Tân Nguyệt ôn hoà cầm tay Dịch Tuyên xuất hiện trước mặt Tần Thừa, làm cho cậu cả kinh, khuôn miệng đều khép lại không được.
“Ngươi, các ngươi??!!”
“Chúng ta làm sao vậy?”
Tần Thừa chỉ vào bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, liền câu nhanh nhẹn lời nói đều không hoàn chỉnh, “Các ngươi, các ngươi hòa hợp lại với nhau rồi à?”
Tiếng nói của cậu ấy vừa dứt, Dịch Tuyên trực tiếp một chân đem cậu từ trên ghế đạp xuống.
Mặt đẹp mà lạnh lùng mà lại ở bên nhau, thanh âm rõ ràng ý tỏ không vui: ” Ý của cậu là gì đây?”
Tân Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng, Dịch Tuyên ôm cô ngồi xuống.
“Uống cái gì?”
“Nước đá.”
Tần Thừa cố sức mà từ cái bàn bò dậy, cố không kịp xoa xoa trên người lúc nãy bị quăng ngã mà phát đau, đối diện với hai người đang tự nhiên thân mật, bộ dáng hung hăng kích thích tới tâm tình mềm yếu của cậu.
Cậu không dám tin tưởng hỏi Tân Nguyệt: ” Chị Nguyệt, đây là thật sao?!”
Tân Nguyệt gật đầu độ cung gần như không thể phát hiện, ” Làm cho em bị dọa sợ rồi à?”
“……” Tần Thừa bị khiếp sợ đến nói không nên lời.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Tần Thừa liền vẫn luôn không liên hệ được với Dịch Tuyên.
Ngày hôm qua kia bữa cơm vốn là kế hoạch tốt của bọn họ, phải cho Tang Kỳ một ít ngon ngọt, trước đem hắn ổn định, Dịch Tuyên mới hảo bứt ra tới bố trí Tân Nguyệt bên người an toàn.
Nhưng ai biết bữa tiệc vừa mới bắt đầu, bọn họ liền gặp phải Tân Nguyệt, còn có Triệu Khải.
Dịch Tuyên luôn luôn là người biết cân bằng cảm xúc để làm việc, thấy Tân Nguyệt cùng Triệu Khải sánh vai mà đứng chung với nhau, hắn phát hỏa lửa giận trong lòng, liền cái gì đều không quan tâm.
Hiện tại nghĩ đến, ngày hôm qua trùng hợp ước chừng cũng là Tang Kỳ cố ý vì chuyện này. Nhưng hắn khẳng định không thể tưởng được, Dịch Tuyên phát hỏa lúc sau, nhưng người bị thiêu lại là chính hắn trước.
Sắc mặt của Tang Kỳ tối hôm qua chính là tương đương khó coi.
Dịch Tuyên đi tiêu sái, hắn ra tiệm cơm liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Tần Thừa tìm một vòng đều không nhìn thấy bóng người, đến cuối cùng dứt khoát điện thoại đều không có ai nghe máy.
“Ngày hôm qua cậu là người đã gọi điện đến?” Dịch Tuyên lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy!” Tần Thừa không hề có chú ý tới Dịch Tuyên lời nói che giấu nguy hiểm, còn ngốc nghếch mà oán giận, ” Thà là anh sớm nói cho tôi biết là anh đi tìm chị Nguyệt, tôi đây cũng không cần phải nóng nảy như vậy!”
Nghĩ đến đêm qua, Dịch Tuyên lạnh mặt muốn phát giận, Tân Nguyệt lại đè lại hắn.
Thiển sắc con ngươi mang theo một chút mỏng xấu hổ, cô ra tiếng giải thích: ” Di động của em ấy bị hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?” Tần Thừa hồ nghi mà nhìn Dịch Tuyên liếc mắt một cái, thấy hắn sắc mặt xú xú, tự cho là thông minh mà đoán ước chừng là do thời điểm cùng Tân Nguyệt cãi nhau nên mới làm hỏng điện thoại.
Tuy rằng hiện tại nhìn hai người có chút thân mật và không có gì là hỏa khí, nhưng tính tình của Dịch Tuyên, ai mà dám nói trước được điều gì?
Tần Thừa không dám làm càn quá, đảo mắt liền thay vẻ mặt tươi cười, “Hỏng rồi thì cũng đã hỏng, tôi đây liền đi để cho hai người chút không gian riêng tư! Lần này cần gì phải cẩn trọng nữa?”
Dịch Tuyên thình lình từ trong túi đem quăng ngã chiếc di động đã bị nát, móc ra đem tới để trên bàn một ném, liếc xéo cậu nói: “Đổi cái nào có thể đập vào cái đầu cứng của cậu.”
” Gì cơ?”
Ánh mắt của hắn thật đáng sợ.
