Lâm Húc Dương nịnh nọt nói.
Nghe xong những gì người đàn ông này nói, Phương Thanh Di trợn tròn mắt, sau đó quay đầu lờ anh đi.
“Xin hãy thắt dây an toàn, máy bay sắp cất cánh!”
Lúc này, tiếng phát thanh trong máy bay đột nhiên vang lên.
Nghe xong, Lâm Húc Dương lộ ra sự hưng phấn, rồi nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Không lâu sau, lúc máy bay trở nên chấn động, Lâm Húc Dương đã có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ và mọi thứ đang dần thụt lùi lại, lúc bắt đầu thì cũng không khác đi tàu là mấy.
Khi máy bay dần giảm tốc độ sau một đợt rung lắc hơi mạnh, thì Lâm Húc Dương cũng đã có thể thấy được cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang rơi dần xuống, lúc này anh mới biết là máy bay đã cất cánh rồi.
Lâm Húc Dương thật sự rất phấn khích khi lần đầu được đi máy bay, anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật đang từ từ thu nhỏ lại, rồi hình dáng của mặt đất dần lộ ra trước mắt anh.
Lâm Húc Dương cố gắng tìm kiếm những nơi quen thuộc của mình trên hình dáng đó, nhưng những thứ trên mặt đất quá nhỏ, còn nhỏ hơn cả kiến, anh thật sự không thể nhìn thấy được đâu ra đâu.
“Ê này, Thanh Di, đó có phải Quắc Mỹ không?”
Đột nhiên Lâm Húc Dương vô cùng phấn khích chỉ ra ngoài cửa sổ.
Phương Thanh Di không thèm nhìn, bình thản nói: “Yên tâm đi, ở đây không thấy được Quắc Mỹ đâu, tuyến hàng không này không bay qua Quắc Mỹ.”
“Ở… Thế sao…”
Mặc dù câu trả lời này khiến Lâm Húc Dương có hơi thất vọng, nhưng anh vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy nơi mình sống từ khoảng cách vài kilomet trên không trung, khiến anh cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Nhưng khi máy bay đang ở trên không trung, bỗng Lâm Húc Dương càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong lòng có cảm giác đang kiềm nén, còn hay bị ù tai, sắc mặt anh càng lúc càng trở nên khó coi.
Anh cũng không tiếp tục chú ý đến sự mới mẻ của phong cảnh bên ngoài cửa sổ nữa, chỉ có thể mặt mày tái mét ngồi dựa vào ghế.
“Anh Húc Dương, anh sao thế?”
Cung Ấu Hi đang ngồi bên ngoài, hơi liếc sang nhìn Lâm Húc Dương, thấy người đàn ông này không khỏe nên lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Không phải là cậu bị say máy bay đấy chứ?”
Phương Thanh Di nghe thấy bèn quay sang, lo lắng hỏi.
“Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái, tai bị ù, trong lòng hết sức khó chịu!”
Lâm Húc Dương chau mày đáp.
“Vậy không sao đâu, đây là điều bình thường, sự thay đổi áp suất có thể gây ra ù tai, cậu nuốt nước bọt là ổn thôi, làm vài lần sẽ thấy đỡ hơn.”
Phương Thanh Di giải thích.
“Thật sao? Để tôi thử xem…”
Lâm Húc Dương vội vàng nuốt vài ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra chút vui mừng: “Có tác dụng thật này.”
Nhìn thấy Lâm Húc Dương không có vấn đề gì, Phương thanh Di và Cung Ấu Hi mới tiếp tục làm công việc của mình.
Vẫn còn vài tiếng nữa mới đến Arconia, nên họ cũng tìm chút gì đó để tiêu khiển.
Phương Thanh Di lấy ra một quyển sách có vẻ vô cùng văn học để đọc, còn Cung Ấu Hi lấy IPD ra để xem phim.
Nhưng Lâm Húc Dương lại không chuẩn bị mấy thứ này, nên phong cảnh bên ngoài cửa sổ mới là thứ tiêu khiển tốt nhất của anh.
Giống như một đứa trẻ lần đầu tiên đi tàu, cảm giác tươi mới lúc đầu sẽ phai nhạt đi rất nhanh.
Khi máy bay bay lên những tầng mây, một màu trắng xóa cũng khiến Lâm Húc Dương cảm thấy nhàm chán, dường như anh đang rất nỗ lực để tìm kiếm thứ gì đó trong những đám mây.
Không lâu sau, nữ tiếp viên đẩy xe đồ ăn đi một vòng trong cabin và rót đồ uống cho khách.
Khi đến chỗ ba người Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi chỉ yêu cầu một ly nước trái cây.
Lâm Húc Dương nhìn dãy đồ uống chói mắt trong xe mà cô tiếp viên đẩy, ngập ngừng hỏi: “Cái này có tính tiền không?”
“Khát thì uống thôi! Không tính tiền!”
Phương Thanh Di lại đảo mắt, trả lời một cách coi thường .
