***
Vào giữa mùa hè này, Tân Nguyệt rất bận rộn.
Ưu tiên hàng đầu tất nhiên là tìm trường cho Dịch Tuyên.
Cậu muốn đi Z thành, vì vậy cô liền giúp cậu nghĩ cách.
Cô hiểu rất rõ, trên đời này chỉ cần vấn đề đó có thể giải quyết bằng tiền, thì đó không còn là vấn đề nữa.
Mùa hè nóng nực, Tân Nguyệt sợ nóng. May mắn thay, Thiệu Khải đã chạy đến giúp cô tiết kiệm rất nhiều suy nghĩ.
Sau đó là chuyện việc học của riêng cô, khi trường khai giảng cô sẽ phải bắt đầu học lại, nếu mọi việc của Dịch Tuyên suôn sẻ thì cậu sẽ trở thành học đệ của cô.
Nhưng Chiêm Chí Đạt mới là người khiến cô đau đầu nhất.
Ngày hôm đó, cô đã làm xáo trộn cuộc gặp của ông ta với ông chủ thành phố B, cũng buộc ông ta phải moi ra một số tiền quỹ với khách hàng. Nhưng ông ta vốn đã sử dụng những nguồn lực còn lại để mở lại một công ty đặt trụ sở ở tòa nhà đối diện. Ý định rõ ràng là muốn đấu võ đài trực diện với Dịch Tuyên.
La Bưu lúc trước bị Chiêm Chí Đạt chèn ép quá mạnh, giờ có vẻ đã thở không ra hơi, chứ đừng nói là giúp đỡ Dịch Tuyên.
Tân Nguyệt biết rõ mọi chuyện, cô không muốn Dịch Tuyên phải khó xử nên đã nhận hết mọi chuyện.
Để không làm cho Dịch Tuyên nghi ngờ, nên cô không thể trực tiếp đến nhà thầu được. Vì vậy cô phải ở sau lưng bày mưu tính kế, sau đó để Lưu Thế Quang đi truyền lại cho La Bưu, La Bưu chỉ cần làm theo chỉ thị của cô.
Trong khi đó, La Bưu đã vài lần hỏi xem ai là người bí mật giúp đỡ, anh ta nói thẳng rằng Lưu Thế Quang không phải là người có đầu óc phức tạp như vậy. Lưu Thế Quang nhận được dặn dò của Tân Nguyệt, nên chỉ cười và nói rằng anh ta đã ẩn lui giang hồ vài năm, trước đây anh ta không làm được, nhưng bây giờ anh ta sẽ làm được. Về Tân Nguyệt, anh ấy không nhắc đến một lời.
Khi La Bưu báo cáo những lời ban đầu cho Dịch Tuyên, cậu đang xem Tân Nguyệt nấu ăn.
Sống chung dưới một mái nhà, hai người đều có những suy nghĩ riêng, những giấu giếm không thể cho nhau biết.
Sau khi trả lời điện thoại, cúp máy mà không nói gì.
Trong mắt chỉ có Tân Nguyệt.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt với đôi vai mỏng và trên chiếc eo nhỏ là chiếc tạp dề buộc quanh có màu sáng. Cánh tay mảnh khảnh xoay thìa, động tác tuy không tao nhã nhưng trông rất thoải mái.
Mái tóc dài và mềm của cô được buộc bởi một sợi dây chun màu đen rất mỏng, hơi lỏng lẻo, có những sợi tóc rải rác đang làm xước mặt cô ấy.
Ngứa ngáy, cô gục đầu cọ vào vai, để lộ chiếc cổ trắng ngần bên kia.
Dưới ánh đèn sợi đốt, làn da mỏng trong suốt của cô, Dịch Tuyên dường như có thể nhìn thấy mạch máu đang đập bên dưới.
Tim cậu khẽ nhúc nhích, cậu nhấc chân đi đến, ôm lấy eo cô.
Quá mềm.
Tân Nguyệt vẫy vẫy cái thìa một hồi, "Em làm sao vậy?"
Dịch Tuyên siết chặt cánh tay, cúi đầu, cố tình dụi dụi cằm và môi vào cổ cô, "Còn chưa xong sao, em đói quá."