Tần Thừa lại mê hoặc lại ủy khuất mà nhìn hắn, hoàn toàn không biết chính mình lại làm gì chọc tới hắn.
” Được rồi, nên nói vào việc chính sự.” Tân Nguyệt lúc này lên tiếng ổn định lại. Cô nhìn nhìn Dịch Tuyên, em nên ngồi ngay ngắn lại.
“Tư liệu cho chị ấy.” Dịch Tuyên nói.
” Hả???” Tần Thừa một ngụm nước bọt ngẹn lại ở cổ chính mình, tưởng chính mình nghe lầm.
Cậu trừng lớn đôi mắt nhìn Dịch Tuyên, hỏi: ” Anh nói cái gì?”
” Tôi bảo là, đưa tài liệu số 7 cho chị ấy.” Dịch Tuyên tính tình nhẫn nại nói.
Tần Thừa sửng sốt, cười gượng nói: “Ha hả, ha hả, anh nói giỡn đúng không?”
Dịch Tuyên thanh thản mà tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay dài từ Tân Nguyệt phía sau xuyên qua, lười biếng ôm cô, tư thế có loại tự nhiên lại thân mật gợi cảm.
Nghe vậy, hắn nhàn nhạt mà nhấc lên mí mắt, ” Cậu đã bao giờ thấy tôi nói giỡn chưa?.”
“……”
Tần Thừa hậu tri hậu giác mà phản ứng lại đây hắn giống như thật sự không phải là nói giỡn.
Vừa rồi nhận được điện thoại của hắn, Tần Thừa liền cảm thấy có chút kỳ quái rồi, như thế nào êm đẹp phải về nhớ lịch sử? Hiện tại hắn càng thêm chấn kinh rồi.
” Anh, anh……” Tần Thừa muốn hỏi Dịch Tuyên có phải hay không điên rồi, hắn cùng Tân Nguyệt chính là vừa mới hòa hợp, liền lại muốn bắt đầu tìm đường chết?!
Nhưng hắn không dám.
Tưởng khuyên Dịch Tuyên lại suy xét lợi và hại, nhưng Tân Nguyệt còn ở bên cạnh nhìn, Tần Thừa cũng không thể nói được quá trắng ra.
Muốn nói lại thôi sau một lúc lâu, cậu chỉ có thể duỗi dài cổ để sát vào Dịch Tuyên. Tân Nguyệt thấy hắn cả khuôn mặt đều dùng sức.
“Anh xác định? Toàn bộ, đều đưa cho chị ấy sao?!”
Tần Thừa như vậy ấp a ấp úng là bởi vì cái gì, Tân Nguyệt đại khái biết.
Cô nghiêng mặt, tưởng nói cô cũng có thể chỉ cần một bộ phận, nhưng Dịch Tuyên lại không tính toán tiếp tục đối với cô mà giấu giếm.
Hắn không kiên nhẫn mà “Sách” một tiếng, đáp ở bàn tay dùng sức mà gõ một chút, “Vô nghĩa nhiều như vậy, tôi đem cậu phái đi cấp Minh Uy?”
Tần Thừa vừa nghe, lập tức mặt lộ vẻ sợ sắc, một bên lui về phía sau một bên xua tay, “…… Không được không được không được!”
Dịch Tuyên mặc kệ cậu ấy, hắn cúi đầu nhẹ ngửi mùi hương thánh khiết của cô đang nhẹ tản ra, thoả mãn nói: “Cho chị.”
“……”
Tần Thừa không lay chuyển được hắn, chỉ còn biết đem mang đến giấy túi đặt ở trên bàn.
Tân Nguyệt nhìn thoáng qua, không vội vã duỗi tay đi lấy.
Cô nghe thấy Dịch Tuyên ở bên tai cô nói:
” Về chuyện của Triệu Khải.”
Tần Thừa tay run lên.
“Tôi có lời nói với anh ấy.”
Dịch Tuyên không nhanh không chậm mà nói xong, Tần Thừa theo bản năng mà đi xem sắc mặt của Tân Nguyệt.
Cô chỉ đơn thuần rũ mắt uống nước, trên mặt nhìn không ra có chút dao động gì.
Tần Thừa là người thông minh, thấy Tân Nguyệt đều không nói cái gì, thực mau liền đáp: “Tôi đã biết.”
Ngồi thêm chút nữa, Dịch Tuyên liền ôm Tân Nguyệt rời khỏi.
Tần Thừa vốn định dẫn bọn họ đi ăn cơm, nhưng thấy bộ dạng buồn ngủ của Tân Nguyệt, cậu hiểu rõ mà ái muội cười, không có ý muốn giữ 2 người ở lại lâu nữa.
Giao lộ, Tần Thừa nhìn Dịch Tuyên lái chiếc xe Jeep màu đen ở trong tầm mắt càng lúc càng xa, cậu nhịn không được lắc đầu cảm thán, này thế đạo thật đúng là thay đổi trong nháy mắt.
