Chương 188
……
Vừa đến tập đoàn Nam Thị liền thấy Lí Long Thăng đang lo lắng chờ đợi ở sảnh lớn, vừa thấy Nam Mẫn ông ta liền vội vàng chạy tới.
Nhân viên bảo vệ ào ào bước tới ngăn ông ta lại.
“Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Nam,…”, Lí Long Thăng bị ghìm chặt, vội vã rống lên: “Tổng giám đốc Nam, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cầu xin cô rộng lượng, kiến thức rộng tha cho nó lần này”.
Nam Mẫn bước chân vững vàng sải bước về phía trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho ông ta.
Đợi Nam Mẫn đi khuất bóng, Cố Hoành mới phất tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ thả Lí Long Thăng ra, nói với ông ta: “Tổng giám đốc Lí, không phải tôi nói ông nhưng cậu Lí lần này thực sự đã đi quá xa, lần trước anh ta thuê ‘thủy quân’ mắng tổng giám đốc Nam trên mạng, tổng giám đốc Nam đã niệm tình anh ta trẻ tuổi nên không tính toán, chẳng ngờ anh ta không chỉ không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn thuê côn đồ chặn đường tổng giám đốc Nam của chúng tôi, muốn hành hung cô ấy, loại chuyện này rơi lên trên người nào cũng có thể nhẫn nhịn được sao?”
Lí Long Thăng đầy đầu mồ hôi, vội vã đáp: “Vâng vâng vâng, đều là tôi không biết cách dạy con, tôi cũng không ngờ tới thứ khốn kiếp đó có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!”
Cố Hoành giả vờ ngoài mặt tươi cười: “Tổng giám đốc Nam của chúng tôi biết ông bộn bề công việc, không có thời gian dạy bảo con trai, do đó đã giúp ông tìm một nơi để cải tạo anh ta rồi”.
Lí Long Thăng nghe được lời này da mặt có dày tới đâu cũng không duy trì nổi nữa.
Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe qua một tia rét lạnh nhưng lại cứng rắn đè xuống, vẫn như cũ tươi cười, nghiến răng nói: “Trợ lý Cố, đứa trẻ nhà ai người ấy đau lòng, A Bân dù vô sỉ tới đâu cũng là con trai duy nhất của tôi, nhà họ Lí chúng tôi ba đời độc đinh, nếu ai dám động tới con trai của tôi, vậy nhà họ Lí tôi cho dù phải đánh đổi tất cả cũng phải đọ sức với cô ta một trận. Cho dù các người có sự giúp đỡ từ Dụ Thị cũng đừng ức hiếp người quá đáng”.
“Dụ Thị?”, Cố Hoành nghe được cái tên này thì mơ hồ không rõ: “Việc này liên quan gì tới Dụ Thị?”
Lí Long Thăng cười gằn một tiếng: “Lời cũng đã nói tới bước này rồi, đừng giả vờ nữa. Việc Dụ Thị hủy bỏ hợp tác với chúng tôi không phải là vì các người sao, còn có thể vì ai đây?”
Cố Hoành lên lầu thuật lại tất cả những lời Lí Long Thăng nói cho Nam Mẫn biết.
Nam Mẫn ngược lại biết việc chấm dứt hợp đồng giữa tập đoàn Dụ Thị cùng truyền thông Tinh Vực nhưng cô chỉ nhíu mày đáp: “Dụ Thị cùng Tinh Vực huỷ hợp đồng có liên quan gì đến tôi?”
“Tôi cũng hỏi như vậy”.
“Nhưng nghe giọng điệu của Lí Long Thăng thì lý do khiến Dụ Thị gây khó dễ bới bọn họ là vì Lí Bân thuê thủy quân mắng nhiếc cô trên mạng kiến tổng giám đốc Dụ không hài lòng nên mới dứt khoát chấm dứt hợp đồng với họ”.
Nam Mẫn nhàn nhạt lắc đầu: “Dụ Lâm Hải không phải người làm việc theo cảm tính, anh ta lựa chọn không tiếp tục hợp tác với truyền thông Tinh Vực nữa chắc chắn là đã biết họ thối nát từ bên trong, cộng thêm việc Lí Bân mấy năm nay quá huênh hoang, nói chuyện làm việc không kiêng kị, đắc tội với không ít phương tiện truyền thông, cũng liên lụy tới danh tiếng mà truyền thông Tinh Vực đã tích lũy được trong những năm này. Dụ Thị đã luôn đi theo con đường khiêm tốn an ổn, sẽ không nguyện ý chấp nhận rủi ro này”.
Thực tế chứng minh rằng lựa chọn chấm dứt hợp đồng với truyền thông Tinh Vực của Dụ Lâm Hải là đúng đắn, bởi tin tức hôm nay về việc Lí Bân ‘mua mạng người’ đã lan truyền ra ngoài, truyền thông Tinh Vực cũng nhanh chóng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cổ phiếu theo đó rớt giá thảm hại, nếu không Lí Long Thăng làm sao sẽ gấp rút chạy tới tìm cô cầu xin thương tình.
Chỉ là cô chưa bao giờ là một người mềm lòng, càng không làm ra loại chuyện lấy ân báo oán kia, ai chọc tới khiến cô không thoải mái vậy mọi người đó cũng đừng nghĩ tới việc được sống vui sướng.