Không biết Tân Nguyệt đã đến từ lúc nào, Dịch Tuyên vô cùng lo lắng chạy thẳng về hướng thang máy, giống như chỉ cần hắn tới trễ một giây, Tân Nguyệt liền sẽ bị Triệu Khải đem đi ăn thịt, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, bàn tay vô thức đụng đến chiếc nhẫn ở túi bên phải càng làm cho hắn thêm nóng lòng khó chịu.
Thang máy vừa mới dừng lại, Dịch Tuyên liền nóng lòng khẩn trương lao thẳng hướng về phía nhà Triệu Khải nhanh như một cơn gió.
Hắn mạnh mẽ gõ cửa dồn dập, có chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng khi nhìn thấy Tân Nguyệt ra mở cửa.
Thấy Dịch Tuyên đã đến, Tân Nguyệt nhướng mày có chút kinh ngạc .
“Nhanh như vậy đã đến rồi sao?”
Giọng nói của cô thực thờ ơ và lãnh đạm đã thổi bùng lên ngọn lửa tức giận trong lòng Dịch Tuyên, chính giọng nói đó như tựa hồ nhắc nhở cho hắn biết cô ấy không hề cảm thấy vui vẻ khi hắn đã đến sớm như thế.
Hắn vội vàng đem Tân Nguyệt đè vào tường, tới gần nghiến răng nghiến lợi nói: ” Chị là muốn chọc giận em sao?!”
Tân Nguyệt nghe thấy giọng nói của hắn có vẻ tức giận, không nhịn được cong cong khóe môi có chút hả hê.
“Chọc giận em rồi sao?” Cô giương mắt chăm chú theo dõi từng biểu cảm của hắn, thấy vẻ mặt khẩn trương của hắn liền vô cùng thích thú, nảy sinh ý định muốn đùa giỡn với người đàn ông này một lát.
“Tôi cũng không dám có cái gan đó nha, anh thấy tôi nói có phải không Dịch tổng?”
Dịch Tuyên ngẩn ra một lúc vẫn còn chưa tiêu hóa kịp những lời vừa nghe thấy.
Lúc này, Triệu Khải từ phòng tiếp khách đi ra, nhìn thấy Tân Nguyệt bị Dịch Tuyên đè ở trên tường, tư thế hai người lúc này có chút ái muội.
Nghe thấy bước chân, tầm mặt hai người đồng thời đều hướng về phía Triệu Khải.
Biểu tình anh ta có chút cứng đờ nhìn Tân Nguyệt, thấy trên mặt cô không tồn tại bất cứ dấu vết nào chứng tỏ đang tức giận với hành động mờ ám đó, nháy mắt ánh mắt anh ta có chút ghen tị với người đàn ông kia.
“Đến đây ngồi đi.”
Triệu Khải quay lại nói với hai người rồi tiếp tục quay đầu trở về phòng khách.
Nhìn bóng lưng anh ấy lúc này có chút chậm chạp, Dịch Tuyên nhíu mi liền nhìn thấy thấu đáo những gì người đàn ông này đang nghĩ trong đầu.
Tạm thời bỏ qua việc đó, hắn cúi đầu một lần nữa đem Tân Nguyệt từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần, thấy cô ăn mặc quần áo chỉnh tề, trừ bỏ đôi mắt có chút sưng, mặt khác tất cả những gì còn lại không có vẻ gì bất thường, Dịch Tuyên thấy thế cũng có chút yên tâm.
“Có chuyện gì tìm đến anh ta muộn thế?” Vẻ mặt Dịch Tuyên không vui hỏi.
Tân Nguyệt gạt tay hắn lườm một cái cho bỏ ghét, không nói năng giải thích gì chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Đóng cửa lại.”
*
Tại phòng tiếp khách.
Tân Nguyệt một mình ngồi trên sô pha, Dịch Tuyên cùng Triệu Khải hai người chia nhau ngồi cạnh cô ở hai bên trái phải, tuy ngồi đối diện nhau nhưng tầm mắt của hai người bọn họ đều không hề rơi trên người đối phương.
Bọn họ đều hướng mắt nhìn về phía Tân Nguyệt, nhưng cô lúc này lại đang nhìn chăm chú vào túi giấy trên bàn trà.
Dịch Tuyên theo tầm mắt cô cũng nhìn qua, chỉ thấy túi giấy vẫn chưa có người nào mở ra.
Cô ấy còn chưa mở ra sao?
Lúc này, Triệu Khải từ bên người lấy ra một cái máy tính bảng, nghiêng người đưa cho Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt liền đưa tay nhận lấy, sẵn tiện đem túi giấy trên bàn đẩy đến trước mặt anh ta.
