“Vẫn còn một điểm nữa!”
Lâm Húc Dương gật đầu, rồi nói tiếp: “Hình ảnh của nhân viên bán hàng cần được nâng cao.”
“Nâng cao hình tượng? Ý anh là sao?”
La Khởi nghi ngờ hỏi.
“Ừ, ý tôi là bọn họ còn chưa đủ xinh đẹp, ngực chưa đủ lớn, mông chưa đủ nẩy!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc nói ra vấn đề.
“Haha, đúng nhỉ, trong mắt đàn ông các anh thì phụ nữ phải ngực to mông nở, anh ngắm cả tuần này đến phát ngán rồi, nghĩ bọn họ không phải gu của anh nên muốn đổi chứ gì?”
La Khởi cười nhạt hỏi.
“Nghiêm túc đi, tôi không đùa đâu, tôi đang nói thật đấy!”
Lâm Húc Dương nghiêm mặt đáp.
“Được, vậy anh nói nguyên nhân đi. Tôi chỉ thấy anh là loại háo sắc thôi, xem ra mấy ngày ở với chúng tôi anh bị kích thích quá đúng không? Có cần tôi giúp anh giải tỏa không?”
La Khởi mỉa mai hỏi.
“Cô nghiêm túc được không? Tôi khó chịu thì không biết tự giải tỏa chắc, lại còn phải nhờ đến cô sao?”
Lâm Húc Dương trợn mắt.
“Tự giải tỏa? Ahahaha….”
La Khởi đột nhiên cười khó hiểu.
Lâm Húc Dương bất lực, anh lại chịu thiệt dưới miệng lưỡi của người phụ nữ này rồi.
“Cô nghe tôi giải thích đã, dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều thích cái đẹp, huống chi cửa hàng này còn bán đồ lót.”
“Khi phụ nữ mua hàng mà nhìn thấy một người phụ nữ khác có thân hình bốc lửa, mặc bộ đồ lót y hệt, thì sẽ tự có so sánh trong lòng.”
“Mà nhân viên phục vụ mặc đồ lót quyến rũ thì sẽ tạo hiệu ứng bắt mắt, khách hàng sẽ có nhu cầu mua hơn.”
“À ha, ý anh là để bọn họ mặc đồ lót đi làm? Để anh dễ nhìn lén à?”
La Khởi cười lạnh lùng.
“Tôi không có ý này, nếu cần thì làm vậy cũng được, nhưng cần phải cảnh báo ‘đàn ông dừng bước’, đồ lót mặc bên trong cũng có thể lộ ngực mà?”
“Không cần thiết mặc đồ lót đi làm, ít nhất có thể lộ ra chút cũng được mà?”
“Tìm một người có bộ ngực đẹp, mặc đồ lót bắt mắt, chào mời khách hàng, như vậy khách hàng sẽ thấy đồ lót đó mặc đẹp, nên sẽ càng muốn mua hơn đúng không nào?”
Lâm Húc Dương vội vàng giải thích.
“Hahaha, ngực đẹp, anh lại có ý định tự kiểm tra rồi chọn ra bộ ngực anh vừa ý nhất à?”
La Khởi nhướng mày hỏi.
“Tôi không có ý này, tôi chỉ phát biểu ý kiến của mình thôi mà.”
Lâm Húc Dương nghiêm túc đảm bảo.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Được, đây cũng tính là một cách, vậy anh nói cách giải quyết của hai vấn đề trước đi xem nào!”
La Khởi gật đầu hỏi.
“Vấn đề địa lí trước nhé, một là đổi địa điểm, hai là trang hoàng lại cửa hàng, để hướng mở cửa đối diện với hành lang chứ không phải nhà vệ sinh.”
“Vấn đề định vị khách hàng thì phải liên lạc với bên cung cấp, bỏ hết các sản phẩm giá thấp, chỉ để lại sản phẩm từ tầm trung trở lên, mà tôi nghĩ để đảm bảo chất lượng nhãn hàng thì còn phải tăng giá lên theo một trình độ nhất định, còn tăng bao nhiêu thì tôi cũng không rõ, việc này để bên kinh doanh các cô nghiên cứu rồi quyết định thì hơn.”
Lâm Húc Dương bình thản đáp.
“Ừ, không tồi, tôi rất hài lòng. Anh không những tìm ra được vấn đề mà còn đưa ra được giải pháp. Giờ tôi đã bắt đầu tin lời của Tiểu Hi rồi đó, anh có năng lực hơn tôi nghĩ nhiều.”
“Tôi cứ nghĩ anh chỉ tới ăn không ngồi rồi, hoặc sẽ cần tôi dạy lại từ đầu, nhưng có lẽ là tôi sai rồi.”
“Tôi sẽ mau chóng cho người làm theo kế hoạch của anh!”
La Khởi tán thưởng nhìn Lâm Húc Dương.
“Thật ra tôi có thể phụ trách được chuyện này đến cuối, chỉ cần cô giao quyền cho tôi là được!”
Lâm Húc Dương chủ động đề nghị.
“Nằm mơ đi nhé, cho anh quyền để anh ngang nhiên có cớ đi tìm gái à? Đừng tưởng tôi không biết anh đang có ý nghĩ điên rồ gì.”
