Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dịch Tuyên, nhàn nhạt hỏi:
"Em hôm nay đi đâu?"
"Hôm qua lúc xảy ra chút chuyện, em yêu cầu La Bưu đi điều tra bên ngoài tiểu khu, lúc ấy em nhất thời nóng vội nên không kịp suy nghĩ kĩ càng."
"Tôi cũng biết, trong khoảng thời gian này chúng ta bận rộn như vậy, một nửa là do thế lực La Bưu tố cáo, nhưng hôm qua hắn so với người của ta còn xét trước một bước. Tối hôm qua, sau khi bình tĩnh, tôi đã cẩn thận xem xét lại phương hướng của La Bưu, phát hiện hắn kỳ thật vẫn luôn ở bên ngoài. Lúc ấy Chiêm Chí Đạt đã đưa hắn vào cùng, nhưng hắn ngày hôm sau liền đi ra, thời điểm mà hắn đi tìm anh Quang, nói là không tiện để hắn vào bên trong."
Tân Nguyệt ngây người nghe Thiệu Khải nói, nhưng điều hòa trong phòng khách nhiệt độ quá thấp, tư duy của cô giống như đã bị đông cứng lại.
Cô hỏi Thiệu Khải: " Em ấy làm vậy sao?"
"Là Dịch Tuyên."
Thiệu Khải nói tiếp: " Hắn lừa cô đưa đi du lịch, sau đó nhờ La Bưu đi tìm anh Quang. Hắn biết cô vẫn luôn dò xét hắn, hắn cố ý lộ ra sơ hở để mượn tay cô trấn an Chiêm Chí Đạt. "
"Sẽ không có khả năng đấy được. "
Thiệu Khải ngồi bên cạnh cô, tay đặt ở sau lưng cô, vừa trấn an vừa khuyên giải an ủi: " Hiểu biết của chúng ta về hắn, từ lúc bắt đầu đã bị hắn hướng đi sai phạm vi."
Ngân hàng ngầm, tiền để đầu tư công ty và bao gồm cả tài chính thì tất cả còn lại trên sổ sách của nhà máy đều do cô đứng tên.
Từng cái, từng cái một.
Tân Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thiệu Khải.
Anh nói những việc này, Tân Nguyệt một chữ nghe đều không hiểu, cô càng không biết Dịch Tuyên rốt cuộc cùng bọn họ có quan hệ gì.
Nếu chuyện Thiệu Khải nói là sự thật, thời điểm những việc này bắt đầu phát sinh, Dịch Tuyên chỉ mới 16 tuổi.
Dịch Tuyên 16 tuổi rốt cuộc có bộ dạng và tâm địa như thế nào mới có thể lừa gạt cô, lừa gạt Chiêm Chí Đạt, lừa gạt mọi người?
Tân Nguyệt cảm thấy cả người lạnh run.
Rõ ràng ngày hôm qua Dịch Tuyên còn ôm cô, ôn nhu nói không thể mất cô. Cô thật sự rung động, chỉ kém một chút liền đáp ứng hắn.
Nhưng còn không đến hai mươi tư giờ qua, Thiệu Khải liền lật đổ toàn bộ hiểu biết của cô đối với Dịch Tuyên.
Tân Nguyệt nhìn Dịch Tuyên, hắn hôm nay ăn mặc thực thành thạo. Khuôn mặt của hắn, đôi mắt của hắn, trên người còn vương nhàn nhạt mùi thuốc lá, hết thảy đều quen thuộc như vậy.
Nhưng lại cứ như một người xa lạ.
"Chiêm Chí Đạt vay ngân hàng một ngàn vạn, nhìn dáng vẻ của hắn chắc còn không biết chủ nhân của ngân hàng là ai, tối hôm nay bọn họ muốn gặp mặt ở câu lạc bộ Tiêu Vân, còn có thêm Chiêm Thanh Nhuế. Tôi đoán rằng chỉ sau đêm nay thôi, thành phố Z sẽ không còn hai cha con Chiêm Chí Đạt nữa. "
Thiệu Khải nói, Dịch Tuyên là vì cô.
Tân Nguyệt nghe vậy thì mông lung hồi tưởng về hình ảnh con hẻm nhỏ phía sau phố quán bar, Cao Phi mình đầy thương tích, còn Dịch Tuyên trông đáng sợ giống hệt như Diêm Vương đòi mạng.
Cô không biết Dịch Tuyên sẽ làm cho bọn họ "biến mất" như thế nào, cô không dám tưởng tượng.
"Nguyệt......"
Tân Nguyệt biểu tình trở nên kỳ lạ, Dịch Tuyên nhẹ giọng kêu cô, giơ tay muốn nắm lấy bả vai cô an ủi.
Cô nghiêng người về phía sau, tay chống vào sô pha tránh đi tay của hắn.
Tân Nguyệt nhìn vào mắt hắn sự u ám bắt đầu chồng chất, cô cố chấp truy vấn: "Hôm nay em đã đi nơi nào?"
