Định mệnh là thứ không thể lường trước được, gặp được cô là điều anh không thể ngờ. Có biết, anh vì cô mà bất chấp người bên cạnh? Có biết, anh vì cô mà đánh đổi mọi thứ của mình? Có biết, anh vì cô mà đau khổ? Và có biết, anh vì cô mà từ bỏ tình cảm này... để cô được hạnh phúc?
Ông trời không cho ai có được toàn vẹn cả. Nhẫn tâm cho anh gặp cô mà đem lòng yêu mến, rồi sao đó vô tình mang cô đi xa khỏi anh. Lòng đau như cắt, ngăn cho nước mắt không được chảy, ôm nỗi niềm đau khổ trong ngực. Đau không?
Nụ cười tỏa nắng ấy, thật khiến con người ta muốn đắm chìm xuống. Ánh mắt ngây thơ ấy, thật khiến cho người ta muốn lao vào che chở mặc cho có khó mấy. Nhiều lúc, thật không hiểu anh nghĩ gì, xen vào tình cảm của cô, anh hạnh phúc lắm sao?
Nhìn người mình yêu hạnh phúc, đành lòng lắm đúng không? Bị cô từ chối, đau lòng lắm đúng không? Không có được cô, buồn lòng lắm đúng không? Mà... biết làm gì để lòng vui đây?
Gặp được cô thật khó, vượt qua hết can đảm, vượt qua hết suy nghĩ, vượt qua hết mình để đổi lấy 1 giây nhìn cô. Nào đâu những ngày, cùng vui đùa chọc ghẹo nhau trên trường. Nào đâu những buổi dã ngoại, cùng leo núi, nướng thịt cạnh bờ sông. Nào đâu...
Thật chói mắt những tia sáng từ ánh đèn. Nó khiến ta khó chịu, phải nhắm mắt. Nhưng sao nụ cười của cô khi ấy, anh nhẹ nhõm biết bao. Chỉ muốn ngắm cô cười mãi. Tuổi trẻ của anh, đậm dấu nụ cười của em, Hạ Trâm!
Trời lất phất mưa, bóng lưng cô độc của Vương Gia đi khắp các ngõ. Anh tìm hoa hồng, bông hoa đầu tiên anh tặng cô thời còn là học sinh trung học. Tìm mãi, tìm mãi, không có bông nào ưng ý cả.
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời đỏ thẫm chiếu lên người anh. Chợt phát hiện ra, đằng sau gốc cây kia là một thiếu nữ. Là ai?
Đi đến gần, Vương Gia ôn nhu hỏi một câu bằng tiếng anh:
- Are you following me? ( Bạn theo dõi tôi?)
- No... I don't know why I'm chasing you. ( Không... Tôi không biết vì sao lại đuổi theo bạn.)
- You should go home. ( Bạn nên về nhà.)
- What is wrong with you? ( Chuyện gì xảy ra với bạn vậy?)
- You should not know. ( Bạn không nên biết.)
Nói rồi, anh quay bước bước đi. Ngày hôm nay thật mệt mỏi đối với anh.
Cô gái hồi chiều để lại cho anh chút ấn tượng. Đó là, ánh mắt to tròn, bối rối ấy, thật giống Hạ Trâm. Nhìn gương mặt cô không có giống người châu Âu, mà lại mang nét của người châu Á.
Giọng nói của cô ấy cũng rất dịu dàng, như Hạ Trâm vậy. Thật lòng bây giờ, anh vẫn còn chưa buông được cô. Không phải nói buông là buông ngay được. Cho anh thêm chút thời gian, rồi một ngày nào đó, anh sẽ hạnh phúc.
Mở cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, anh thấy cô gái hồi chiều. Cô gái ấy ngồi trên chiếc ghế dài đối diện nhà anh. Tại sao cô ta lại ở đây? Vương Gia khó hiểu, sau đó không biết thế nào mà đôi chân vô thức đến cạnh.
Hàn Uyên nhận ra anh đang lại gần, đột ngột đứng lên. Do chiều nay chạy theo anh, suốt mấy tiếng đi tìm nhà của Vương Gia nên chân cô giờ bị tê liệt. Thật may nơi này có ghế, cô đang định nghỉ một chút.
Không thể ngờ rằng anh lại sống ở đây. Vừa đứng lên thì cô bị ngã xuống, mắt cá chân bị trầy đến chảy máu. Vương Gia chạy lại đỡ, bế cô ngồi lên ghế, anh cầm chân cô xem, hỏi:
- Are you oke? ( Bạn ổn không?)
- Ah... It is very painfull. ( Ah... Nó rất đau đớn.)
- I help you bandage. ( Tôi giúp bạn băng bó.)
- Thank you! ( Cảm ơn bạn!)
Vương Gia bế cô vào nhà. Để cô ngồi trên sofa, anh nói:
- Wait for me a minute. ( Chờ tôi một chút.)