Cậu cọ làm cô ngứa ngáy khó chịu, Tân Nguyệt tựa đầu không cho anh động đậy, sau đó đẩy cánh tay anh ra: " Đừng làm nũng nữa, đói thì uống canh trước đi. Chị đang nấu cho buổi trưa, em qua nếm thử xem. "
Cảm giác mềm mại và trơn trượt trên da cô khiến anh không muốn rời đi. Anh ậm ừ như một đứa trẻ, khi mở miệng nói lại, giọng anh đã khàn đặc," Em muốn ăn chị. "
Thân thể Tân Nguyệt trở nên cứng đờ, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.
Cậu dán người trên đường cong của cổ cô, khi nói chuyện, môi và răng cậu thỉnh thoảng lại chạm vào da cô.
Cảm giác được sự hơi run rẩy trên da cô, anh thì thầm: "Bắt đầu ăn từ đây, được không?"
Cậu thực sự cắn cô.
Răng cậu chạm vào làn da cô, cảm nhận được sự ẩm ướt nơi đầu lưỡi của cậu, nhưng cô không cảm thấy đau.
Có một cảm giác tê dại ở trong khoang miệng, dồn dập đến tận đáy lòng, cứ thế lan ra khắp tứ chi.
"Loảng xoảng--"
Chiếc thìa trong tay cậu rơi xuống đất.
Tân Nguyệt bừng tỉnh.
Cô bất ngờ quay lại đẩy Dịch Tuyên ra, ôm cổ chạy ra khỏi bếp.
Nhìn thấy cô bỏ trốn, Dịch Tuyên liếm khóe miệng, nụ cười trên môi mang theo tà niệm.
Cô thực sự rất ngọt ngào.
Mọi nơi...
Tân Nguyệt chạy về phòng, khóa cửa lại, không thèm bật đèn. Trong không gian tối tăm, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng tim đập mãnh liệt.
Cô ngồi xuống tấm thảm cạnh giường, ôm gối che cổ lại, cảm thấy bất lực như một cô bé vừa bị xã hội đen ức hiếp.
Đúng là cô vừa bị bắt nạt mà.
Cô biết cô nên ra ngoài dạy dỗ cậu nghiêm khắc, thậm chí đánh mắng cậu. Cô là chị gái của cậu, sao cậu lại có thể như vậy đối với cô, lại... bắt nạt cô như thế này?
Nhưng cảm giác đau nhói ở cổ và cảm giác tê dại trong người vẫn chưa nguôi ngoai khiến cô hoang mang, không thể kiểm soát được.
Cô thật hoảng loạn.
Dịch Tuyên ăn tối một mình, và sự cám dỗ của cậu khiến Tân Nguyệt thu mình vào trong vỏ bọc của cô. Đó là bức tường cao mà cô tự xây cho chính mình, là cơ chế tự bảo vệ mình.
Phá vỡ sự hiểu biết về mối quan hệ của họ, sau đó xây dựng lại. Quá trình này không khó nhưng cô nhất định phải trải qua, nên cậu cũng không bận tâm.
Trong mùa hè này, cậu đã thấy mọi thứ Tân Nguyệt làm cho cậu.
Trường học La Bưu đảm nhận xây dựng
Cô đang giúp cậu đạt được mọi thứ cậu muốn.
Nếu cô không yêu cậu, tại sao cô lại làm những điều này?
Cậu đã hiểu tâm ý của cô từ lâu, nhưng bản thân cô vẫn không chịu thừa nhận.
Cậu đã đặt đủ nền tảng, cậu không thể chờ đợi thêm nữa.
Để có được Tân Nguyệt, muốn cùng cô thân thiết hơn... và nhìn thấy ánh mắt say đắm của cô.
Kể từ mùa hè, đã bốn năm đã trôi qua.
Cậu muốn bốn năm, cô cho cậu.
Cô muốn tự mình mở lòng, sau đó thành thật nói với cậu.
Cô yêu cậu mà.
Tân Nguyệt không ăn tối, vì vậy Dịch Tuyên đem cho cô một tô mì với súp.
Cậu đặt bát mì lên bàn cà phê trong phòng khách, rồi gõ cửa phòng cô.
"Tần Thừa kêu em đi Black Diamond, em có làm mì cho chị đó, chị nhớ ăn nha."
Trong phòng không có một phát ra âm thanh gì, không biết đã ngủ hay còn thức.
"Em làm mất chìa khóa cửa rồi. Nên buổi tối em sẽ đến nhà Tần Thừa ngủ, nhớ khóa cửa lại cẩn thận là được."
Cậu cố ý nói lớn, lời nói vừa rơi xuống thì trong phòng liền có động tĩnh.
