Tiếng đập cửa nặng nề đột ngột vang lên, đoán chừng là tên ma men nào đó không tìm được phòng gõ nhầm cửa rồi.
Bọn họ vừa vào ở, ngay cả Hà Sơn cũng không biết số phòng bọn họ, huống hồ nếu là người quen thì sẽ càng không gõ cửa như vậy.
Tân Nguyệt nhấc điện thoại trong phòng lên, đang định gọi cho lễ tân bảo họ cho người lên xử lý, thế nhưng người ngoài cửa vẫn cứ tiếp tục.
Triệu Khải ngủ trong phòng, tuy cách một cánh cửa nhưng Tân Nguyệt vẫn lo rằng người ngoài cửa sẽ đánh thức anh.
Cô nhíu mày bước ra mở cửa, lúc nhìn thấy người ngoài cửa kia thì tức thì ngẩn người ra.
Có vẻ là Dịch Tuyên ra khỏi nhà đến đây, bộ quần áo mềm mại bình dị ở nhà mặc trên người khiến hắn ta như trở về bộ dáng thiếu niên, mái tóc đen nhánh phủ trước trán, trông vô cùng anh tuấn.
“Em…”
Tân Nguyệt vừa hé miệng phát ra một chữ, Dịch Tuyên đã sầm mặt sượt qua người cô vọt vào phòng.
Có vẻ như hắn ta rất quen thuộc với bố cục nơi đây, vừa vọt vào, Dịch Tuyên đã trực tiếp mở cửa phòng Triệu Khải ra.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh đèn được chỉnh tối đi, lệch múi giờ và thời gian bay thật dài khiến Triệu Khải vừa suy yếu lại vừa mỏi mệt. Lúc này anh còn đang say ngủ.
Thấy anh, Dịch Tuyên nháy mắt giận điên cả người.
Bấy giờ Tân Nguyệt mới nhanh chân tiến lại, cô mạnh mẽ kéo Dịch Tuyên ra, gấp gáp đóng cửa phòng lại, khi quay đầu giọng nói mang theo cơn giận cũng được ép đến mức thấp nhất: “Em phát điên cái gì?!”
Vẻ mặt tức giận của cô bỗng làm cho đáy lòng Dịch Tuyên cảm thấy đau đớn.
Cô chưa bao giờ nổi giận với hắn, mỗi lần cô nổi giận, đều là vì Triệu Khải.
Dịch Tuyên liều mạng kiềm nén cảm xúc của mình, ánh mắt thoáng nhìn qua sô pha bên cạnh, biểu cảm trên mặt hắn đột ngột ngưng đọng lại.
Trên sô pha là chăn và gối đầu Tân Nguyệt vừa trải xong, di động của cô còn đang đặt sạc trên bàn trà nhỏ.
Dịch Tuyên ngẩn ra: “Chị ngủ ở đây?”
“Liên quan gì đến em!” Tân Nguyệt đã thật sự tức giận rồi, cô tiến lên đẩy bả vai Dịch Tuyên, đôi mắt nhạt màu mang vẻ phẫn nộ rất rõ ràng: “Em ra ngoài cho chị!”
Dịch Tuyên bị cô đẩy đến lui về sau hai bước, những cảm xúc mãnh liệt điên cuồng cứ như muốn thiêu hết tất cả đều đã biến thành chua xót tủi thân.
Giữa hai đầu mày bị hắn nhíu thành hình chữ xuyên nhợt nhạt, hắn duỗi tay, không nói lời nào ôm lấy Tân Nguyệt.
May rằng đây là căn hộ, may rằng cô ngủ ở đây.
Cơ thể mềm thơm mỏng manh nằm trong ngực, Dịch Tuyên như đột ngột tìm lại được lý trí. Hắn vô cùng cẩn thận tìm từ, không dám vứt hết cảm xúc của mình cho cô.
“Sao lại không để anh ta ra ngủ sô pha?”
Giọng vừa nặng nề vừa đau lòng của hắn chui vào tai Tân Nguyệt, lại khiến cô càng nhíu mày chặt hơn.