Dịch Tuyên dừng mắt, "Em có việc."
"Chuyện gì?"
"Tân Nguyệt."
Cô truy vấn làm cho hắc tuyến giữa hai hàng lông mày của Dịch Tuyên càng gần, hắn trầm giọng nói, " Chị muốn làm gì?"
"Em không phải muốn cùng chị ở bên nhau sao?" Tân Nguyệt nhìn thẳng vào hắn, "Nếu em muốn, bất luận là giấu giếm cùng lừa gạt đều không nên tồn tại giữa hai người chúng ta. Chị chỉ cần em nói cho chị biết, em hôm nay đi nơi nào, làm cái gì, cùng với ai?
Màu mắt của cô đã nhạt dần, thanh thoát như dòng suối nhỏ, sạch sẽ, không bị vấy bẩn.
Ánh mắt hắn thâm trầm, đen tuyền như vũ trụ mênh mông, sâu thẳm, không cách nào mà nhìn thấu.
Sự trầm mặc của Dịch Tuyên trong mắt Tân Nguyệt là ngầm thừa nhận.
Thiệu Khải nói là đúng, hắn đi trả thù cha con Chiêm Chí Đạt, hắn không thể thừa nhận với cô, bởi vì hắn còn muốn tiếp tục lừa cô.
Nỗi đau đớn bén nhọn trong não Tân Nguyệt lại tiếp tục khuấy động, cô bấu vào chiếc gối dựa dưới thân mình, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Cô không cau mày, an tĩnh mà cùng hắn giằng co, khác với Dịch Tuyên đang nhíu chặt hàng lông mày.
Không khí của phòng khách lại càng trầm mặc.
Một lúc sau, Dịch Tuyên mở miệng trước.
"Em không có lừa chị, cũng không giấu chị chuyện gì." Hắn hạ âm điệu, khóe mắt cùng đuôi lông mày cũng mềm mại đi.
"Em nói cho chị, toàn bộ đều nói cho chị biết hết." Dịch Tuyên lại lần nữa duỗi tay muốn ôm, "Em có thể ôm chị một cái được không?"
Tân Nguyệt liền biết hắn sẽ như vậy, và hắn biết rõ, khi hắn hạ thấp bản thân xuống thì sẽ khiến cô thỏa hiệp. Cô lần nữa nhắc nhở chính mình không thể bị hắn mê hoặc, hắn còn lâu mới vô hại giống như những gì hắn biểu hiện với cô.
Nhưng khi hắn nhướng mày về phía cô thì cô vẫn không có tránh né.
Trong lòng thân nhiệt cực thoải mái, không lạnh lẽo, cũng không thiêu đốt.
Bờ vai hắn thực kiên định, tuy rằng hắn chỉ mới 18 tuổi.
Trên người hắn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá, hắn biết cô đối với cái hương vị này mẫn cảm, nên ở trước mặt cô hắn chưa bao giờ hút thuốc.
Hắn thấp giọng gọi tên cô, trong thanh âm tràn ngập khát cầu không muốn xa rời.
Cô không kháng cự được trước một Dịch Tuyên như vậy, nhưng cô vẫn sợ hắn sẽ lừa cô.
Thế giới của hắn đến tột cùng u ám đến mức nào?
Tân Nguyệt nhắm mắt lại, cảm giác bên hông cánh tay dần dần được bao lấy, sự bao dung cẩn thận của Dịch Tuyên, cô tất thảy đều cảm nhận được hết. Cho nên cô mới khổ sở như vậy.
Dịch Tuyên không nhìn thấy giọt nước mắt trên khóe mắt cô, vì có thể ôm cô, hắn liền rất an tâm.
Hắn khẽ quay mặt lại, nhẹ hôn lên tóc cô.
"Em đi tảo mộ Đổng Tân Chi."Hắn nói.
*24 tháng 8, là ngày giỗ Đổng Tân Chi.*
Đổng Tân Chi, là người phụ nữ đã đưa hắn đến thế giới này.
Bà ấy lớn lên thực đẹp, nhưng cũng thực vô dụng. Tân Chi gặp Dịch Hồng Đức, sinh cho hắn hài tử, bình lặng mà chờ đợi hắn cả đời.
Trong trí nhớ của Tân Nguyệt, Dịch Hồng Đức từng có hai nữ nhân. Trừ Giang Mỹ, còn có một nữ nhân không biết tên, bà ấy làm thẩm mỹ trong câu lạc bộ do Dịch Hồng Đức mở. Nữ nhân kia có một khuôn mặt tuyệt mỹ, đẹp đến mức Tân Nguyệt chỉ gặp có một lần, nhưng vẫn nhớ mãi cho tới bây giờ.
Năm đó Tân Nguyệt không quá hai,ba tuổi, Tân Đạt mang theo nàng cùng Hồng Đức ăn cơm, Đổng Tân Chi cũng ở đó. Bà là một người thẹn thùng, suốt buổi tối đều không nói chuyện, Tân Nguyệt nhìn bà, bà liền cười với cô.
Tân Nguyệt đến giờ vẫn nhớ rõ nụ cười mỹ lệ hướng tới mình.
Bộ váy đỏ, tóc dài, cao gầy đầy quyến rũ, ngay cả Tân Nguyệt cũng bị đôi mắt đầy kinh diễm của người mê hoặc, cô còn nhớ rõ, cô nói với Tân Đạt rằng cô muốn tỷ tỷ xinh đẹp kia làm mẹ của cô.
Tân Nguyệt ngơ ngác mà nhìn Dịch Tuyên hiện tại, ý muốn tìm ra bóng dáng của tỷ tỷ năm đó từ trên mặt hắn, "Bác thật là mẹ của em?"
Dịch Tuyên không buồn không vui nói, "Đúng vậy."
Dịch Hồng Đức cả đời không kết hôn, Giang Mỹ là nữ nhân đi theo hắn thời gian dài nhất, sinh cho hắn Dịch Kỳ, cũng không thể đổi lấy một tờ giấy chứng nhận.
Đổng Tân Chi cũng muốn tờ giấy đó, Dịch Hồng Đức từ chối, bà giận dỗi trốn đi.
Lúc đó, Dịch Tuyên đã ở trong bụng bà bốn tháng.
Nông thôn sơn dã, Đổng Tân Chi thể chất yếu ớt, không thể lao động, suốt ngày quay quanh có bốn bức tường.
Dịch Tuyên thường đói bụng và thấy Đổng Tân Chi khóc hết lần này đến lần khác, nếu lúc ấy bà không tùy hứng như vậy, hiện tại hắn hẳn là một thiếu gia có cuộc sống sung sướng.
Bà chỉ biết khóc, nhưng nước mắt cùng hối hận căn bản không thể làm lấp đầy cái bụng đói.
Dịch Tuyên trời sinh một khuôn mặt lạnh như băng, cặp mắt tử khí làm tất cả mọi người trong thôn không tự chủ được mà đi đường vòng qua hắn.
Những người lớn ngại mẹ con bọn họ đen đủi, từng muốn đem bọn họ đuổi ra khỏi thôn.
Đổng Tân Chi trốn ở trong nhà khóc lóc, Dịch Tuyên chạy ra đánh nhau với kẻ cầm đầu. Vóc dáng hắn nhỏ nhắn, trên người lại không mấy lượng thịt, nhưng vô cùng linh hoạt. Hắn trèo lên người, cưỡi cổ, hắn túm tóc, chọc vào mắt, bất luận người khác mắng như thế nào đánh như thế nào, hắn đều không buông.
Khi hắn đánh nhau đều không màng tất cả như thế này.
Mỗi một lần đó hắn đều không muốn sống như vậy, hắn không sợ đói, không sợ đau, hắn chỉ là không muốn nhìn thấy Đổng Tân Chi lại tiếp tục khóc.
"Sau này không có mẹ em kéo em ra, em cảm thấy thoải mái một chút."
Dịch Tuyên bình tĩnh, trong giọng nói thật sự có vài phần không sao.
"Tuy rằng mẹ của em vô dụng như vậy, nhưng mẹ tốt xấu gì cũng đã ở bên em mười năm."
Thanh âm hắn thực yếu ớt, nhưng càng yếu càng làm Tân Nguyệt cảm thấy đau lòng.
"Em đi thăm mẹ, đường đi rất xa." Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Tân Nguyệt,
"Chị có thể cho em dựa một chút hay không, em rất mệt."
Hắn không trách cứ Tân Nguyệt một chữ vì thái độ kỳ quái cùng chất vấn cường ngạnh của cô hôm nay, nhưng Tân Nguyệt như cũ vẫn cảm giác áy náy bao phủ. Cô rốt cuộc biết vì cái gì mà hôm nay hắn mặc tây trang đen.
Hắn là đi tảo mộ.
"Em sẽ vẫn luôn ở bên chị, đúng không?"
Tân Nguyệt đắm chìm trong sự áy náy, Dịch Tuyên hai tay không biết từ lúc nào đã ôm lấy người cô.
Hắn cẩn thận vuốt ve eo cô, môi mỏng lạnh áp vào cổ cô, vô tình chạm vào làn da mềm mại của cô.
"Nguyệt." Hắn nói giọng khàn khàn: "Mặc kệ chuyện gì phát sinh, chị đều sẽ không rời xa em, có phải không?"
Hắn đang dụ hoặc cô.
Tân Nguyệt hiểu rõ.
Hắn biết cô đang hỏi cái gì, nhưng hắn tránh nặng tìm nhẹ.
Hắn vẫn không muốn nói bất cứ chuyện gì về Chiêm Chí Đạt.
Hắn chỉ là đem chính mình giả thành bộ dáng đáng thương, làm cô động lòng.
Cô đều biết. Nhưng cô vẫn cứ trầm luân vào đấy.
***
Đào: Anh nhà quá hiểu chị, chị nhà sẽ không có biện pháp gì từ chối ảnh đâu.