Phương Thanh Di mỉm cười đầy ẩn ý, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiểu Lâm.
“Ừm!”
Tiểu Lâm gật đầu, nếu Phương Thanh Di đã biết chuyện rồi thì cô cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Vậy cô hãy trả lời thế này, áp lực ở hội trường rất lớn, cũng có nhiều công ty lớn mạnh tham gia cạnh tranh, tình hình của Ngự Mỹ Ưu Phẩm cũng không được khả quan cho lắm.”
Phương Thanh Di đưa ra một kế hoạch.
“Chuyện này… Trả lời như vậy có ổn không?”
Tiểu Lâm hơi do dự.
“Tôi chỉ đang nói sự thật, từ góc độ của cô cũng chỉ có thể biết bấy nhiêu thôi, đúng chứ? Nếu cô không cung cấp tin tức cho Đặng Hạo, ông ta trút giận lên cô thì phải làm thế nào đây?”
Phương Thanh Di ung dung hỏi.
“Thanh Di, để cô ta tự quyết định đi, nếu Đặng Hạo vì nghe lời cô ta mà đưa ra quyết định sai lầm, thì chắc cô ta cũng sẽ gặp phiền phức lớn đó.”
Lâm Húc Dương do dự một hồi rồi khuyên giải.
Anh không muốn thấy Tiểu Lâm phải chịu khổ.
“Tổng giám đốc Phương, chị… Chị không có niềm tin vào công ty sao? Nếu tôi làm theo lời chị nói, lỡ như công ty giành được thắng lợi thì chắc chắn tôi sẽ bị Đặng Hạo đánh mất!”
Tiểu Lâm lo lắng hỏi.
“Không, tôi rất có niềm tin vào công ty, còn cô thì sao? Cô hy vọng công ty chúng ta sẽ thắng hay thua đây?”
Phương Thanh Di cười hỏi.
“Đương nhiên tôi mong công ty sẽ thắng, nhưng tôi chẳng biết gì cả, nghe những gì chị vừa nói thì có lẽ tình hình công ty chúng ta đang đối mặt thực sự không mấy lạc quan.”
Tiểu Lâm nhanh chóng trả lời.
“Chẳng phải vậy là được rồi sao, cô cứ trả lời theo những gì cô thấy thôi.”
Phương Thanh Di nhún vai.
“Nhưng, tổng giám đốc Phương… Tôi sợ… Nếu tôi cung cấp sai thông tin cho Đặng Hạo, ông ấy sẽ đánh chết tôi mất!”
Tiểu Lâm khổ sở cầu xin.
Uyển Phong cảm thấy hết sức kỳ lạ khi chứng kiến cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng người thông minh như cô chắc chắn sẽ không nhiều lời.
“Tiểu Lâm, tôi vẫn muốn nói là, Đặng Hạo không phải người tốt, nếu như cô chịu nghĩ cho công ty thì cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ tìm cách bảo vệ cô!”
Phương Thanh Di nghiêm túc nói, sau đó nhìn sang Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương ngạc nhiên nhìn Phương Thanh Di, nhưng anh đã nhanh chóng hiểu ra được cô đang dùng kế để dụ người của Đặng Hạo.
Tiểu Lâm có thể rời khỏi Đặng Hạo, đó là những gì anh muốn nhìn thấy.
“Nghe lời của tổng giám đốc Phương đi, cô ấy sẽ không hại cô đâu! Cô chỉ việc nói cho Đặng Hạo nghe những gì cô biết là được, còn lựa chọn như nào là chuyện của ông ta, cô cũng có thể nói lại được! Cuộc cạnh tranh này diễn ra như thế nào, chúng ta vẫn chưa biết chắc.”
Lâm Húc Dương nói giúp một câu.
Bọn họ đang lợi dụng tính đa nghi của Đặng Hạo.
Trước đó đã từng nói với Đặng Hạo hãy giữ lại cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, nếu đến cuối cùng ông ta không chắc chắn, phải bán đi cổ phiếu thì phần lỗ sẽ thuộc về ông ta.
Vốn dĩ đã ghét cay ghét đắng Đặng Hạo, thì sao Lâm Húc Dương và những người khác có thể đồng ý giúp tên khốn này kiếm tiền được.
Tiểu Lâm do dự nhìn Phương Thanh Di rồi quay sang Đặng Hạo/ Lâm Húc Dương, sau đó gật đầu, lấy điện thoại ra và nhắn theo lời của Phương Thanh Di.
“Cố gắng moi tiếp cho tôi! Có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tôi biết!”
Đặng Hạo trả lời tin nhắn rất nhanh.
Tiểu Lâm trực tiếp đưa điện thoại của cô cho Phương Thanh Di xem.
Phương Thanh Di nhìn thấy Đặng Hạo liền cười khẩy, cô đảo mắt ra lệnh: “Cô hãy nhắn thêm một tin nữa, nói là cuộc thi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, và ban tổ chức sẽ có cách chặn tín hiệu để thông tin không bị tiết lộ ra ngoài.”
Tiểu Lâm nhìn Phương Thanh Di với vẻ nghi ngờ, cô vẫn nên gửi tin nhắn trước mặt người phụ nữ này.
“Xong rồi, bây giờ cô rút sim ra là được, cứ kệ đi!”
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Lâm, Phương Thanh Di bèn cười nói.
