Xung quanh mấy tòa nhà xưởng bên cạnh đều tối đen, chỉ có một gian hàng bên trong còn có đèn sáng.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ ở hai bên bức tường cao, tối tăm.
Bên trong nhà kho, Tang Kỳ ngồi trên sô pha, ngậm điếu thuốc, đang nhìn mấy người bên cạnh khoác một chiếc áo khoác màu đen dày đặc, thoạt nhìn có vài phần bộ dáng rụt rè.
Khói bụi lượn lờ, có thủ hạ cầm điện thoại tới.
“Thất gia, gọi điện thoại rồi.”
Tang Kỳ nhíu mày, buông điếu thuốc xuống, đưa tay nói: “Đưa cho tôi. “
Trong điện thoại, thanh âm run rẩy của Dịch Kỳ nghe có vẻ vô cùng sợ hãi, “Thất gia, Thất gia, khi nào người mới tới đón con? “
Tang Kỳ nhếch khóe môi, trấn an bé nói: “Kỳ Kỳ đừng sợ. Con đã tìm thấy thứ ta muốn con tìm thấy chưa? “
Dịch Kỳ nói: “Con, con không có, trong nhà vẫn luôn có người, con không có cơ hội…”
Mấy ngày nay bé ở trong nhà Tân Nguyệt, thời khắc ghi nhớ đồ Tang Kỳ bảo bé tìm, nhưng Tân Nguyệt không đi làm, mỗi ngày đều ở nhà trông chừng bé, bé căn bản không có cơ hội xuống tay.
Thật vất vả mới có một lần Tân Nguyệt ra ngoài mua sắm, bé suy nghĩ đến phòng cô đi, nhưng đẩy cửa lại nhắm vào một đôi mắt quỷ mị.
Dịch Tuyên dựa vào tường lạnh lùng nhìn bé, ánh mắt âm u quan sát khiến bé sợ tới mức hồn phi phách tán.
Đôi mắt đó thật khủng khiếp.
“Thất gia, Thất gia, người đón con về đi, con không muốn ở lại đây nữa…”
Tang Kỳ lạnh lùng nói: “Kỳ Kỳ ngoan ngoãn, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành. Đợi thêm một chút nữa, ta sẽ phái người đón con về. “
“Nhưng mà, thế nhưng…”
“Được rồi, không còn sớm nữa. Đi ngủ đi. “
– Thất gia, Thất gia!
Tang Kỳ trả lại điện thoại di động cho những người xung quanh.
Người đàn ông cắt đứt điện thoại, chờ đợi cho hắn một điếu thuốc để hút xong, hỏi: “Cứ như vậy để cho nó luôn luôn ở lại Tân gia?” “
“Gấp cái gì, lúc này mới bao lâu.” Tang Kỳ không nhanh không chậm phủi bồ hóng rơi trên áo khoác, nói: “Kéo thêm một hồi nữa. “
Núi Thanh Vũ.
Tân Nguyệt tìm người dọn dẹp phòng ngủ trước đây của Dịch Tuyên một phen, thay đồ nội thất và đồ giường, để cho Dịch Kỳ tạm thời ở trong phòng này.
Mấy ngày nay, Tân Nguyệt tán gẫu hỏi Dịch Kỳ mấy năm nay đều đang sống như thế nào, Dịch Kỳ tránh nặng liền nhẹ nhàng trả lời một vài nội dung không quan trọng, chỉ nói mình sống gian nan, dù sao học cũng không lên, vẫn ở bên ngoài phiêu phiêu, nhất thời ở nhà này làm nhân viên thu ngân, chỉ cần có thể trộn lẫn cơm ăn.
Dịch Kỳ năm nay mới mười lăm tuổi, nhưng dáng người của bé đã không khác gì người lớn. Trước đây đôi mắt to linh động, bây giờ bị che bụi, trở nên thế cố mà tê dại.
Tân Nguyệt nghe ra những lời bé nói với mình là nửa thật nửa giả, lỗ hổng trăm phần trăm, nhưng cô cũng không đành lòng hỏi sâu.
Bé rốt cuộc là thân cốt thịt của Dịch Hồng Đức, trước đây thân thiết gọi cô là ” Chị Nguyệt”, nhưng hiện tại biến thành bộ dạng như này.
