Hình như công ty bên kia không giao việc gì cả, nên Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di chỉ đến đây nghỉ dưỡng và đi mua sắm.
Đương nhiên Danfu làm phiên dịch và đi theo ba người họ suốt, cô thư ký xinh đẹp lúc trước thì không thấy đi cùng.
Lâm Húc Dương nhìn ngang ngó dọc cùng hai cô gái, phát hiện thành phố này thật sự không có khác biệt quá lớn với trong nước. Tuy nhiên, chỉ có màu da của người dân là khác thôi.
Hai cô gái đi dạo phố một cách hứng khởi, hình như mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, đến đâu họ cũng không thể ngừng việc mua lại.
Chuyện đáng vui nhất là lúc hai người họ mua đồ thì giống hệt như hai chị em, dường như hoàn toàn không còn bất kỳ khúc mắc gì, thi thoảng còn cho nhau vài gợi ý nữa.
Lúc đến giờ ăn trưa, Lâm Húc Dương đề nghị thử ăn các món đặc sắc ở đây, hai cô gái lập tức đồng ý.
Danfu đã dẫn bọn họ đến một nhà hàng không mấy sang trọng.
Nơi đây cho bọn họ cảm giác giống như quán ăn lề đường ở trong nước, những người dùng bữa ở đây rõ ràng cũng rất giản dị.
Hai cô gái đẹp vừa đến đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có không ít đàn ông lộ ra ánh mắt háo sắc.
Nhưng thấy có vệ sĩ đi bên cạnh hai cô gái, dù họ muốn có ý đồ gì đó thì cũng phải xem sức của mình đến đâu.
Chủ quán là một người phụ nữ trung tuổi, so với của Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di thì rõ ràng da bà ấy đen hơn nhiều.
Thấy có khách đến, bà ấy vẫn rất nhiệt tình tiến lên chào đón, chỉ có điều bà ấy nói gì thì ba người họ không hiểu.
Vẫn là Danfu bước lên bô bô nói một tràng, sau đó anh ta lại quay sang nói chuyện với Cung Ấu Hi bằng tiếng Anh.
“Danfu hỏi chúng ta có kỵ món gì không, nếu không thì cứ gọi các món đặc sắc nhé?”
Cung Ấu Hi nói câu này chủ yếu là cho Lâm Húc Dương nghe, vì Phương Thanh Di biết tiếng Anh.
“Tôi ăn gì cũng được, tùy các cô thôi, nhưng đừng chọn món cay quá là được”.
Lâm Húc Dương nhún vai.
Cung Ấu Hi lại nhìn sang Phương Thanh Di, sau khi Phương Thanh Di tỏ ý sao cũng được, Cung Ấu Hi lại dặn dò Danfu.
Bốn người bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn ở bên trong, Danfu mỉm cười tiếp tục giới thiệu gì đó với hai cô gái.
Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi vừa cười vừa nói chuyện với Danfu.
Lâm Húc Dương tiếp tục chỉ có thể ngồi thần ra ở một bên, trông thấy mọi người đều đang trò chuyện, anh cũng chỉ có thể phối hợp mỉm cười lúng túng.
Không lâu sau, bà chủ đã bưng đồ ăn lên.
Lâm Húc Dương nhìn những món ăn vừa trông rất bình thường, lại vừa khá giống các món trong nước này.
Chỉ có điều, ở đây người ta không dùng đũa, mà ăn trực tiếp bằng tay hoặc dao nĩa.
“Đây là Shawarma, dùng thịt dê non hoặc thịt gà thái lát ướp nước tương vài tiếng đồng hồ, sau đó áp sát lên một cái lò nướng thẳng đứng, nướng kiểu xoay tròn tự động, dùng lửa ở nhiệt độ cao để nướng chín thịt. Khi ăn thì chấm lát thịt mỏng này với nước tương lá tỏi vàng, kèm với sa lát, nhồi vào trong một chiếc bánh mỳ Ả Rập, kẹp thêm một ít pho mai, xà lách và dưa chuột muối, ăn ngon cực kỳ luôn”.
Sau khi nghe Danfu giới thiệu xong, Cung Ấu Hi phiên dịch lại.
“Ừm… Thử đi…”
Lâm Húc Dương cũng không khách sáo, cầm nĩa lên xiên một miếng thịt, chấm tương. Nhưng ăn xong, anh lại có vẻ mặt hơi lạ.
“Sao? Ngon không?”
Cung Ấu Hi hỏi, nhưng không ăn trước.
“Èo… Mùi vị bình thường lắm, cô không ăn à?”
Lâm Húc Dương ra hiệu nói.
“He he, chờ anh thử độc trước, nhỡ đâu không ngon thì em không ăn nữa”.
Cung Ấu Hi cười he he.
“Còn cái này thì sao? Đây là bánh mỳ phải không?”
Lâm Húc Dương chỉ vào một miếng bánh mỳ lớn.
“Đây là bánh mỳ Ả Rập, thật ra cũng chẳng khác gì bánh nang của nước mình, mặt bánh mỳ có rắc vừng, sau đó nướng lên, có một hương thơm rất thuần túy”.
Lúc này, Phương Thanh Di lên tiếng giải thích, sau đó cô ấy cũng không chút khách sáo cầm một miếng bánh lên nếm thử.
“Đây là ném cuốn tam giác, em không biết mùi vị thế nào, anh ăn thử xem?”
Cung Ấu Hi chỉ vào một món ăn hình tam giác nói.
“Ừ, để tôi thử độc trước cho”.
Lâm Húc Dương nhún vai cầm một miếng lên ăn.
Nhưng hình như mùi vị của món này khiến anh khá hài lòng.