Sau khoảng hai phút, cánh cửa mở ra.
Một chiếc chìa khóa đã được đưa ra. ( Đào: chị ơi sao chị cute vậy ahhhhh)
Thân ảnh Tân Nguyệt khuất sau cánh cửa, chỉ có một phần cánh tay trắng nõn của cô duỗi ra, lộ ra một phần nhỏ trên khuôn mặt, "Chìa khóa dự phòng đây."
Dịch Tuyên cảm thấy buồn cười khi nhìn cô như vậy.
Cậu mím khóe môi, nụ cười trong mắt mang theo ý vị xấu xa: "Chị cho rằng một cánh cửa có thể ngăn cản được em sao?"
Tân Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy cậu cười vui vẻ như vậy, cô đứng thẳng mặt lại: "Em nghĩ sao vậy hả? Nếu em mà còn đe doạ chị như vậy... chị sẽ giận em cho coi!"
Cô cố tình giữ giọng lạnh lùng, mặc dù Dịch Tuyên có thể nhìn thấu sự vô tội vạ của cô, nhưng cô biết lúc này mình nên hù lại thử.
Vì vậy, cậu giơ tay đầu hàng, "Ấy, được rồi, là em sai."
Tân Nguyệt đưa chìa khóa về phía trước: "Cầm lấy đi. Ngày mai có thể chị sẽ không ở nhà, em tự mình trở về mà mở cửa."
Dịch Tuyên cầm lấy chìa khóa hỏi côP: "Em làm mỳ cho chị nè, ăn ngay đi?"
"Chị không ăn." Tân Nguyệt đáp: "Em ra ngoài nhớ khóa cửa lại, chị đi ngủ đây."
Dứt lời, cô lưu loát đóng cửa lại.
Dịch Tuyên sờ cái mũi suýt chút nữa bị dập trúng, cười nói: "Vậy em đi nhá."
Một tiếng "ừm" bị bóp nghẹt phát ra từ trong phòng.
Dịch Tuyên quay lại, mì trên bàn cà phê vẫn còn bốc khói nghi ngút. Mặc dù cô nói rằng sẽ không ăn nó, nhưng cứ để nó ở đấy đi.
Cậu hi vọng sáng mai khi cô nhìn thấy tô mì này, cô có thể nhớ những gì đã xảy ra tối nay.
Khi cậu vừa đi mất, Tân Nguyệt len lẻn mở cửa phòng, sau đó cô nhẹ nhàng bưng bát mỳ lên cấp tốc chạy vô phòng mình như sợ có ai nhìn thấy.
***
Black Diamond là một cửa hàng mới mở trên phố Bar, do Dịch Tuyên làm chủ.
Chỉ có vài người biết chuyện này, ngoại trừ La Bưu, chỉ có Tần Thừa và Lê Thiên Hạo.
Bởi vì họ đã tham gia vào đầu tư.
Đối với họ, số tiền đầu tư ban đầu không là gì, chưa kể tiền được giao cho Dịch Tuyên, nên họ càng yên tâm hơn.
Dịch Tuyên không nói với Tân Nguyệt vì cậu tin rằng cô đã biết.
Cậu là con trai của Dịch Hồng Đức, dù còn trẻ nhưng sự nhạy bén trong kinh doanh của cậu đã hơn hẳn mọi người.
Mấy năm nay Chiêm Chí Đạt tác oai tác quái trong nhà thầu, mọi người đều cho rằng Dịch Tuyên chỉ là một hoàng đế bù nhìn, nhưng bọn họ không hề biết sau lưng cậu đã làm được bao nhiêu việc.
Chiêm Chí Đạt nghĩ rằng ông ta đang nắm giữ huyết mạch của nhà thầu, ngay cả Tân Nguyệt cũng sợ rằng cậu không đủ khả năng xây dựng. Chỉ có La Bưu thực sự biết nội tình bên trong. Chỉ có anh ấy biết được Dịch Tuyên thực sự không quan tâm đến nguồn tài nguyên ít ỏi đó.
Khi La Bưu được đưa đến nhà Tân Nguyệt làm việc, anh ấy chỉ muốn đưa một người họ Dịch về công ty, nhưng không ngờ rằng anh ấy sẽ hoàn toàn phục tùng người họ Dịch này.
So với Dịch Hồng Đức, tài năng của Dịch Tuyên chỉ hơn chứ không kém.