Tân Nguyệt không biết rốt cuộc trách nhiệm này thuộc về ai.
Tuy rằng Giang Mỹ đã qua đời, hiện tại lại nói có từng đúng sai, đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng Tân Nguyệt vẫn nhịn không được nhớ tới lúc trước, Giang Mỹ quyết tâm mang theo Dịch Kỳ rời khỏi thành phố Z, bà ấy nói bà và Dịch Kỳ đều còn muốn sống sót.
Tân Nguyệt lúc ấy cho rằng suy nghĩ của bà ấy cũng thấu đáo.
Khi đó Dịch Kỳ còn nhỏ như vậy, ngây thơ đáng yêu, bé quả thật nên hảo hảo, bình thường trưởng thành.
Nhưng bây giờ, kinh nghiệm của cô gần như hoàn toàn sao chép Tân Nguyệt và Dịch Tuyên trước đây.
Đi vòng quanh một vòng lớn, cô vẫn bị Giang Mỹ kéo vào vòng xoáy màu đen này.
Nếu thật sự như Dịch Tuyên nói, Dịch Kỳ bị Tang Kỳ ném tới, chứng minh mấy năm nay bé vẫn bị Tang Kỳ nắm trong tay. Tang Kỳ bức chết Giang Mỹ, làm sao có thể đối xử tốt với con gái mình?
Ngẫm lại những thứ này, Tân Nguyệt như thế nào cũng không có biện pháp đối với bé mà tâm địa lạnh lùng.
Dịch Kỳ ở nhà mấy ngày nay, Dịch Tuyên cũng ở đây, bé tựa hồ rất sợ hắn.
Chỉ cần lúc hắn ở nhà, bé đều nhốt mình trong phòng không ra, Tân Nguyệt có lúc nói chuyện với bé, chỉ cần Dịch Tuyên ở bên cạnh, Dịch Kỳ liền có vẻ rất khẩn trương, hèn nhát rũ mắt nhìn mũi chân, không dám ngẩng đầu lên.
Tân Nguyệt đại khái có thể hiểu tại sao bé lại sợ hãi như vậy.
Bé nhìn ở trên người Dịch Tuyên thấy bóng dáng đâu đây của Tang Kỳ.
Ngày đó ở trong khách sạn gặp Dịch Tuyên cùng Tang Kỳ, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy khí tức trên người hai người này giống nhau như đúc.
Bóng tối, áp bức, nghẹt thở.
Hai người trong số họ, trên thực tế, là cùng một loại người.
Nếu Dịch Tuyên cũng đi về phía dưới đất tối tăm, hắn chỉ sợ sẽ trở thành nhân vật âm ngoan gấp trăm lần so với Tang Kỳ trước.
May mắn thay, bây giờ hắn ở bên cạnh cô.
Mấy làn sóng không khí lạnh cuối năm khiến thành phố Z hoàn toàn lâm vào làn sóng lạnh, gió bắc lạnh lẽo, lướt qua trên mặt người đau như dao cắt.
Thời tiết như vậy làm cho người ta không có cách nào ra ngoài, ngay cả ba ngày nay, thức ăn trong nhà đều là do Dịch Tuyên cho người từ bên ngoài đưa về.
Buổi tối hôm đó, ngoài cửa sổ đột nhiên bắt đầu mưa không có dấu hiệu biết trước, những giọt mưa nhỏ dính bên ngoài cửa sổ phòng bếp, Tân Nguyệt làm súp, giơ tay lau sương mù trên cửa sổ, lúc này mới phát hiện bên ngoài trời mưa.
Đèn đường trong tiểu khu đều đã bật, thừa dịp có ánh đèn, Tân Nguyệt thấy không gian trống dưới lầu đã bị nước mưa dính thành màu tối, xem ra đã xuống một hồi lâu.
Tân Nguyệt buông giẻ lau trong tay xuống, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Trong nhà chỉ có hai người cô và Dịch Kỳ.
Bắt đầu từ thứ Hai này, Dịch Tuyên trở nên rất bận rộn, mỗi ngày ra sớm về muộn, buổi tối về nhà, trong mắt luôn mang theo chút thâm trầm cùng lãnh khốc.
Tân Nguyệt đoán được ước tính là xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cái gì cũng không nói, cô liền chỉ có thể nuốt lo lắng vào trong bụng.