Anh đi đến tủ bên tivi, mở ngăn kéo có hộp thuốc ra, lấy băng gạt, bông gòn cùng thuốc sát trùng. Cầm lấy chân cô, anh đưa thuốc nhỏ vài giọt vào, Hàn Uyên đau sót, khẽ kêu.
Vương Gia nghe thấy, liền làm cẩn thận và nhẹ lại. Sau đó, anh cho ít bông gòn phủ lên trên, dùng băng gạt cố định lại. Hàn Uyên cảm kích, nói với anh:
- Thank you very much! ( Cảm ơn bạn rất nhiều!)
- Nothing. ( Không có gì.)
- Do you remember me? ( Bạn có nhớ tôi không?)
- You are the girl in the afternoon who followed me. ( Bạn là cô gái vào buổi chiều đã theo tôi.)
- So fortunate! You still remember me. ( Thật may mắn! Bạn vẫn nhớ tôi.)
- Where are you from? ( Bạn đến từ đâu?)
- I'm from China. And you? ( Tôi đến từ Trung Quốc. Còn bạn?)
Đúng như dự đoán của Vương Gia, cô gái này không phải người châu Âu. Hơn nữa, cô và anh cùng chung quốc tịch. Anh trả lời cô bằng tiếng Trung:
- Tôi cũng vậy.
- Hả?
Hàn Uyên bất ngờ, cô đứng bật dậy. Cái chân cô lại phản chủ, khẽ đau. Cô kìm chế lại, hỏi anh:
- Anh... anh thật sự là người Trung?
- Phải.
- Nhìn anh không giống cho lắm.
Đúng vậy, Vương Gia sở hữu đôi mắt sâu, màu nâu vàng. Tóc anh vốn hơi xoăn nên khiến cô bị nhầm tưởng. Hàn Uyên mỉm cười nhìn anh, cô giơ tay ra trước mặt, nói:
- Xin chào, tôi là Hàn Uyên, 16 tuổi. Rất vui khi được quen biết anh.
Vương Gia bất động khá lâu. Nụ cười này... thật quen. Sau khi ổn định lại tinh thần, anh đưa tay nắm lấy, nói:
- Tôi là Vương Gia, 19 tuổi.
- Làm phiền anh rồi. Cảm ơn đã giúp em băng bó. Hẹn gặp lại anh sau.
Hàn Uyên cúi đầu chào, đi qua Vương Gia. Không biết thế nào, anh liền nắm tay cô giữ lại, hỏi:
- Em vẫn chưa cho tôi biết... hồi chiều tại sao đi theo tôi?
- Em không biết. Chắc bởi vì... anh thật sự có sức hút.
Hàn Uyên cười nháy mắt, khập khiễng chân ra về. Vương Gia mải mê suy nghĩ câu nói của cô. Cô nói anh có sức hút, là sao nhỉ?
~ Ngày hôm sau ~
Hàn Uyên hôm nay đến gõ cửa nhà Vương Gia từ rất sớm. Sau buổi gặp gỡ hôm qua, Hàn Uyên luôn muốn thời gian trôi qua mau để cô được gặp anh. Đây là lần đầu tiên cô có cảm xúc đặc biệt với con trai. Thế nên, cô đành phải tận dụng nắm bắt lấy cơ hội này.
Vương Gia mở cửa trong bộ dạng nhếch nhác. Áo thun dài tay màu xanh đậm, quần thể thao đen có sọc kẻ. Mái tóc xoăn hơi hơi rối. Trông anh trưởng thành hơn so với tuổi.
Hàn Uyên cười, nói với anh:
- Anh lười biếng vậy?! Đã sáng rồi.
- Tôi vừa chợp mắt được 3 tiếng.
- Hả! Anh ngủ muộn vậy sao? Em... Em xin lỗi... làm phiền anh rồi... Vậy em xin phép.
Cô lúng túng quay đi thì Vương Gia phía sau gọi:
- Này! Lỡ đến rồi, ở lại đi.
- Thật sao?
- Ừm.
Anh vào trong nhà, cô theo sau. Miệng Hàn Uyên cười mưu mô, hôm nay, cô phải bắt anh đi công viên với cô cho bằng được. Nếu không, Hàn Uyên này xem ra vô dụng.
Vương Gia vào phòng tắm, còn cô ung dung ngồi đợi. Căn nhà nhỏ này của anh giống như là đang ở tạm thời vậy. Không cầu kì, sang trọng, tóm lại là chẳng có chút gì gọi là giàu có cả.
Hàn Uyên từ trước đến nay không bao giờ phân biệt giàu, nghèo, xấu, đẹp. Chỉ là đầu cô luôn thầm suy nghĩ, nhận xét người đối diện. Cái gì mà bắt ép quá, cô mới nói ra. Chẳng hạn như:
- Vương Gia, đồ dùng cần thiết của căn nhà này hơi thiếu. Anh không sắm sửa gì thêm sao?