Triệu Khải rũ mắt nhìn nhìn cái túi giấy trước mắt, có chút khó hiểu lại giương mắt nhìn sang Tân Nguyệt, thấy cô gật đầu với mình, anh liền cầm túi giấy đó mở ra.
Dịch Tuyên nhìn thấy cử chỉ thân thiết trao đổi ánh mắt của hai người liền vô cùng tức tối.
Thấy vậy hắn liền chủ động cử động thân mình nhích sát tới gần chỗ ngồi của cô.
Chà, thật không dễ dàng xem nội dung trên máy tính của Tân Nguyệt ở vị trí này.
Tân Nguyệt cùng Triệu Khải đều trầm mặc mà nhìn tư liệu, Dịch Tuyên cũng không có lên tiếng, trong phòng nhất thời liền an tĩnh không một chút tiếng động.
Thời gian dần trôi qua, cũng không biết bọn họ đã xem bao lâu, Tân Nguyệt mệt mỏi liền đặt máy tính xuống bàn.
Triệu Khải còn đang đọc những thông tin đó, mi tâm vô cùng khó chịu nhíu thành hình chữ xuyên, thấy cô bỏ máy tính xuống không khỏi thắc mắc liền ngẩng đầu lên.
“Xem xong rồi?” Tân Nguyệt hỏi.
Triệu Khải gật gật đầu.
Tân Nguyệt lại hỏi: ”Tỉ lệ giống nhau khoảng bao nhiêu?”
“Khoảng 60%.” Triệu Khải đáp.
Tân Nguyệt nhẹ gật đầu ”Cùng em tính toán cũng không sai biệt lắm. A Sơn có thể tìm được nhiều thông tin hữu ích như vậy, quả là vất vả cho cậu ấy.”
Triệu Khải đem túi giấy ném lại trên bàn trà, ”Cậu ta cũng ghê đấy!”
Hắn vẫn còn đang ngồi ở đây, Tân Nguyệt như vậy không coi ai ra gì cùng Triệu Khải thân thiết trao đổi ánh mắt anh em qua lại, đây chẳng phải cô coi hắn như không khí sao?
“Các người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
Dịch Tuyên khó chịu lớn tiếng chất vấn, lúc này tầm mắt của Tân Nguyệt cùng Triệu Khải mới chuyển dời lên người hắn.
Tân Nguyệt nhận ra Dịch Tuyên đang tức giận, cô cũng muốn tới bên hắn để vỗ về xin lỗi. Nhưng sau khi đọc những thông tin vừa rồi, cảm xúc của cô cũng đang rất tức giận và rối bời, không có tâm trạng làm việc đó.
Đây không phải là lúc mặn nồng ai ủi lẫn nhau.
Cô nhíu mày rồi cũng bỏ qua, sau một giây, cô kìm nén tất cả cảm xúc tức giận, bình tĩnh hỏi Dịch Tuyên: ”Em định chuẩn bị như thế nào để đối phó với Tang Kỳ?”
Cô đột nhiên chuyển đề tài làm Dịch Tuyên có chút không phản ứng kịp.
“Chị muốn tham gia sao?” Hắn nhìn Tân Nguyệt, trên vẻ mặt vẫn còn tồn tại chút tức giận nhưng hỏa khí đã giảm bớt ”Em tốt nhất không được tham gia vào vụ này.””Dịch Tuyên, em cũng biết, lúc này chị không phải đang xin ý kiến của em.”
Tân Nguyệt nhàn nhạt nói.
”Nếu em đã đem những thông tin này cho chị xem thì không có đạo lý nào cấm chị không được tham gia cả.”
Giọng nói của cô vô cùng kiên định nhưng Dịch Tuyên vẫn nhất quyết không chịu nhượng bộ, ”Em đã hứa sẽ giúp chị điều tra những thông tin đó, nhưng không có đồng ý cho chị tham gia vào vụ này.”
Triệu Khải lúc này cắt ngang nói ”Nếu nội dung trong đây đều là sự thật, chúng ta……”
“Gì mà “chúng ta” ở đây? Tôi với anh không có thân thiết như thế!”
Triệu Khải chỉ vừa mới nói có một nửa liền bị Dịch Tuyên tàn khốc trực tiếp đánh gãy lời nói của anh đi.
“Năm đó Lưu Thế Quang vì cái gì không để anh kiểm tra lại? Anh đã quên rồi sao?” Hắn trừng mắt nhìn Triệu Khải, ”Cho dù Tang Kỳ bị mất đi một nửa thế lực, anh thì còn bao nhiêu cơ chứ? Trước khi mạnh miệng, tốt nhất chính mình nên tự nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào.”