Tân Nguyệt dùng một tay đẩy hắn ra, lạnh lùng hỏi: “Em biết người bên trong là ai?”
*
Tại nhà hàng dưới lầu khách sạn.
Giờ này rất ít người đến nhà hàng.
Dịch Tuyên và Tân Nguyệt ngồi đối diện nhau, hắn đã quét sạch những cảm xúc u ám vừa rồi, nhìn Tân Nguyệt như một đứa bé phạm sai lầm, trên mặt viết đầy chữ cẩn thận.
Phục vụ mang đồ uống của bọn họ lên, hương cà phê đậm đà cũng không thể làm dịu đi khuôn mặt căng chặt của Tân Nguyệt.
Dịch Tuyên đẩy ly cà phê đến gần cô thêm một chút, ánh mắt mang vẻ lấy lòng.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng dời mắt, nhích ra sau, ý cự tuyệt rất rõ ràng.
Bàn tay đặt trên bàn của Dịch Tuyên chợt ngừng lại.
Hắn đột nhiên phát hiện, bộ dáng không được tự nhiên của hai người bọn họ bây giờ thật chẳng khác gì lúc trước.
Hắn rủ mắt giấu đi ý cười trong đấy, dịch ghế dựa dưới thân đến bên người Tân Nguyệt.
Thử đụng đụng tay cô, không bất ngờ gì liền bị né tránh.
Dịch Tuyên mím môi, lúc mở miệng nói ra lời dè dặt chẳng giống người lớn một chút nào, lại càng không giống như một người lãnh đạo xí nghiệp.
Hắn đẩy ly cà phê đến trước mặt Tân Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Chị đã mệt rồi nhỉ, uống chút cà phê cho tỉnh táo tinh thần đi.”
Tân Nguyệt nhấc mắt, ánh mắt nghiêm túc lạnh lẽo khi nhìn đến vẻ ngoan ngoãn quen thuộc trên gương mặt tuấn tú kia chợt buông lỏng, lòng Tân Nguyệt đột nhiên ngẩn ngơ.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần hắn phạm sai lầm, chọc cô không vui là hắn sẽ lập tức dùng ánh mắt ấy nhìn cô, khiến cô mềm lòng, khiến cô mù quáng.
Nhưng có lẽ hắn ta đã quên rằng, bây giờ đã không còn là 5 năm trước.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng nhưng kiên định đẩy chiếc ly trước mặt ra.
Cà phê nóng hổi khẽ lay động trong ly, rồi nhanh chóng yên bình trở lại.
Nhưng Dịch Tuyên lại không thể bình tĩnh.
Hắn thấy ánh mắt Tân Nguyệt lại lần nữa trở nên lạnh lùng, dừng trên người hắn, khiến hắn gần như lạnh cóng.
“Em vẫn cứ ấu trĩ như thế.” Tân Nguyệt nói.
Dịch Tuyên khẽ nhấc mày: “Có ý gì?”
“Vì sao em lại xuất hiện ở đây?” Tân Nguyệt lạnh lùng nói: “Đừng nói với chị là em chỉ trùng hợp gõ nhầm cửa.”
Ánh mắt lạnh nhạt của cô mang theo chút vẻ trào phúng, Dịch Tuyên lập tức hiểu rõ ý cô: “Chị đang nghi ngờ em theo dõi chị?”
Tân Nguyệt thờ ơ nói: “Đây là thủ đoạn mà em vẫn hay thường dùng.”
Cô nói như vậy, vẻ chắc chắn cùng châm chọc trong câu từ khiến Dịch Tuyên nháy mắt khó thở.
“Em không làm thế.”
Hắn nặng nề trả lời.
“Không?” Tân Nguyệt đưa mắt nhìn hắn: “Không thì sao em lại tìm được đến đây? Chuyện Triệu Khải quay về chỉ có vài người biết, em lại biết từ đâu? Dịch Tuyên, hôm ấy em bảo em đã trưởng thành, những chuyện đấy em sẽ không tiếp tục làm nữa. Nhưng hiện tại em lại dùng hành động của mình nói với chị, nói rằng căn bản em không hề thay đổi.”