Anh đang đánh răng nghe tiếng cô nói, xúc miệng, trả lời:
- Tôi vốn không ở đây lâu dài.
- Vậy anh chỉ là đi du lịch thôi sao?
- Tôi là sinh viên trao đổi. Tháng sau sẽ về nước.
- Vậy... lần sau anh có quay lại đây không?
- Có thể là không.
Hàn Uyên thoáng buồn. Nhưng cô không để tâm trạng cá nhân mà ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Vương Gia tới phòng bếp, liền thấy Hàn Uyên đang nấu gì đó. Anh ngồi xuống chăm chú nhìn cô. Cô gái này tỏ ra rất gần gũi, quen thuộc với anh. Có ý gì đây?
Hàn Uyên bưng lại đĩa trứng ốp la, để trước mặt anh, cô cười nói:
- Please! ( Xin mời!)
Anh cầm nĩa, khẽ xịt một chút xì dầu lên trên. Tay nghề cũng ổn, lòng trắng mềm mỏng, lòng đỏ thì vừa chín tới. Đúng với khẩu vị của anh.
Hàn Uyên ngồi bên cạnh, tay chống cằm nhìn anh ăn một cách ngon lành. Cô hỏi:
- Thế nào? Vừa miệng chứ?
- Ổn.
- Hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài chơi nhé?
- Nói cho tôi biết, tại sao lại phải đi chơi với em?
- Thì... tôi cảm ơn anh đã giúp tôi băng bó chân.
- Vậy tại sao lại xuất hiện trước nhà tôi?
- Ưm... tôi... tìm nhà bạn...
- Tôi không đi.
Vương Gia trả lời dứt khoát, anh chẳng liên quan gì đến cô mà phải đi chơi cùng. Cho cô vào, chẳng qua là muốn xem cô tính làm gì. Hàn Uyên nào chịu, cô cương cổ lên, hỏi:
- Vậy em hỏi anh, tối qua tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc em ngồi nơi ghế chứ? Dù gì cũng không quen biết, anh ra chào hỏi em sao?
Vương Gia cứng họng. Anh chẳng biết vì sao mình lại đi ra đó cả. Khi thấy cô hơi giống Hạ Trâm, anh đã tò mò muốn biết tính cách cô thế nào. Nhưng trái ngược lại với Hạ Trâm. Cô không e dè, nhút nhát mà tự tin, thân thiện.
Thấy anh im lặng, Hàn Uyên nói tiếp:
- Đã giữ người ta ở lại, vậy mà không đồng ý đi chơi? Anh thật khó hiểu...
- Tôi đi với em là được chứ gì?
- Anh đi với em sao?
- Em không muốn?
- Không không. Em hơi bất ngờ với sự thay đổi đột ngột của anh.
- Tôi muốn thư giãn đầu óc.
- Vậy anh ăn nhanh lên. Chúng ta cùng đi Hyde Park.
Cả ngày đi chơi hôm ấy, Vương Gia có chút quan tâm tới cô gái này. Cô không chỉ có nét giống Hạ Trâm mà cô có nụ cười rất đẹp. Đi chơi với cô, anh có cảm giác thích thú. Những hành động thân mật của cô, những câu hỏi bá đạo đều gây cho anh sự bất ngờ lớn.
Ăn trưa xong, Hàn Uyên ngước mặt lên, cười tươi nói với Vương Gia:
- Cảm ơn anh. Hôm nay đi chơi rất vui. Lâu rồi em mới được vui như thế này. Thật tiếc, sẽ chẳng còn buổi đi chơi nào nữa...
- Tại sao? - Vương Gia cắt ngang hỏi
- Vì 30 phút nữa, em phải lên máy bay về nước rồi. Không còn nhiều thời gian nữa, tạm biệt anh.
- Khoan đã... nếu tôi muốn liên lạc với em, phải làm thế nào?
- Ông trời sẽ thay em trả lời. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa.
Cô rất vui vì anh quan tâm hỏi như vậy. Lòng này còn phải nghĩ ngợi gì nữa. Nhún chân lên, tặng anh một nụ hôn vào má, cô chạy đi, vẫy tay chào anh.
Vương Gia ngây ngốc, đưa tay đặt lên má. Anh... muốn mở lòng thêm một lần nữa. Cuộc đời, không biết chuyện gì có thể xảy ra. Chỉ vừa mới hôm qua thôi, anh đang còn đau khổ thất tình. Vậy mà ngay hôm ấy, anh gặp ngay một cô gái khác.
Cô gái này lại tiếp tục mang đến cho anh những cảm giác mới mẻ. Khơi gợi nỗi lòng muốn được yêu một người của anh. Cho anh những thứ anh chưa hề có. Kể cho anh nghe những câu chuyện hay ho.
Hay, bởi vì cô gái ấy giống Hạ Trâm nên anh mới có cảm xúc như vậy? Tốt nhất, để ông trời quyết định.