Anh vén áo ngủ bằng phi hai dây của Hạ Trâm lên, dịu dàng hôn nhẹ cái bụng phẳng lừ mềm mịn. Đã thế còn liếm lám để lại vùng đỏ ửng dính chút nước...
Cảm thấy người mình bị sờ soạng, Hạ Trâm nhột đến nỗi mơ hồ tỉnh dậy. Bàn tay đẩy anh ra, cô chu môi hỏi:
- Anh làm gì đấy?
- Vợ... em tỉnh rồi.
- Mấy giờ rồi ạ? - Cô dụi mắt hỏi anh
- Gần 1 giờ sáng.
Hạ Trâm cảm thấy thật muộn, vuốt ve gương mặt anh nũng nịu:
- Phong... anh về muộn quá. Anh có đói không? Tiếp khách chắc là chưa ăn gì...
- Không. Vợ, mình " vận động " đêm khuya nhé!
Dứt lời, không để cô nói, anh đã tiếp tục trận mưa hôn ban nãy. Có anh áp sát lên trên, nên người Hạ Trâm hết lạnh. Cô ôm chặt cổ anh, tham lam lấy hết nhiệt làm ấm người mình. Hoàng Phong phát cười với hành động của cô, cúi đầu hôn lên trán vợ.
Như nhớ ra điều gì, Hạ Trâm nghiêm túc nhìn anh. Giọng cất nhẹ lên:
- Anh Phong... em có quà tặng cho anh?
- Dịp gì vậy? - Hoàng Phong giả vờ hỏi, tay vẫn làm càn, xoa nắn eo cô rất tự nhiên
- Anh biết rồi mà, sinh nhật anh còn gì...
- Phải. - Anh bật cười - Thế em có ý đồ gì sao?
- Hứ, toàn nghĩ xấu cho em.
Cô bĩu môi, khó khăn xuống giường. Hạ Trâm mở chiếc tủ kính, lấy hộp quà hình chữ nhật ra.
Anh vẫn đang im lặng quan sát từng bước cô di chuyển.
Tách! Hạ Trâm bật điện, ôm hộp quà nhanh chóng lên giường ngồi cạnh anh. Cô đưa cho chồng, cười tươi nói to:
- Chúc mừng sinh nhật anh!
Hoàng Phong tay nhận quà, tay kéo cô lại hôi lên trán, mỉm cười mãn nguyện:
- Cảm ơn vợ.
- Anh mau xem quà đi.
Tuốt dây nơ đỏ ra, Hoàng Phong sững sờ, bàng hoàng một hồi lâu.
Một chiếc que thử thai có hai dấu gạch gang. Vài ba tờ giấy khám thai mang tên vợ anh. Hơn hết, còn có một mẩu giấy trắng, hiện rõ nét viết nắn nót của Hạ Trâm: " Ba mẹ con chúc mừng sinh nhật papa yêu dấu! ^_^ "
Anh bây giờ rất hỗn độn. Bao nhiêu là yêu thương nổi lên, thể hiện qua ánh mắt anh trao cho Hạ Trâm. Cô vô tư, cười rạng rỡ quan sát biểu hiện của anh. Coi kìa, chồng cô đang rất xúc động. Mới đầu khi Hoàng Phong nhìn vào hộp quà, cô còn lo lắng khi thấy lông mày anh nhíu lại, đăm chiêu. Còn rất cẩn thận đọc giấy khám chi tiết, cẩn thận. Đã thế anh còn vuốt nhẹ vào hình thai nhi chưa rõ gì hết.
Hoàng Phong hạnh phúc tràn trề, cúi người ôm cô. Anh khẽ xoa bụng cô, ôn nhu nói:
- Chào mừng sự xuất hiện của con, tiểu bảo bối!
Thêm một nụ hôn nữa lên môi vợ, Hoàng Phong bật cười thành tiếng. Đây là tiếng cười của hạnh phúc a.
Hai vợ chồng tiếp tục giấc ngủ với bao nhiêu là cảm xúc. Anh ôm cô từ phía sau lưng, hôn lên gáy cổ cô rồi hỏi rằng:
- Trâm Trâm, lần này là con gái phải không?
- Em không biết... Bé con chưa được 1 tháng.
- Anh muốn con gái.
- Chị Dương Linh đã nói, giới tính của thai nhi phụ thuộc hoàn toàn vào người cha. Anh phải biết là con trai hay con gái chứ?
- Ha... - Hoàng Phong không thể nhịn cười - Sao em ngốc quá vậy?
- A... Anh làm gì thế? - Hạ Trâm bối rối gỡ bàn tay của anh đang đặt trên bụng mình
- Anh chỉ để ở đây thôi, sẽ không làm gì cả. - Hoàng Phong điềm nhiên trả lời
- Nào... Đừng sờ linh tinh...
- Anh chỉ xoa bụng cho em thôi mà.
- Nhưng cũng đừng vén áo em lên chứ... Ôi... Anh nhẹ tay thôi, đau quá... Không được nhích tay lên!
Cô làm sao mà hiểu được, bây giờ ngọn lửa tình trong lòng Hoàng Phong đang bùng lên to lớn. Đã thế, anh còn muốn...
Hạ Trâm quay người lại, nhăn mặt nhìn anh mệt mỏi nói:
- Em buồn ngủ lắm rồi.
- Vợ... - Giọng anh trùng xuống - Mình làm được không em?
- Muộn rồi, anh quên rằng em có thai sao?
- Một lần, một lần thôi, sẽ không sao đâu mà...
- Ngủ đi!
Cô vỗ nhẹ mặt anh, nhắm mắt lim dim ngủ.
Hoàng Phong ngứa ngáy, khó chịu tột độ. Thôi, vì vợ vì con, vì vợ vì con, vì vợ vì con, anh nhịn! Chỉ lần này thôi. Tốt nhất là chỉ 2 đứa thôi. Nếu không anh sẽ chết vì không được " yêu " cô mất.
...----------------...
Hơn 9 tháng sau đó, phòng sinh oa oa tiếng khóc. Dương Linh bế đứa bé mũm mĩm, mập mạp ra trong sự mong đợi của mọi người. Hoàng Phong đón lấy thiên thần nhỏ, xúc động không thôi. Anh trao lại cho mẹ, tiến thẳng vào phòng hồi sức với vợ.
Hạ Trâm không còn mệt và đau như lần sinh trước. Thấy chồng liền nở nụ cười đắc thắng. Câu nói " Em giỏi không? " bị ngăn lại bởi cái ôm ấm áp mà nuông chiều, có chút e dè cẩn thận của anh. Hoàng Phong xoa đầu vợ, dịu dàng hôn lên má, trao cô ánh mắt đầy trìu mến. Hạ Trâm cầm tay anh lay lay vòi vĩnh:
- Em muốn thấy con. Chị Dương Linh bế con nhanh quá, chẳng cho em nhìn gì cả.
- Được, anh đưa con vào giờ đây...
Hai vợ chồng cô rất rất mong lần này sẽ là con gái. Trái với mong muốn, bé con lần này là một cậu nhóc kháu khỉnh, đáng yêu. Khi Hoàng Phong đưa con đến bên nằm cạnh cô, ngắm nghía một lúc, cô chu môi tiếc nuối:
- Tại sao con vẫn không giống em kia chứ!
Anh không đáp, nụ cười tươi trên môi vẫn nở từ nãy đến giờ.
Hoàng Trực, Cẩm Hạnh, Hạ Đình và Ngô Tuyết cùng vào phòng dưỡng sức sau sinh. Còn có cả Tuyết Y, Dương Linh nữa. Dương Linh một lần nữa là người hộ sinh, giúp Hạ Trâm thuận lợi mẹ tròn con vuông. Căn bản vì Hoàng Phong chỉ tin tưởng cô, vả lại, cô còn là con gái, là người mà Hạ Trâm thân thiết nhất. Chứ nếu là một bác sĩ nữ khác, chắc chắn bản tính thẹn thùng của Hạ Trâm nổi lên và nhất quyết không muốn đẻ. Về phần bác sĩ nam hộ sinh thì thôi đi, Hoàng Phong anh đây không cho phép!
