Nghe Hoàng Phong hỏi, Hạ Trâm ngu ngơ không hiểu gì hết. Mẹ cô thường nói rằng chúng ta có thể ôm, hôn những người thân của chúng ta. Còn với người lạ thì chỉ dừng lại ở cái bắt tay.
Huống gì anh Hoàng Phong là con trai bác Hoàng Trực, người mà cô rất rất yêu quý, tại sao hôn anh lại không nên. Hay anh nghĩ rằng cô là người lạ không quen không biết, không thể thân mật với anh. Nghĩ đến đây cô bật khóc.
Cô chỉ muốn hôn anh một chút thôi mà... Ai bảo anh đẹp trai làm gì... Ai bảo môi anh hấp dẫn làm gì... Ai bảo anh nhắm mắt để cho cô hôn...
Hoàng Phong thấy người trong lòng khóc thì chẳng biết làm thế nào. Tay chân luống cuống hết cả lên. Một tay ôm cô lại, còn tay kia lau nước mắt. Miệng cậu không ngừng nói:
- Trâm Trâm, anh xin lỗi... Anh sai rồi... Em đừng khóc nữa nhé... Ngoan anh thương...
Thốt ra những lời này ngay cả chính bản thân cậu cũng không ngờ đến. Xưa nay chỉ có người ta xin lỗi cậu chứ cậu thì không. Đã thế lại còn nói những lời dỗ dành, đầy tình cảm kia chứ.
Còn về phần Hạ Trâm, nghe nói nín được anh thương thì vừa mừng vừa tủi. Hít hít cái mũi nhỏ vài cái rồi dựa đầu vào ngực anh lên án:
- Em chỉ hôn anh có một chút. Không phải người thân có thể hôn được sao?
Hoàng Phong nghe cô nói liền hỏi:
- Chúng ta có quen biết? Anh gặp em đây là lần đầu tiên.
Hạ Trâm ngồi hẳn dậy, nhìn anh nói:
- Bác Hoàng Trực là người mà em thích nhất. Bác ấy rất cưng chiều, yêu thương em... Em đã sớm xem bác là người thân rồi... Anh Phong là con bác cơ mà.
- Em biết ba anh? - Hoàng Phong bất ngờ hỏi. Cả tối nay cô bé nhỏ này đưa cậu đi đến bất ngờ này sang bất ngờ khác làm cậu chưa kịp thích ứng.
Chưa kịp trả lời, Hạ Trâm nghe tiếng của mẹ
- Tiểu Trâm, con ở đâu?
- Dạ mẹ!
Cô rời người của Hoàng Phong. Nhảy xuống đất chạy lại chỗ mẹ. Cậu có chút hơi hụt hẫng. Ôm cô cơ thể đang ấm áp, tự dưng cô thoát ra làm cậu run run vì lạnh.
Ngô Tuyết khi đi ra khuôn viên vườn chẳng thấy ai ngoài một cậu bé. Bỗng không ngờ vì con gái bà từ lòng cậu ấy chạy ra. Lòng đầy ắp những câu hỏi. Thấy Hạ Trâm chạy lại, bà cúi người xuống hỏi:
- Tại sao con ngồi với cậu bé kia? Hai đứa quen nhau à?
- Anh Hoàng Phong mà mẹ. Anh ấy rất đẹp trai nha.
Nghe mẹ hỏi về cậu, cô tươi cười trả lời. Cùng lúc ấy Hoàng Phong đi lại. Ngô Tuyết nhận ra ngay. Bà đã gặp rất nhiều lần khi cậu còn nhỏ. Đứa nhỏ này rất ít nói, điềm tĩnh nhưng lại rất thông minh, hiểu chuyện.
- Tiểu Phong, lâu không gặp. Dạo này dì thấy con lớn quá. Cao gần bằng dì rồi.
- Con chào dì.
Hoàng Phong có nhớ người phụ nữ này. Hồi nhỏ đã gặp bà cùng chồng đến nhà cậu ăn cơm. Thỉnh thoảng còn cùng gia đình cậu đi picnic. Ba rất quý vợ chồng bà. Hoá ra bà lại là mẹ của cô bé ấy.