“Dịch Tuyên!”
Những lời Dịch Tuyên vừa nói làm ai nghe cũng thấy chướng tai, Tân Nguyệt cũng không nhịn được lạnh giọng quát: ”Em không có tư cách nói anh ấy như vậy!”
“Em không có tư cách?!” Dịch Tuyên quay đầu, vẻ mặt không thể tin mà nhìn Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Tuy cô không nói gì, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lạnh lùng là vô vàn lời chỉ trích và thất vọng đối với hành động của hắn, thấy vậy trái tim Dịch Tuyên liền vô cùng đau đớn, vô thức siết chặt nắm tay kêu răng rắc.
Tân Nguyệt cứng đầu cũng không chịu nhường bước.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Dịch Tuyên là người cúi đầu trước.
Hắn rũ xuống mi mắt che lại con ngươi vẫn còn đang hừng hừng tức giận, nắm tay vẫn còn đang nắm chặt lại chưa có dấu hiệu buông ra.
Tân Nguyệt cũng không có tâm trạng đánh giá những hành động của hắn, cô nhàn nhạt dời đi tầm mắt, sắc mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
” Cậu nói không sai, hiện tại tôi thật sự vô dụng.”
Triệu Khải nói:
”Nhưng chuyện ba của Tân Nguyệt bị Tang Kỳ hãm hại là ai cũng khẳng định, chúng ta nhất định phải giải quyết món nợ giết cha này với hắn.”
Vẻ mặt của Triệu Khải khi nói nhìn vô cùng chân thành, nhưng nó chẳng khác là trò cười trong mắt của Dịch Tuyên.
“Anh biết bao nhiêu về Tang Ký hồi đó và bây giờ? 5 năm trước, tôi đã bỏ bao nhiêu tâm sức cũng không thể trực tiếp kéo hắn ta xuống dưới. Bây giờ anh có năng lực gì mà nói chuyện muốn đối phó với hắn đây?”
Dịch Tuyên nhẹ giọng giễu cợt.
“Anh định lấy cái gì để đấu với hắn đây hả?”
Dù cho lời nói của Dịch Tuyên có chút khó nghe, nhưng những gì hắn nói đều là sự thật.
Từ 5 năm trước bị Dịch Tuyên chơi một vố đau điếng, Tang Kỳ mấy năm nay vẫn luôn nhẫn nhục chờ cơ hội để trả đũa. Người ngoài đều nói rằng cơ hội của Dịch Tuyên đã đến, nhưng chỉ có Dịch Tuyên biết rõ, bọn họ còn có thể tiếp tục làm ăn phát triển như ngày hôm nay chỉ là bởi vì Tang Kỳ còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, hơn nữa hắn còn chưa tìm ra được biện pháp đem Dịch Tuyên đánh bại.
Chuyện năm đó như một nỗi nhục nhã trong đời của Tang Kỳ, không phải dễ dàng một sớm một chiều là có thể khiến cho hắn nguôi ngoai như cũ.
Lấy phong cách làm việc của Tang Kỳ có thù tất báo, chỉ cần chờ cho hắn có đủ năng lực để phản công, hắn nhất định sẽ không dễ dàng gì tha cho Dịch Tuyên. Đánh cho đối phương sức cùng lực kiệt, thậm chí là phải chết, đây mới là cách thức làm việc của con người hắn ta.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn án binh bất động, Dịch Tuyên ước tính hắn đã tích lũy được nhiều thực lực đáng kể, nếu không sẽ không trắng trợn đến mức trực tiếp dùng an nguy của Tân Nguyệt để uy hiếp được hắn.
Còn với Triệu Khải, bây giờ anh ta không có tiền cũng không có quyền lực mà cũng đòi đối phó với Tang Kỳ? Nghe có nực cười không cơ chứ!
Dịch Tuyên nghe thế liền không kiên nhẫn mà phất phất tay nói:
“Nếu anh còn muốn giữ cái mạng của mình thì tốt nhất nên im lặng.”
Triệu Khải nghe anh ta nói thế liền rơi vào trầm mặc.
“Còn chị thì sao?” Tân Nguyệt đột nhiên hỏi.
Cô nhìn Dịch Tuyên đầy quật cường ” Hắn ta đã hại chết ba của chị.”
Vẻ mặt của Dịch Tuyên trầm lại trong giây lát, hắn nhẹ giọng nói: “Em biết rồi. Em hứa với chị, em sẽ giúp chị đòi lại một cái công bằng.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: ”Nhưng em sẽ không để chị phải nhúng tay vào việc này.”