Đã 6:30, hắn vẫn chưa về nhà.
Tân Nguyệt gọi điện thoại cho hắn, không ai trả lời, có lẽ đang trên đường đi.
Cô cúi đầu dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị gọi Dịch Kỳ ra ngoài ăn cơm, quay đầu lại thấy bé ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng.
Tân Nguyệt sửng sốt, ” Em đây là muốn đi ra ngoài? “
Dịch Kỳ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em muốn trở về. “
“Trở về?”
“Ừm.”
Tân Nguyệt nhìn bé một lúc lâu không nói gì.
Dịch Kỳ mặc quần áo mới mà cô vừa mua cho bé lúc trước, đình đình ngọc lập, sạch sẽ.
Chiếc khăn quàng cổ nặng nề che đi hơn phân nửa khuôn mặt của bé, chỉ lộ ra một đôi mắt, rụt rè nhìn Tân Nguyệt, như vậy hình như trở về thời thơ ấu của bé.
Tân Nguyệt nhíu mày hỏi bé: “Nhất định phải trở về sao? “Giọng điệu của cô rất nhẹ, trong con ngươi màu nhạt có chút lo lắng và không nỡ.
Ánh mắt Dịch Kỳ lóe lên hai cái, rũ mắt xuống không dám nhìn kỹ vẻ mặt trong mắt cô, rất nhẹ nhàng ừ một tiếng, “ Chị Nguyệt, chị có thể đưa em đi không? “
Lại là trầm mặc.
Trong phòng có hệ thống sưởi, nhiệt độ này kỳ thật căn bản không mang theo khăn quàng cổ.
Dịch Kỳ bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh.
Tay bé nắm chặt quần áo đang run rẩy, cảm giác lạnh lẽo theo cột sống của bé từng tấc từng tấc lan tràn đến đỉnh đầu, thanh âm của lá cờ dâu tằm trong điện thoại mới như một sợi dây chuyền chết người, quấn quanh cổ họng bé, làm cho bé sắp hít thở không thông.
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn, lúc trở về, đem chị Nguyệt của con mang tới cho ta luôn nhá. ‘
Dịch Kỳ biết mục đích của hắn, cũng biết Tân Nguyệt lần này đi chính là dữ nhiều lành ít, nhưng bé không có cách nào khác.
Tang Kỳ có thể hại chết mẹ bé, cũng có thể hại chết cô như nhau.
Bé lừa Tân Nguyệt, kỳ thật bé đã nhìn thấy được bộ dáng Giang Mỹ ngã chết.
Gia đình trên tầng hai mang theo dây đeo túi xách của bé ném bé đến trước mặt Giang Mỹ, hung hăng chất vấn cô: ‘Muốn chết cũng không biết chết xa một chút! Bây giờ mẹ của mày đã chết trong nhà của chúng tôi, làm thế nào chúng tôi có thể sống trong ngôi nhà này?! ‘
Từ trên lầu cao như vậy rơi xuống, Giang Mỹ luôn luôn yêu mỹ thích ăn mặc nằm trong vũng máu, khuôn mặt được bảo dưỡng đúng cách trở nên ghê rợn.
Huyết thịt của bà ấy lẫn lộn, mùi máu tươi chói tai, hàng xóm phía sau khắc nghiệt chất vấn cùng oán giận… Tất cả mọi thứ trong cảnh đó, đối với Dịch Kỳ còn nhỏ mà nói đều quá tàn nhẫn.
Khi Tang Kỳ nhặt bé trở lại, hắn nói: ‘Ta sẽ chăm sóc cho con sau này. ‘
Bộ dáng đạo đức giả của hắn làm cho Dịch Kỳ cảm thấy ghê tởm.
Bởi vì lúc bé trốn học trở về, rõ ràng nhìn thấy trên hành lang, chính là hắn đã đẩy mẹ bé xuống.
Nhưng bé không dám nói, cũng không dám phản kháng.
Bé sợ rằng bé sẽ bị đẩy ra khỏi một tòa nhà cao như vậy như người mẹ của mình
Chuyện đấy phải rất đau đớn và đau đớn.
Bé không muốn và trở thành một người như mẹ.
Cho nên bé nghe lời, Tang Kỳ bảo bé làm cái gì, bé đều ngoan ngoãn làm theo.