Tân Nguyệt vừa dứt lời, chiếc ly sứ trắng trước mặt liền nặng nề đáp xuống mặt bàn, cà phê trong ly đổ ra hơn cả nửa.
Dịch Tuyên căng mắt, lần nữa nặng nề nói: “Em đã nói là em không làm.”
Tân Nguyệt có chút không kiên nhẫn nghiêng mặt: “Mặc kệ em có làm thế hay không, tóm lại em cũng đã thấy, Triệu Khải đã trở lại rồi. Chị không muốn nhìn chuyện 5 năm trước tái diễn, không thì…”
Cô không tiếp tục nói, Dịch Tuyên cũng đã hiểu rõ ý cô.
Hắn siết chặt hai tay vang răng rắc: “Tân Nguyệt…”
“Được rồi. Ban ngày chị còn phải đi làm, bây giờ chị cần phải ngủ hai tiếng.” Tân Nguyệt đứng dậy: “Em cứ tự nhiên.”
“Khoan đã.”
Dịch Tuyên kéo tay cô, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, mỏng lạnh như nhau.
Hắn rủ mắt, giọng rất trầm: “Em lại đi đặt thêm một phòng để chị nghỉ ngơi.”
“Không cần.” Tân Nguyệt tránh khỏi tay hắn, lạnh lùng vòng qua sau hắn, giọng nguội lạnh của cô truyền vào lòng Dịch Tuyên, như dao nhỏ cứa vào tim hắn.
“5 năm này, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau.”
Tay Dịch Tuyên suy sụp buông xuống.
Bóng hình mảnh khảnh của Tân Nguyệt đã rời khỏi nhà hàng, sắc mặt Dịch Tuyên lại âm trầm đến đáng sợ.
*
Hôm nay là ngày Tinh Nguyệt và Thanh Năng ký hợp đồng.
Sau khi trở về phòng Tân Nguyệt chỉ chợp mắt một lúc lại rời giường rửa mặt chải đầu chuẩn bị đến công ty.
Một đêm không ngủ, trạng thái của cô không tốt cho lắm, quầng thâm dưới mắt khiến cô thoạt trông có phần tiều tụy.
Cô không mang đồ trang điểm, nên chỉ dùng một chút son môi nâng tinh thần lên.
Triệu Khải ngủ vô cùng sâu, Tân Nguyệt đặc biệt đến lễ tân đặt cơm trưa cho anh, bảo sau 12 giờ hẵng lên gõ cửa.
Lúc đi ngang nhà hàng, cô bất giác liếc vào trong một cái.
Dịch Tuyên đã không còn ở đấy nữa.
Những lời hắn nói đến cùng là thật hay giả, cô vẫn không thể xác định.
Sau khi trải qua những chuyện kia, chung quy cô đã không còn cách nào lừa bản thân như trước.
Là hắn phái người theo dõi cũng được, là trùng hợp cũng được, chỉ cần hắn không xúc phạm đến Triệu Khải là đủ.
Tân Nguyệt rủ mi mắt, xoay người ra khỏi khách sạn.
Cô đứng ven đường tùy ý vẫy một chiếc taxi, khi lên xe, ánh mắt cô thoáng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy băng băng bên đường đối diện.
Xe Tân Nguyệt rất nhanh đã chạy đi, chiếc xe màu đen chạy băng băng kia liền quay đầu.
Giờ đi làm, đường bị kẹt xe, lúc Tân Nguyệt đến công ty thì Anne đã đến phòng họp trước rồi.
Hôm nay xem như là nghi thức ký hợp đồng, không ít người ở đây.
Nhưng Tân Nguyệt không ngờ sẽ có nhiều người như vậy.
Cô đẩy cửa phòng họp bước vào, căn phòng đủ chứa 50 người đã không còn chỗ ngồi.
Ngoài các giám đốc điều hành cấp cao của công ty ngồi hai bên bàn hội nghị, bốn hàng ghế ven tường cũng đã đầy chỗ.
Anne ngồi trong góc vẫy vẫy tay với cô, Tân Nguyệt thấy được, vừa nói thứ lỗi vừa đi về hướng Anne.