Anh đôi khi không tin rằng mình chỉ là một thiếu niên chưa tròn 20 tuổi. Sự tàn nhẫn và không từ thủ đoạn của Dịch Tuyên vượt xa so với các bạn cùng tuổi của anh, ngay cả chính La Bưu cũng thở dài.
Kể từ khi Black Diamond khai trương, việc kinh doanh ngày càng phát triển.
Trước đây ông chủ trên phố này là D&M, nay lại có thêm Black Diamond, hai cửa hàng này gần như đã chia một nửa lượng khách hàng trên phố Bar.
Vào mỗi nửa đêm, siêu xe nối đuôi nhau xếp hàng dài từ đầu đến cuối phố.
Dịch Tuyên lái xe của Tân Nguyệt tới, tùy ý tìm một chỗ trước cửa hàng và ngừng lại.
Xe của Tân Nguyệt không đắt lắm, chỉ tầm 300.000 tệ*, được bảo dưỡng tốt. Nhưng ngay cả khi cô bảo quản nó tốt, ở phía trước và phía sau thân xe có logo và biển số phổ biến hơn, làm cho một chiếc xe rất bình thường như vậy đậu trong đám siêu xe này, trở nên ít gặp hơn.
* Sương sương có 1.069.810.017,60 chứ nhiêu.
Dịch Tuyên tắt máy bước xuống xe châm thuốc.
Bảo vệ đến lấy chìa khóa thì xua tay ra hiệu không cần, cậu cầm chặt chìa khóa trên tay như một đứa bé.
Không ai có thể chạm vào những thứ của Tân Nguyệt, ngoại trừ cậu.
Phía sau, một chiếc Cayenne bấm còi điên cuồng vì tưởng rằng xe mình đã hết chỗ đậu. Bảo vệ khác bước tới định giải thích thì một thanh niên mặc đồ hip-hop từ trên xe Cayenne bước xuống, động thủ mà chẳng không nói một lời, thu hút sự chú ý của tất cả những người trong cửa hàng.
Các nhân viên bảo an trong cửa hàng quan sát thấy cảnh tượng này từ camera, liền nhanh chóng chạy ra ngoài, và ôn hòa nói chuyện.
Dịch Tuyên phun ra một hơi khói, dừng lại ở bậc thềm, quay người nhìn về phía kia, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong làn khói, vóc người cương nghị.
Chiêm Thanh Nhuế bước xuống từ ghế phụ của Cayenne, cô ta mặc một chiếc váy 2 dây, toàn thân như phát sáng. Người đàn ông bị nhân viên bảo vệ kéo đi là người đàn ông cô mới gặp tuần trước, mặt mày bặm trợn như rác rưởi. Cô ta đến đây để chơi, chứ không muốn vì anh ta mà mất hứng.
"Em đi đâu vậy?! Nhuế! Nhuế Nhuế!"
Cô ta bước xuống xe như một người xa lạ, bỏ lại cuộc cãi vã mà không biểu cảm. Cô ta làm ngơ trước những tiếng hét sau lưng.
Khi bước vào quán bar, chiếc ô tô tầm trung màu trắng đã làm cô ta dừng bước.
Đó là xe của người phụ nữ kia.
Dịch Tuyên, anh có ở đó không?
Cô tađã một tháng không gặp Dịch Tuyên kể từ đêm đó.
Cô ta hận anh, hận đến mức không thể giết anh.
Nhưng cô ta càng sợ anh hơn.
Ánh mắt anh nhìn cô ta khi rời khỏi khiến cô taấy gặp ác mộng trong nhiều đêm.
Anh giống như một ác ma, tối tăm lạnh lẽo, toàn thân không có hơi thở ấm áp.
Nhưng con quỷ này cũng có lúc mềm lòng.
Khi ở bên người phụ nữ tên Tân Nguyệt, anh dịu dàng và ân cần, khi cười ánh mắt như phát sao.
Hôm nay họ tới đây cùng nhau sao?
Cô ta thật sự rất tò mò, người phụ nữ lãnh đạm như Tân Nguyệt kia có ma lực gì mà có thể làm anh khi ở trước mặt cô từ ác quỷ trở thành thiên thần?
Lúc trước tôi nghe Tần Thừa nói, cô không phải chị gái anh sao?
Nếu vậy...
Chiêm Thanh Nhuế hai mắt sáng lên, cô ta đột nhiên xoay người sải bước đi về phía bên đường.