Tiểu Lâm gật đầu làm theo ý của Phương Thanh Di, sau đó ngồi một bên với vẻ mặt lo lắng, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Lâm Húc Dương lặng lẽ ghé vào tai Phương Thanh Di, nói: “Cô cũng mạnh tay đấy, Đặng Hạo không liên lạc được với Tiểu Lâm, nếu theo tin tức mới nhận được thì hẳn ông ta phải lo lắng lắm, nói không chừng ông ta sẽ bán hết số cổ phiếu mua lúc đầu, nếu sau này lộ ra tin tức tăng trưởng thì chắc ông ta sẽ tức chết mất?”
“Ha ha, đương nhiên phải dùng đến mưu kế để chống lại loại cặn bã đó, nhưng những gì cậu nói đều là tình hình tốt nhất rồi, chúng ta có thể thắng hay không thì chưa chắc!”
Phương Thanh Di cười khẩy đáp.
Lúc này bỗng có tiếng nhạc vang lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía khán đài, trên sân khấu xuất hiện một người phụ nữ với khí chất phi thường.
“Chào quý ông bà, chào mừng đến với cuộc cạnh tranh đại lý do công ty Wechi tổ chức, tôi là Beryle, người phụ trách của cuộc thi này.”
“Chắc là mọi người cũng không thấy xa lạ gì với Wechi rồi nhỉ, tôi sẽ không giới thiệu thêm nữa.”
“Cuộc thi này chủ yếu để các công ty thể hiện kế hoạch phát triển của mình cho Wechi ở trong khu vực này, ngoài thế mạnh riêng của mỗi công ty, thì chúng tôi còn rất tinh tế trong sáng tạo và thái độ với khách hàng.”
“Công ty, bao gồm cả tôi trong đó, sẽ có một hội đồng giám khảo để chấm điểm cho từng phương án của mỗi công ty, và công ty có điểm cao nhất sẽ được hưởng quyền đại lý của Wechi.”
“Với cùng một số điểm, thì chúng tôi sẽ xem xét đến công ty nào có tầm ảnh hưởng lớn hơn.”
“Tôi hy vọng mọi người có thể nỗ lực hết mình để đưa ra phương án hoàn hảo nhất, Wechi rất mong muốn được hợp tác cùng quý vị.”
“Sau đó quý vị vui lòng ngồi theo vị trí đã được sắp xếp ở phía bên trái cho từng công ty được mời, xin quý vị hãy ngồi xuống, bên phải chúng tôi sẽ sắp theo thứ tự bảng chữ cái ứng với tên công ty, sau đây, tôi xin mời Addis, công ty đứng đầu theo thứ tự bảng chữ cái lên sân khấu để trình bày kế hoạch.”
Nói xong, Beryle mỉm cười rồi rời khỏi sân khấu.
“Theo thứ tự bảng chữ cái ư?”
Lâm Húc Dương hơi cau mày, chữ đầu tiên của Ngự Mỹ Ưu Phẩm là N, như vậy thì cũng tương đối muộn.
Nhìn về phía Phương Thanh Di, người phụ nữ này bỗng nhoẻn miệng cười, dường như sắp xếp như vậy cũng vừa phù hợp với ý anh.
Uyển Phong lấy ra một cuốn sổ ghi chép, cô cẩn thận ghi lại một số kế hoạch xuất sắc của các công ty khác và nghiên cứu kỹ lưỡng.
Tiểu Lâm có vẻ như đang lơ đễnh, hay trong lòng có rất nhiều tâm sự, việc của Đặng Hạo đã khiến cô bị áp lực nên cô không thể nào tập trung được.
Công ty đầu tiên là kết nối quần áo lại với nhau, còn tặng quần áo cho khách hàng của Wechi, cung cấp các phương án kết hợp miễn phí, đồng thời cũng được bảo trì miễn phí và bảo vệ các dịch vụ khác, có thể coi đây là việc sử dụng hiệu ứng thương hiệu của chính mình để cung cấp dịch vụ.
Lâm Húc Dương đưa mắt nhìn về phía Beryle và những người khác, bọn họ đều cảm thấy rất vô vị, như thể đây chỉ là một ý tưởng hết sức bình thường.
Tiếp theo cũng có một số công ty trình bày, nhưng có vẻ như cũng vô cùng bình thường.
Chẳng mấy chốc đã đến tập đoàn Đế Hoa của nhà Âu Dương Hạo Vũ.
Là một công ty trong thành phố, đồng thời cũng là một tập đoàn phát triển khá tốt ở trong nước.
Đế Hoa đã đưa ra đầy đủ các cách phục vụ trong thành phố, từ du lịch ăn uống cho đến chỗ ở.
Chỉ cần sở hữu những sản phẩm của Wechi, coi như bạn đã trở thành thành viên VIP trong tài sản tư hữu của Đế Hoa.
Thậm chí, Đế Hoa còn cung cấp các căn hộ cao cấp cho khách hàng của Wechi để ở miễn phí.
Những phương án hấp dẫn này khiến mắt Beryle sáng rực, khóe miệng bà ta nhếch lên tỏ vẻ hài lòng.
Kế hoạch của Âu Dương Hạo Vũ, tương đương với việc tạo ra một thiên đường cho khách hàng của Wechi đến để tận hưởng thành phố này.
Đồng ý, phương án của tập đoàn Đế Hoa đã gây áp lực cho các công ty khác.
Nhiều công ty tham gia đều lắc đầu ngán ngẩm, dường như bọn họ cũng thừa hiểu họ không có khả năng cạnh tranh với Đế Hoa.