Sự ngờ nghệch của Lâm Húc Dương khiến cô muốn giả vờ không biết anh.
“Thế tôi muốn Red Bull, có không?”
Lâm Húc Dương nghe xong liền nhanh chóng cười hỏi.
“Có ạ…”
Cô tiếp viên mỉm cười lấy ra một lon Red Bull đưa cho anh, còn cẩn thận đưa thêm một cái ống hút, rồi đẩy xe đồ ăn rời đi.
“Cậu uống Red Bull sao? Không sợ bị mất ngủ à?”
Phương Thanh Di hỏi.
“Red Bull đắt! Vé máy bay cũng đắt nhỉ? Không uống uống chút gì đáng tiền sẽ rất lỗ đó!”
Lâm Húc Dương tự tin đáp.
“Được thôi, tôi phục cậu rồi! Cậu uống nhiều một chút!”
Phương Thanh Di lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Khà khà, anh Húc Dương chắc là lần đầu đi máy bay nhỉ! Anh thấy thế nào?”
Cung Ấu Hi cười khúc khích.
“Ngoại trừ lúc cất cánh có chút không thoải mái, mọi thứ khác đều ổn, còn phải bay bao lâu nữa nhỉ?”
Lâm Húc Dương mỉm cười trả lời.
“Tám tiếng!”
Phương Thanh Di vẫn đang tiếp tục đọc sách, cô trả lời mà không cần ngẩng mặt lên.
“Lâu thế ư…”
Lâm Húc Dương khẽ cau mày, tuy rằng phong cảnh bên ngoài vô cùng mới mẻ, nhưng nhìn suốt tám tiếng đồng hồ cũng sẽ thấy chán.
“Mệt rồi thì ngủ một tí đi, hay anh có muốn xem phim chung với em không?”
Cung Ấu Hi hỏi, nhưng giữa họ lại bị Phương Thanh Di ngăn cách, và phải đổi chỗ mới cùng nhau xem phim được.
Mặc dù có các chương trình truyền hình trên máy bay, nhưng có vẻ cũng vô cùng nhàm chán.
“Ơ… Thôi đi, tôi có tiểu thuyết trong điện thoại, tí nữa đọc là được!”
Lâm Húc Dương liếc sang Phương Thanh Di một cái rồi từ chối, anh không muốn chọc giận người phụ nữ này.
“Còn xem điện thoại nữa? Cậu không nghe thấy các lưu ý khi cất cánh sao? Trên máy bay không được phép sử dụng điện thoại!”
Phương Thanh Di nói với vẻ khinh thường.
“À? Không thể dùng…. Chuyện này…”
Lâm Húc Dương hơi sững sờ, chẳng lẽ thật sự mình phải ngồi không tám tiếng.
“Ở đây còn quyển sách này, tự lấy xem đi!”
Phương Thanh Di đưa cho anh một cuốn sách, điều đó rõ ràng cũng chỉ ra rằng cô không muốn anh đổi chỗ để xem phim với Cung Ấu Hi.
Lâm Húc Dương cười gượng, tuy là một cuốn sách rất văn học, nhưng chung quy cũng là có thứ để tiêu khiển.
Nếu còn buồn chán thì cũng chỉ có thể xem đỡ TV trên máy bay thôi.
Mỗi người đều có thứ để tiêu khiển riêng, nên cả ba gần như đều yên tĩnh trở lại.
Không lâu sau, cả Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi dường như đều đã ngủ thiếp đi.
Vì đã uống Red Bull nên Lâm Húc Dương vẫn còn rất sung sức, chỉ là anh cảm thấy hết sức buồn chán.
Đột nhiên máy bay rung lắc một hồi khiến anh trở nên căng thẳng, anh nắm chặt tay cầm, lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Sau khi cảm thấy rung chuyển một lần nữa, anh liền đánh thức cả hai: “Mọi người mau tỉnh dậy đi!”
“Sao thế?”
Phương Thanh Di không vui hỏi.
“Máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội quá, không biết có xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Húc Dương căng thẳng hỏi.
“Cái mồm xui xẻo của cậu! Sao lại có chuyện gì được chứ! Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy?”
Phương Thanh Di tức giận quát.
“Không, tôi chỉ đang lo lắng thôi, vừa nãy rung lắc rất mạnh, có dù nhảy không? Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?”
Lâm Húc Dương vô cùng căng thẳng hỏi.
“Đồ ngốc! Sẽ không xảy ra chuyện đâu! Cũng không có dù nhảy!”
Phương Thanh Di hết sức không vui, có vẻ như người đàn ông này đã lo lắng quá lố rồi đó?
“Chỉ là cảm thấy nên phòng trước vẫn hơn, không phải sao? Cố gắng sống sót thôi! Cái này không giống như ô tô hay tàu hỏa, hai thứ kia dù có xảy ra chuyện thì khả năng sống sót vẫn rất cao, đúng chứ? Nếu thật sự xảy ra tai nạn máy bay, chẳng phải là sẽ toi đời hết ư?”
Lâm Húc Dương vẫn còn chưa yên tâm.