Tân Nguyệt nhíu mày.
“Dịch Tuyên……”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây.”
Dịch Tuyên thực dứt khoát mà trực tiếp đứng dậy đánh gãy lời nói dang dở của cô.
”Sớm biết rằng qua đây để nói chuyện này thì…… Thôi quên đi, chị nói xong hết rồi chứ? Xong rồi thì về nhà ngủ thôi.”
Nếu sớm biết qua đây là để nói chuyện này, hắn căn bản sẽ không tới. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cho dù có biết chuyện này từ sớm, hắn cũng nhất định phải đến bởi nghĩ đến Tân Nguyệt cùng Triệu Khải đơn thân độc mã ở chung một phòng, trong lòng hắn liền có chút lo lắng.
Dịch Tuyên nói, xoay người kéo tay Tân Nguyệt đi ra cửa.
“Chờ một chút!” Tân Nguyệt ngăn lại hành động của hắn, trực tiếp hỏi.
“Đồ vật chị kêu em mang đến đây đâu?”
Dịch Tuyên bất chợt thẫn thờ một lúc, như là nhớ tới cái gì, đưa tay lấy ra từ trong túi một chiếc nhẫn đơn giản rồi ném nó lên bàn trà.
Chiếc nhẫn nảy lên và lăn hai lần trên bàn, dừng lại trước mặt Triệu Khải. Viên kim cương trên nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt đâm thẳng vào mắt của anh ta.
“Trả lại cho anh.”
“Dịch Tuyên!”
“Dịch Tuyên, Dịch……”
Triệu Khải im lặng ngồi trên ghế sô pha, giọng nói của Tân Nguyệt cũng nhanh chóng biến mất cùng với tiếng đóng cửa.
Kể từ khi Tân Nguyệt quyết định về nước, Triệu Khải liền biết sớm muộn gì tình huống này cũng phải xảy ra.
Tròng mắt chuyển động trở nên cứng ngắc, chiếc nhẫn kim cương mà Dịch Tuyên coi như thứ rác rưởi ném trên bàn trà dường như đang chế nhạo suy nghĩ mơ mộng của anh.
Triệu Khải mím môi, duỗi tay đem chiếc nhẫn lấy tới.
Chiếc nhẫn kim cương vẫn toát lên một thứ ánh sáng thuần khiết lặng lẽ.
Anh nhớ lại khung cảnh ngày đó khi anh trao cho Tân Nguyệt chiếc nhẫn này.
Lúc ấy, Tân Nguyệt quyết định muốn về nước, anh không thuyết phục được cô nên tâm tư liền muốn dùng chiếc nhẫn này tạm thời chế trụ cô bên mình. Nhưng anh đã quên rằng, bất luận từ trước hay là hiện tại, người đàn ông trong lòng cô vĩnh viễn mãi chỉ có một người duy nhất.
Mà người kia, tất nhiên không phải là anh.
*
Dịch Tuyên lôi kéo Tân Nguyệt tới tận tầng hầm, đang định mở cửa xe cho cô thì bất ngờ Tân Nguyệt một phen hất tay anh ra.
” Chị tự lái xe tới.”
Giọng điệu lạnh lùng của cô khiến gương mặt của Dịch Tuyên như được bao trùm thêm một lớp băng giá.
Hắn lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên xoay người bước đến chỗ đậu xe bên kia.
Tân Nguyệt đứng ở tại chỗ một hồi lâu, thấy hắn không hề quay lại đối hoài gì mình, cô tức giận lập tức quay người đi về hướng ngược lại.
Đi chưa được hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tân Nguyệt không quay đầu lại, nhưng bước chân vô thức đã chuyển động nhanh hơn.
Nhưng rốt cuộc cuối cùng cô cũng không thể trốn thoát.
Dịch Tuyên dùng sức lực rất lớn đem cô ấn ở trong ngực, eo cũng bị hắn siết chặt lấy.
“Em thực sự rất tức giận!”
“Nhưng nếu chị hôn em, em liền tha thứ cho chị lần này.” Dịch Tuyên vừa dứt lời liền cúi đầu chuẩn xác hướng tới môi cô mà hôn.
Tân Nguyệt biết mình giãy giụa cũng tốn công vô ích liền buông xuôi theo hành động càn rỡ của hắn, không lâu sau cũng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn điên cuồng ấy.
Trong nhà để xe không người lúc nửa đêm, hai người bọn họ vẫn cứ tiếp tục triền miên như thế.