Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 223

Nhưng Dụ Lâm Hải đứng bên cạnh cứ nhìn cô mãi, lòng vui như nở hoa, vẻ mặt cũng hiền lành hơn rất nhiều.

Thím bán rau từng gặp được rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy một đôi nào đẹp trai xinh gái đến vậy, không khỏi nhiều lời, dùng giọng địa phương của thành phố Nam nói: “Em gái à, em may mắn thật đó, trông anh bạn này có vẻ thương yêu em lắm, ánh mắt đó như sắp dán vào người em vậy, có gỡ cũng gỡ không ra á!”

Nam Mẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nhếch môi, thầm nghĩ: Đấy là do chị không biết nhìn người.

Dụ Lâm Hải cười cười: “Là tôi có phước lớn, cưới được cô vợ giỏi giang thế này”.

Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh: Nói linh tinh cái gì đấy.

Người đàn ông này mặt dày quá, được nước lấn tới, còn muốn da mặt mình dày tới cỡ nào nữa?

Bà thím cười ha hả, đùa: “Thế thì cậu phải giữ cho chặt nhé, đừng để vợ mình bị người ta vác đi mất. Mấy thanh niên ở thành phố Nam này cũng được lắm, tôi thấy hai người sau lưng kia cũng như hổ rình mồi đấy.

Hà Chiếu và Cố Hoành: “…”

Bọn họ làm sai cái gì vậy, bị nhét cẩu lương thôi chưa đủ, còn phải đứng sau lưng người ta chịu oan ức thế này hả?

Mua nguyên liệu nấu ăn xong, Nam Mẫn bèn dẫn Dụ Lâm Hải đến Thủy Vân Gian, anh giật mình hỏi: “Em định nấu ở đây hả?”

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Trong bệnh viện không có đủ đồ làm bếp và gia vị, ở đây đầy đủ hơn, Phó Vực cũng muốn ăn mà, cùng làm đi, tôi đỡ phải làm hai ba lần”.

Dụ Lâm Hải nhíu mày.

Ăn cơm thôi mà cũng có mua một tặng một nữa hả? Cuối cùng thành ra anh là hàng tặng kèm à?

Nam Mẫn rất thường đến Thủy Vân Gian, nhưng bình thường cô chỉ nghỉ ngơi trong phòng 88, chưa từng đặt chân đến nơi nào khác.

Các phòng VIP đều được trang trí na ná nhau, có đầy đủ các thiết bị cần thiết. Lúc bước vào phòng, Phó Vực vừa mới tập gym xong, tay cầm tạ, mồ hôi đầm đìa đi tới, thấy Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải đi cùng nhau thì mặt anh ta như vừa gặp ma.

“Sao cậu lại xuất viện thế? Nghe nói là phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày mà?”, những lời đó dành cho Dụ Lâm Hải.

“Sao em lại tới đây? Còn cách theo nhiều đồ như vậy, khách sáo quá nha…”

Phó Vực đang định xách hộ cái túi to thì bị cá vẫy cho một đống nước vào mặt, giật mình lùi lại mấy bước, mắt trợn to như chuông đồng: “Chuyện gì thế? Em định làm cơm ở đây hả?”

Nam Mẫn liếc nhìn anh ta một cái: “Anh nói muốn ăn cơm tôi làm mà?”

Cô quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Hình như gần đây anh đang tập cơ hả, thế thôi anh đừng ăn”.

“Tôi muốn ăn!”

Phó Vực sợ bỏ lỡ cơ hội này thì không còn lần sau nữa, vội vàng nhảy dựng lên, ném cục tạ trong tay sang một bên, nhe răng cười với Nam Mẫn: “Tôi không sợ béo, dáng người của tôi đẹp hơn Lâm Hải nhiều, cậu ta mới là người nên siết cơ ấy, mấy tên ất ơ thôi mà cũng không đánh lại”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc nhìn Phó Vực.

Tình anh em đụng cái là vỡ của bọn họ có giới tính chứ không có nhân tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK