thanh Di, cô cũng muốn xem khoảng cách giữa mình và Phương Thanh Di.
Sau khi trò chuyện tán gẫu, cuối cùng cũng đã đến giờ lên máy bay, La Khởi rất cố gắng để mua ba vé ngồi cạnh nhau, nhưng vì thời gian có hơi gấp nên cô ta không thể đặt được vé hạng thương gia.
Sau khi lên máy bay, Lâm Húc Dương liền nhìn xunh quanh, tò mò về mọi thứ.
Nhưng khoang máy bay không lớn, nhìn thoáng qua cũng hiểu được cách bố trí, sau khi cất gọn túi hành lý mang theo xong, Lâm Húc Dương bèn ngồi xuống cạnh hai người.
Nhưng bởi vì Lâm Húc Dương phải xếp hành lý, nên chỉ có thể ngồi ở phía lối đi, nhưng anh lại rất muốn xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phương Thanh Di đang ngồi cạnh cửa sổ nhận ra điều này, bèn mỉm cười đứng lên: “Sao? Chưa từng đi máy bay bao giờ à? Nhìn bộ dạng hiếu kỳ của cậu kìa. Qua đây ngồi đi, lát nữa máy bay bay lên sẽ có thể thấy được phong cảnh đó.”
“Hihi, chẳng phải lần đầu tiên của tôi đều cho mọi người hết sao, vậy không khách khí nữa nhé!”
Lâm Húc Dương pha trò, cũng không từ chối liền ngồi xuống luôn, anh thực sự rất muốn nhìn thấy cuộc sống trên mặt đất từ trên cao.
Đối với anh mà nói, đây thực sự là một sự cám dỗ khi lần đầu đi máy bay.
Còn Cung Ấu Hi hơi đỏ mặt vì câu nói đùa của Lâm Húc Dương.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên đã đến kiểm tra tình hình an toàn và giải thích sự cố.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lâm Húc Dương tận mắt nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không, nên có nhìn thêm mấy lần, nhưng lại bị Phương Thanh Di để ý thấy, cô không vui nói: “Sao? Chưa từng thấy gái đẹp à? Mắt sắp rơi ra rồi kìa? Hai người cạnh cậu nhìn chưa đủ hả?”
“Hehe, tò mò thôi mà, tôi chỉ thấy mới lạ.”
Lâm Húc Dương xấu hổ giải thích.
“Mới lạ, vậy nếu mà có các cô gái đẹp khác thì cậu cũng thấy mới lạ à?”
Phương Thanh Di thản nhiên hỏi.