Ai có thể nghĩ đến đêm qua còn giương cung bạt kiếm hai người, hôm nay cũng đã hảo đến gắn bó keo sơn đâu?
Tần Thừa tự thấy không bằng: ” Hai người này thật là khó hiểu mà!”
*
Thời gian không còn sớm nữa, Dịch Tuyên một hồi có việc, vừa lúc Tân Nguyệt cũng có chút buồn ngủ, hắn liền trước đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Xe dừng ở vỉa hè dưới lầu, Tân Nguyệt không muốn hắn đưa cô lên lầu.
” Tầm chiều tối em sẽ quay lại đây, đến lúc đó muốn ăn gì thì nói cho em biết.”
“Không cần.” Tân Nguyệt cởi bỏ đai an toàn, săn sóc nói: ” Em làm xong mọi việc thì cũng trực tiếp về nhà nghỉ ngơi đi.”
Khi cô nói chuyện, khóe môi có mơ hồ mềm mại độ cung, câu đến Dịch Tuyên đầu quả tim phát ngứa.
” Chị đi trước đây……” Tân Nguyệt đang muốn mở cửa xuống xe, cửa xe lại đột nhiên “Bang” một tiếng thượng khóa.
Chưa kịp quay đầu lại, Tân Nguyệt sau cổ bị người cắn.
Dịch Tuyên đè cô ở trên lưng, tinh tế mà gặm cắn giống dã thú đang ăn cơm, thô bạo lại ôn nhu.
Tân Nguyệt khó nhịn mà ưm một tiếng, tầm mắt bỗng nhiên hoa rớt, dưới thân ghế dựa không biết khi nào bị người phóng bình, cô bị người dễ như trở bàn tay mà đẩy ngã ở lưng ghế thượng.
” Aaa!”
Nơi này là cửa chính ra vào khu chung cư, thời gian này, người ra vào rất nhiều.
Tân Nguyệt không lại tùy ý chính mình luân hãm, cô đang muốn giãy giụa, Dịch Tuyên lại đột nhiên buông cô ra.
Hắn hô hấp phập phồng độ cung dán ở ngực cô, phong tình vạn dục, sắc mắt đen dị thường sáng ngời.
Dịch Tuyên cúi đầu, để ở cằm Tân Nguyệt, tay của cô bị hắn gắt gao thủ sẵn, ” Em chỉ có 1 ngôi nhà. Nơi nào cũng đều được, chỉ cần có chị ở đấy.”
Tân Nguyệt nghe thấy chính mình tim đập loạn âm thanh, một đạo mất đi khống chế.
Hắn rốt cuộc vẫn là đem cô đưa lên lầu.
Tân Nguyệt chân toàn bộ hành trình đều không có chấm đất, vào cửa lúc sau cô đã bị ấn ở huyền quan trên vách tường.
Ngắn ngủi lại kịch liệt giao chiến hết sạch trên người cô, cuối cùng một tia sức lực.
Cũng may trước khi đi, Dịch Tuyên có tắm cho cô rồi, hương mềm điều hòa bị cô đem đi vây quanh đúng thời điểm, Tân Nguyệt cơ hồ là nháy mắt liền mất đi ý thức.
Cô không nhớ rõ chính mình ngủ bao lâu, cũng không biết Dịch Tuyên là khi nào đi.
Mở mắt ra, trong phòng hết thảy đều đã bị ánh trăng đánh thượng nhàn nhạt vầng sáng.
Ngoài cửa sổ bóng đêm trong sáng, trong phòng điều hòa mềm nhẹ mà phun khí lạnh thả ra ngoài.
Tân Nguyệt liền như vậy nhìn ngoài cửa sổ nằm sau một lúc lâu, xoay người ngồi dậy, nhức mỏi cảm giác che kín ở trên người cô mỗi một góc.
Hắc ám làm cô nhớ lại này khó chịu cảm giác ngọn nguồn, cô không tự giác mà rụt rụt bả vai, có chút e lệ.
Cô duỗi tay sờ đến đèn bàn khai quang, ánh đèn sáng lên tới lúc sau, xua tan hắc ám trong không khí ái muội.
Di động biểu hiện đã là ban đêm 11 giờ rưỡi.
Triệu Khải gọi cho cô cả chục cuộc, nhưng di động tĩnh âm, cô một cái cũng không nghe được.
Dịch Tuyên WeChat tin tức biểu hiện có hai tin nhắn chưa đọc, cuối cùng một cái phát tới thời gian, liền ở hai phút trước.
【 tỉnh rồi sao? 】
Tân Nguyệt đang muốn hồi phục, điện báo biểu hiện đột nhiên chiếm đầy màn hình di động.
Là Triệu Khải.