“Kế hoạch này của anh rất hoàn thiện, người của tôi hoàn toàn có thể xử lí theo các điều khoản anh đặt ra, anh nên bớt xen vào thì hơn, có chuyện khác quan trọng hơn cần anh làm đây này!”
La Khởi từ chối luôn.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ người của cô không nắm được trọng điểm, chứ không muốn đi tìm gái tìm gú gì cả. Còn nếu cô thấy người của cô có khả năng thì tôi cũng không tham gia vào làm gì, nhưng đến lúc hiệu quả không ra sao thì đừng có đổ lỗi cho kế hoạch của tôi là được.”
Lâm Húc Dương nhún vai.
“Yên tâm, tôi có chừng mực của mình, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc anh có khả năng hay không thôi. Nếu anh đã chứng minh tài năng rồi thì tôi việc gì phải lấy dao trâu đi chọc tiết gà chứ?”
“Chúng ta nói đến vấn đề của Quắc Mỹ bây giờ đi!”
La Khởi đứng dậy, đóng cửa phòng làm việc lại rồi nghiêm túc quay lại nhìn Lâm Húc Dương.
“Quắc Mỹ là một trung tâm thương mại lớn, anh cũng biết trong trung tâm thương mại có đa dạng loại hàng, hạng thường thì có đồ ăn vặt, đồ tạp hóa, hạng sang thì có các loại hàng đắt tiền xa xỉ.”
“Nếu Đế Hoa muốn đối phó với Quắc Mỹ, thì chỗ đầu tiên họ nhắm vào là giá cả, tiến hành ép giá vào các sản phẩm tầm thấp và trung.”
“Anh nghĩ xem, nếu đồ bình dân trong trung tâm thương mại của Đế Hoa rẻ hơn một chút so với chúng ta thôi là đã đủ để kéo đi không ít khách hàng rồi.”
“Mà trong số những khách hàng này có không ít khách hàng có sức mua tiềm năng ở loại hàng tầm trung.”
“Việc duy nhất chúng ta có thể phản kháng chính là ở những mặt hàng tầm trung này.”
“Giống như anh nói lúc nãy đấy, nhóm người có sức mua tiềm năng sẽ không quá để ý đến các nhãn hàng hay khuyến mãi.”
“Các nhãn hàng cũng sẽ không vô cớ giảm giá làm gì.”
“Nếu chúng ta kiếm được nhiều từ các mặt hàng tầm trung và hàng xa xỉ thì có thể đánh trả lại được nếu như Đế Hoa định chèn ép chúng ta, dù sao thời gian kéo dài càng lâu thì càng có lợi cho chúng ta.”
“Dù sao thì lúc cạnh tranh giá cả thì cũng cần phải tốn rất nhiều tiền để bồi thường cho các cửa hàng trong trung tâm thương mại.”
“Tôi hiểu được những gì cô nói, cô lo rằng nếu Đế Hoa kéo đi quá nhiều khách hàng thì lượng khách hàng đến trung tâm thương mại sẽ ít đi, sẽ ảnh hưởng đến việc tiêu thụ các sản phẩm tầm trung và hàng xa xỉ.”
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Đúng vậy, mà chúng ta không thể chiến tranh giá cả với họ được, chúng ta không theo nổi!”
La Khởi gật đầu đồng ý.
“Chuyện này khá là phiền đấy, tôi tạm thời chưa nghĩ ra được cách gì cả, phải cần chút thời gian mới được.”
Lâm Húc Dương chau mày.
“Thôi được, chúng ta tạm thời không nói chuyện này nữa, nói đến ảnh hưởng sau này đi, một khi Đế Hoa bắt đầu chèn ép, thì giá cổ phiếu của Quắc Mỹ sẽ giảm sút, tạo thời cơ cho Đế Hoa mua lại cổ phiếu của Quắc Mỹ, đến khi Đế Hoa nắm quá nhiều cổ phiếu của Quắc Mỹ trong tay rồi thì sẽ trở thành chủ sở hữu của Quắc Mỹ, và chúng ta sẽ mất quyền khống chế Quắc Mỹ.”
La Khởi nghiêm túc nói.
“Chẳng lẽ không thể có cách nào để tránh được sao? Hoặc là khiến cho giá cổ phiếu của Quắc Mỹ tăng thật cao, nếu Đế Hoa muốn thu mua thì cũng phải suy xét rồi mới tiến hành? Mua lại cổ phiếu của Quắc Mỹ có lẽ sẽ tốn không ít tiền nhỉ?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Mặc dù anh nói đúng nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách. Kể cả lúc chèn ép giá với Quắc Mỹ, Đế Hoa có tiêu tốn không ít tiền đi chăng nữa, thì khi mua lại cổ phiếu của Quắc Mỹ lúc giá bị giảm đi thì vẫn có khả năng kiếm lãi trở lại, sẽ rất khó nếu chúng ta cố tình muốn tăng giá cổ phiếu lên, trừ phi…”
La Khởi dường như nghĩ đến điều gì đó, bỗng trở nên im lặng trầm tư.
——————–