Chức vị của Tân Nguyệt nói cao không cao, nói thấp không thấp, vị trí cuối trong bàn hội nghị đó là do Anne giữ lại cho cô.
Tân Nguyệt ngồi vào, Anne lập tức đưa tư liệu đến trước mặt cô.
“Ngại quá, chị đến muộn.” Tân Nguyệt vừa mở tập tài liệu trước mặt ra, vừa thấp giọng dò hỏi: “Đã tiến hành đến đâu rồi?”
“Mọi người đều đã đến gần hết, chỉ là ông chủ Tinh Nguyệt còn chưa tới, hội nghị vẫn chưa bắt đầu, vậy nên chị Nguyệt cũng không xem là đến trễ.” Anne nhanh chóng nói nhỏ vào tai cô, giải thích tình huống trước mắt một chút.
Tân Nguyệt gật gật đầu: “Sao hôm nay lại nhiều người như vậy?”
Cánh tay chuyển tài liệu cho cô của Anne chợt dừng lại, ghé sát vào tai cô, hạ giọng nói: “Bọn họ đều là đến nhìn ông chủ Tinh Nguyệt.”
Tân Nguyệt sửng sốt: “Ông chủ Tinh Nguyệt có gì đẹp?”
Anne thấy đa số mọi người trong phòng hội nghị đều đang làm việc của mình, không ai chú ý đến bên này, cô dứt khoát kéo ghế lại ngồi cạnh Tân Nguyệt.
“Chị Nguyệt, chị vừa về nước nên chưa biết đấy thôi. Ở thành phố Z, ông chủ Tinh Nguyệt chính là một nhân vật truyền thuyết đấy. Nghe nói anh ta có một khuôn mặt mà toàn thể phụ nữ trên thế giới đều ao ước.”
Tân Nguyệt nhướng mày: “Nói quá à? Em gặp anh ta rồi sao?”
Anne lắc đầu: “Chẳng qua là chuyện của anh ta mọi người đều ít nhiều đã từng được nghe. Chị xem, hôm nay phụ nữ dù có chức hay không có chức trong công ty đều tới kìa.”
Tân Nguyệt nghe vậy giương mắt quét một vòng quanh phòng hội nghị xem tỉ lệ nam nữ, phát hiện quả nhiên giới nữ chiếm phần nhiều: “Đúng là…”
Tân Nguyệt vừa nói được một nửa thì bỗng dừng lại.
Cô thế mà lại thấy được Tần Thừa cạnh Chu Địch.
Chú ý đến ánh mắt của cô, Tần Thừa nhếch môi phất phất tay với cô.
Nụ cười của anh ta trông thật giả tạo, độ cong của khóe miệng và bóng dáng cứng còng của Tân Nguyệt y như nhau.
Hiển nhiên bọn họ cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ lại gặp nhau ở đây.
Nếu Tần Thừa ở đây, vậy Dịch Tuyên…
Giọng đè thấp của Anne vẫn vang lên bên tai cô, kể lại truyền thuyết về ông chủ Tinh Nguyệt.
“Nghe nói ông chủ Tinh Nguyệt còn chưa tốt nghiệp đại học, trước khi Tinh Nguyệt trở thành công ty lớn như hiện tại, hình như còn có chút bối cảnh đen tối… Đúng rồi, anh ta có một con mắt có vẻ là bị tật, người từng gặp anh ta đa số đều bảo anh ta trông đáng sợ như quỷ…”
Tân Nguyệt mơ màng, giọng Anne nghe cứ như từ nơi rất xa nào đó vọng lại.
Cửa lớn phòng họp đột ngột mở ra, cô thấy Tần Thừa đứng dậy ra cửa đón.
Ánh mắt cô bất giác di chuyển theo.
Dịch Tuyên một thân tây trang đen dừng bước trước cửa, tóc mái trên trán bị vuốt ngược ra sau đầu, khuôn mặt tuấn tú đầy âm u, mắt trái màu xám hiện rõ dưới ánh đèn vàng sáng ngời.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta quét một vòng quanh phòng hội nghị, ngay sau đó chuẩn xác dừng trên người Tân Nguyệt.