Ăn hết một miếng xong, Lâm Húc Dương lại lấy thêm một miếng nữa, rồi vừa ăn vừa nói: “Ngon đấy, ít ra cũng là mùi vị của nem cuốn, mỗi tội vị cà ri nặng quá, cô ăn thử mà xem”.
Trông thấy Lâm Húc Dương ăn một cách ngon lành, Cung Ấu Hi cũng thấy đói.
Sau khi bảo Danfu cùng ăn bằng tiếng Anh xong, Cung Ấu Hi cũng không khách sáo dùng bữa.
Sau đó lại có thêm hai món ăn nữa được mang lên, Lâm Húc Dương cứ tưởng là món mới lạ gì.
Nhưng xem ra cũng chỉ là những món bình thường, chỉ có thịt nướng và cơm đùi gà sau đó là còn khá ngon.
Ăn xong, mấy người họ lại đi dạo phố.
Bọn họ còn nhìn thấy một quán ăn do người Trung Quốc mở.
Điều này giống như gặp người quen ở nơi đất khách quê người, nên họ không nhịn được đi vào nhìn ngó.
Chỉ có điều giá của món ăn trong đây khiến họ phải hơi líu lưỡi, hơn nữa họ đều đã ăn rồi, nên không gọi món gì cả, chỉ thoải mái hàn huyên với chủ quán mấy câu.
Họ nhìn ra quán này làm ăn rất khá, bày trí trong quán cũng rất độc đáo.
Ông chủ là một người đàn ông trung tuổi, trông thấy người Trung Quốc thì cũng rất nhiệt tình trò chuyện, còn tặng một phần Lu Way, món này bán rất chạy ở đây.
Nghe ông ấy nói, ông ấy định làm vài năm nữa rồi về nước.
Kinh tế bên này khá ổn, nhưng nghe nói rất loạn, hay có bạo động, nhưng chính phủ cũng đã áp chế rồi.
Hơn nữa, chiến loạn xung quanh đây cũng có rất nhiều, đôi lúc còn có dân tị nạn chạy đến đây.
Sau một hồi hàn huyên, mọi người cũng định chào tạm biệt.
Ông chủ cũng rất thoải mái ngỏ ý nếu họ ăn không vừa miệng các món ăn ở đây thì cứ tới quán này, ông ấy sẽ không lấy tiền.
Chào tạm biệt ông chủ quán xong, Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi lại tiếp tục hành trình mua sắm.
Hai tay của Lâm Húc Dương đã không còn xách thêm được cái túi nào nữa, Danfu cũng buộc phải cầm đỡ chiến lợi phẩm của hai cô gái.
May sao, cuối cùng Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di cũng bắt đầu thấy mệt, nên cả bọn mới bắt xe về khách sạn.
Sau khi dạo phố một ngày, hai cô gái có vẻ vẫn rất phấn chấn và chưa thỏa mãn, còn Lâm Húc Dương thì mệt như sắp chết đến nơi.
Nhưng sau khi đi dạo phố một lúc lâu, cuối cùng cũng đã đến lúc Lâm Húc Dương được hưởng lợi rồi.
Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di quyết định đi bơi.
Khách sạn mà họ ở đương nhiên có bể bơi lộ thiên.
Vừa nghe thấy tin này, Lâm Húc Dương đã phấn khởi hẳn lên.
Nghĩ tới hai cô gái sẽ mặc những bộ bikini quyến rũ, đôi mắt anh cong lên, lộ ra ý cười nham hiểm.
Lâm Húc Dương đã thay quần bơi từ lâu, sau đó chạy tới bể bơi chờ đợi.
Đã có không ít du khách ở đây, nhưng những người này đều không lọt được vào mắt của anh, ngược lại thì Danfu đi cùng anh lại có vẻ rất thích thú nhìn ngắm những người khác.
Sau sự chờ đợi mỏi mòn của Lâm Húc Dương, cuối cùng thì hai cô gái cũng đã bước ra khỏi phòng thay đồ.
Hai người họ vừa bước ra dường như đã trở thành tiêu điểm của bể bơi, hình như họ đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Phương Thanh Di mạnh bạo hơn, nên mặc một bộ bikini màu xanh nhạt, vóc dáng hoàn hảo của cô khiến người ta thèm nhỏ dãi, có không ít đàn ông sắp rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Cung Ấu Hi thì có vẻ bảo thủ hơn một chút, lúc đi ra, cô ấy quấn khăn tắm quanh người. Sau khi đi đến cạnh Lâm Húc Dương thì mới khẽ tháo khăn, để lộ ra một bộ đồ bơi màu hồng nhạt khá bảo thủ.
Dù vậy, nhưng dáng vẻ đáng yêu của Cung Ấu Hi vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông.
Lâm Húc Dương ngây ra nhìn, đột nhiên anh thấy luống cuống. Khi hai cô gái đứng trước mặt mình, anh hơi không biết nên nhìn ai, còn Danfu thì cứ mạnh dạn ngắm nhìn thân thể của hai người đẹp.
Anh ta chạy đến đây làm cu li kiêm phiên dịch rất vất vả, bây giờ có thể nhìn thấy một cảnh tượng thế này cũng coi như xứng đáng.
Lâm Húc Dương đột nhiên thấy mất hứng, anh nhìn xung quanh hồ bơi, có không ít đàn ông đang nhìn ngắm hai cô gái, trong mắt họ có vẻ ham muốn rõ rệt.
Là một người đàn ông, anh không muốn Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi bị những người đàn ông nhìn một cách lộ liễu. Đồng thời, anh cũng lo hai cô gái quá đẹp, không thể gây ra chuyện gì phiền toái mới được.