- Cảm ơn con đã chơi cùng Tiểu Trâm cả buổi tối. - Bà quay xuống nhìn Hạ Trâm- Tiểu Trâm con không làm phiền anh chứ?
Bị mẹ nhắc đến tên, Hạ Trâm toan định trả lời nhưng ai đó lên tiếng trước:
- Trâm Trâm rất ngoan, em ấy không làm phiền cháu đâu ạ.
Quái lạ, đứa bé này khi nào lại nói nhiều hơn 3 từ nhỉ? Ngô Tuyết thắc mắc nhìn cậu. Hạ Trâm ở phía dưới cầm tay mẹ nói:
- Con không có phiền anh đâu. Con rất thích chơi với anh.
- Sau này em hãy cứ đến đây thường xuyên. Anh sẽ chơi với em. Em có biết chơi đàn không?
Hoàng Phong khi biết cô thích chơi với anh thì hài lòng, cưng chiều véo nhẹ má cô nói.
- Em không biết, em chỉ biết hát thôi. Chắc anh Phong rất giỏi đánh đàn.
- Phải, mai đến anh sẽ đàn cho em hát nhé?
- Dạ vâng. Cảm ơn anh nhiều nha.
- Tối nay cũng cảm ơn em vì giúp anh đỡ đau đầu.
- Anh nhớ uống thuốc nhé.
Ôi trời ơi! Có ai cứu Ngô Tuyết không? Từ bao giờ bà biến thành bóng đèn, chứng kiến 2 đứa nhỏ này tâm sự vậy. Thật không ngờ 2 đứa nhanh thân đến thế. Đây đúng là chuyện tốt để bà kể cho Hạ Đình nghe. Hai đứa nếu cứ đà này phát triển thì tiến đến hôn nhân nhanh thôi.
Về phần Hoàng Phong vì muốn ở bên cô nhiều hơn, mượn gió đẩy thuyền. Đứng trước mặt mẹ cô rủ cô đến nhà chơi. Có như thế Hạ Trâm mới thường xuyên đến. Bởi cậu biết Ngô Tuyết rất có cảm tình với cậu, chắc chắn sẽ không cản trở việc cậu đang làm. Đầu nghĩ, mắt hướng về cô, chẳng hiểu sao cậu cứ thích cái gương mặt này. Thật muốn cắn vào cái má phúng phính, trắng nõn ấy. Nhưng... phải kìm thôi...kìm thôi. Cậu không thể làm như thế...
—————————————————————
Sau khi cùng mẹ chia tay Hoàng Phong, từ lúc về đến giờ Hạ Trâm luôn trong trạng thái mơ mơ cười cười. Thỉnh thoảng quay sang mẹ hỏi có xinh không, được một lúc thì hỏi ba Hoàng Phong có thích mình không. Nghe được câu trả lời rồi, cô ngơ ra rồi bất chợt cười to lên khiến vợ chồng Hạ Đình 1 phen giật mình. Lên tới phòng ngủ, cô lấy đồ ra thay. Vừa thay vừa hát, hát xong lại cười.
Bỗng nghĩ đến việc ngày mai qua nhà anh, cô vội vàng chạy qua phòng ba mẹ, nói:
- Mẹ ơi, mẹ chuẩn bị váy cho con. Ngày mai con phải " ra mắt " anh Phong rồi.
Hạ Đình khó hiểu quay qua nhìn vợ ý hỏi. Bà hiểu ra cười cười nói với cô:
- Được rồi, con về phòng đi. Mai mẹ sẽ chuẩn bị.
- Nhanh nhanh mẹ nha. Váy phải thật đẹp đó. Nếu không anh Phong sẽ không thích.
- Sao lại không thích? Tiểu bảo bối của ba mẹ xinh như vậy, ai nhìn cũng thích. Con ngoan về phòng ngủ. Mai mẹ sẽ gọi dậy sớm.
- Dạ vâng. Con tuân hành lệnh đại nhân.
Cô bé chào kiểu quân đội rồi quay về phòng, Ngô Tuyết giờ mới giải thích cho chồng hiểu. Ông như địa chủ được mùa, cười khoái chí. Con gái của ông biết tương tư rồi sao? Đúng là bảo bối của ông, rất biết nhìn người để thích. Đối tượng lại là con Hoàng Trực, ai dám chê được.