Giải đáp thắc mắc con không giống mình của Hạ Trâm, Dương Linh nói to rằng:
- Trâm Trâm, người con sinh ra giống hệt ba là minh chức cho việc mẹ nó yêu ba nó đến nhường nào. Chúng ta đều đẻ thuê mất rồi!
Cả mọi người cùng phá lên cười. To đến nỗi bé con nằm trên giường rùng mình một cái. Tiếng khóc một lần nữa cất lên giữa những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc. Hoàng Gia lại tiếp tục đón một thành viên nhỏ nữa rồi.
...
Trở về nhà, bóng dáng bé nhỏ của Hoàng Thiên nấp sau cánh cửa. Phía sau còn có lão Lâm và La Dung đang trông ngóng em bé vừa mới ra đời. Xe ô tô của Hoàng Phong nhanh chóng tiến vào sảnh, Hạ Trâm một thân quần áo ấm, trong tay là bé con bụ bẫm được quấn kín mít chỉ chừa mỗi gương mặt.
Hoàng Thiên theo chân ba mẹ lên phòng, nhóc muốn xem em bé nó như thế nào. Khi em trai của cậu đã được mẹ đặt yên ổn trên chiếc giường nhỏ, Hoàng Thiên mới ghé mặt vào chăm chú nhìn. Oa, em bé có hai cái má to dễ thương quá. Môi nhỏ đang còn chem chép miệng, mắt nhắm lại thành một đường thẳng. Mà sao tóc em ngắn thế, chẳng dày như Thiên. Đã thế lông mày lại nhíu lại, em khó chịu à?
Hạ Trâm vuốt đầu cậu, nhẹ nhàng hỏi:
- Thiên, con có thích em không?
- ... Có... con thích em...
- Từ nay Tiểu Thiên có em trai rồi, phải bảo vệ, lo lắng, chăm sóc cho em trai nhé. Không còn quậy phá như trước đây nữa...
- Tại sao có em trai lại phải như vậy hả mẹ? - Nhóc tròn xoe mắt tò mò
- Vì...
Cô thật sự chưa nghĩ ra câu trả lời. Đưa mắt qua cầu cứu chồng.
Hoàng Phong bế cậu lên, nghiêm túc giải thích:
- Vì con là anh trai, mà anh trai là phải dũng cảm, yêu thương, nuông chiều em trai. Thiên có thích em ngưỡng mộ con không?
- Có! Có! Thiên thích lắm. Thiên phải giỏi hơn em, ngoan hơn em, mạnh hơn em.
Tiếng Hoàng Thiên non nớt, ríu rít khắp căn phòng. Như nhớ ra gì đó, Hoàng Thiên nhìn anh hỏi:
- Papa, em trai tên gì?
Đây cũng chính là câu hỏi lớn suốt 9 tháng vừa qua của tất cả mọi người. Bản thân Hoàng Phong hôm nay cũng đã có đáp án.
- Hoàng Khang!
Ai cũng thích và cảm thấy rất hợp khi anh đặt tên bé con là Hoàng Khang. Nghe anh nói, Hạ Trâm mỉm cười âu yếm nhìn bé con đang còn ngủ. Cô thầm nhủ sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt, đảm đang. Luôn yêu thương và che chở cho những đứa con đáng yêu của mình. Và hơn nữa, cô cũng muốn là người phụ nữ duy nhất, quan trọng nhất của ba cha con Hoàng Phong, Hoàng Thiên và Hoàng Khang.
Gia đình ta sẽ mãi mãi hạnh phúc và bình an!
...----------------...
P/s: Các cô các chú, mừng tuổi bé Hoàng Khang một cái like nào! Mọi người đừng quên nhé!