Hắn muốn bé lừa Tân Nguyệt để bé được ở nhà cô, còn bảo bé tìm tài liệu về tập đoàn Tinh Nguyệt ở nhà Tân Nguyệt; hắn nói chỉ cần bé ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ để bé được đi học một lần nữa.
Bây giờ, hắn ta muốn bé đưa Tân Nguyệt đến trước mặt hắn.
Bé không muốn làm vậy.
Nhưng Tang Kỳ nói:
“ Con đau lòng cho chị ấy, vậy ai đau cho con? Kỳ Kỳ ngốc, mấy năm nay chị Nguyệt của con ở đâu? Anh trai của con đã cướp đi tài sản thuộc về con, còn ép mẹ con, con đã quên hết sao? Con thấy những gì họ đang ăn bây giờ, mà không phải là tốt hơn so với con à? Chị Nguyệt cùng anh trai của con hưởng phúc, lại đem con bỏ lại cùng ta chịu khổ, cái này đối với con mà nói công bằng sao? Con không ghét họ sao? ‘
“Ta biết kỳ thật con cũng rất hận bọn họ, cho nên Kỳ Kỳ ngoan ngoãn, hiện tại chính là lúc ta thay con báo thù.”
“Đưa chị ấy đến đây. ‘
Trong phòng rất ấm áp, trong lòng bàn tay Dịch Kỳ đều đổ mồ hôi.
Bé biết những gì Tang Kỳ nói là không đúng sự thật, nhưng bé lại sợ hãi.
Sợ nếu Tân Nguyệt không cùng bé trở về, bé sẽ bị mang lên hành lang, sau đó… Sau đó trở nên huyết thịt mơ hồ…
” Chị Nguyệt…”
“Đi thôi.”
Những người im lặng ở hai đầu của căn phòng mở miệng cùng một lúc.
Dịch Kỳ có chút không tin vào tai mình, “Chị, chị nói cái gì? “
“Em chờ chị mặc quần áo, xong rồi chị sẽ đưa em đi.”
Tân Nguyệt nói, xoay người trở về phòng bếp tắt lửa trên bếp, lại vội vàng đến phòng cầm một chiếc áo khoác cùng khăn quàng cổ đặt ở trong cánh tay.
“Đi thôi.”
Dịch Kỳ sững sờ nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Vâng. “
Nhiệt độ ngoài trời cực thấp, khi thở đều có sương mù trắng bay tán.
Lộ Viễn, Dịch Kỳ nói không cần tự mình lái xe, lôi kéo Tân Nguyệt, hai người ở ngoài tiểu khu ngăn cản một chiếc taxi.
Lên xe, Dịch Kỳ báo cho tài xế một địa chỉ, Tân Nguyệt ngẩn ra.
Quay đầu lại thấy cô sửng sốt, Dịch Kỳ hỏi cô: “Sao vậy? “
Tân Nguyệt lấy lại tinh thần, cười nhạt, “Không có việc gì. “
Cô nói, tay giấu trong tay áo lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, tìm được số điện thoại của Dịch Tuyên, gọi qua.
Taxi bắt đầu không lâu trước khi đèn đỏ dừng lại.
Sự chú ý của Tân Nguyệt đều ở trên điện thoại di động, Dịch Tuyên vẫn không trả lời điện thoại, cô đang muốn tìm cớ xuống xe gọi điện thoại trước rồi nói sau, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “nhấp chuột”, giống như âm thanh của dây an toàn.
Ngước mắt nhìn lại, tài xế taxi lại đột nhiên từ trên cao nhào về phía cô.
Mùi vị ngọt ngào kỳ lạ ở trong xe chỉ dừng lại vài giây, Dịch Kỳ nhát gan kinh hãi đỡ Tân Nguyệt hôn mê, run rẩy gọi cô: ” Chị Nguyệt, chị Nguyệt…”
Người lái xe quay lại mở cửa sổ xe, gió bắc bay vào trong mưa phùn, đèn đỏ tại giao lộ vừa vặn kết thúc.
Thân xe màu vàng-xanh lá cây nhanh chóng trượt qua giao lộ.
“Thất gia, người nhận được rồi.”
“Ừm, cẩn thận một chút.”
“Được.”