Tân Nguyệt ngón tay ở tiếp nghe kiện thượng ngừng hai giây, vẫn là tiếp.
“Alo.”
Cô tối hôm qua vốn là có chút bị thương ở giọng nói, hiện nay lại vừa mới tỉnh ngủ, mềm yếu ám ách tiếng nói mạc danh có vài phần kiều mị.
“…… Em, ở đâu?” Triệu Khải nghe ra dị thường, mở miệng hỏi thời điểm, thanh âm dị thường khô khốc.
“Ở nhà.” Tân Nguyệt đem đèn bàn mở sáng một chút, tầm mắt chạm đến ngăn tủ đang đựng tập tài liệu sáng nay, cô dừng một chút.
Triệu Khải hỏi: ” Hắn, cùng em ở bên nhau?”
“Không ở.”
Tân Nguyệt thái độ rõ ràng lãnh đạm đi rất nhiều.
Ước chừng đoán được ngày này trung đều đã xảy ra cái gì, Triệu Khải trong lòng chỉ dư chút chua xót.
“Có việc gì thế?” Tân Nguyệt hỏi.
” Anh có chút đồ vật muốn cho em xem.” Triệu Khải nói, “…… Là về Dịch Tuyên.”
Tân Nguyệt ngẩn ra.
Cô cầm lấy trên bàn túi hồ sơ, lạnh lùng nói: “Vừa lúc, em cũng có cái để cho anh xem.”
Thời điểm Tân Nguyệt ra khỏi cửa có sớm hơn một chút.
Cô vừa mới lái xe ra khỏi tiểu khu, điện thoại cho Dịch Tuyên liền cùng lại đây.
Khoảng cách từ tiểu khu hướng ra ngoài đại lộ không hề có bóng dáng 1 chiếc xe nào, trong xe của cô không bật đèn, phía bên con đường, các ngọn đèn an tĩnh mà sáng lên.
Dịch Tuyên thanh âm tràn ngập ở trong xe, rõ ràng không vui.
” Chị đi đâu?”
Tân Nguyệt nắm lấy tay lái, mi mắt hơi nhíu lại.
” Em là cái gì mà dám trắng trợn giám sát chị?”
Thanh âm của cô cao lãnh, lại không có nhiều ít không vui.
Điện thoại kia đầu người nửa khắc cũng không tạm dừng mà đáp: “Là bảo hộ, không phải giám sát.”
Tân Nguyệt vô tình cùng hắn chơi này đó văn tự trò chơi, cô hỏi lại: “Nhẫn là do em lấy đi?”
Cô chưa nói là cái gì nhẫn, Dịch Tuyên lại thập phần dứt khoát mà đáp: “Đúng vậy.”
“Đưa lại đây.”
“Đưa đến nơi nào?”
” Chị tới rồi em chẳng phải sẽ biết.”
Bên trong xe an tĩnh xuống dưới.
Tân Nguyệt cũng không có cúp điện thoại, hai người trò chuyện liền vẫn luôn như vậy trầm mặc mà vẫn duy trì.
Sau một lúc lâu, Dịch Tuyên thanh âm một lần nữa xuất hiện.
“Tư liệu đấy chị đã xem qua chưa?” Dịch Tuyên hỏi.
“Còn không có đọc lướt qua lần nào.”
Cô tuy rằng nói không có, nhưng Dịch Tuyên lại vẫn là theo bản năng mà mềm âm điệu, “Nguyệt……”
“Được rồi.” Tân Nguyệt đánh gãy hắn, “Chị đi tìm Triệu Khải. Muốn tới liền chạy nhanh, nếu em tới chậm một chút, chị không cam đoan ở khách sạn sẽ phát sinh cái gì.”
” Chị dám!” Dịch Tuyên tức giận thanh âm truyền đến, không có được đến bất luận cái gì đáp lại.
Thực mau, Tân Nguyệt nghe thấy đầu dây bên kia của điện thoại một trận sột sột soạt soạt động tĩnh, Dịch Tuyên khớp hàm cắn khẩn trầm thấp thanh âm theo sau truyền đến.
“…… Em lập tức đến ngay.”
“Ừm.”
Treo điện thoại, Tân Nguyệt nghiêng mắt nhìn nhìn tập tài liệu nằm yên trên ghế phụ.
Thu hồi tầm mắt, Tân Nguyệt dư quang thoáng nhìn kính chiếu hậu chính mình hiện ra nhàn nhạt ý cười.
Tiện nghi đều do hắn chiếm hết.
Nhưng 5 năm trước đã xảy ra sự việc gì, cô và hắn cũng phải một lần làm rõ ràng ra hết cùng nhau.
Link raw:
Bản Dịch
Chương 61
Quán cà phê Gooyu.
Lúc Tân Nguyệt và Dịch Tuyên chấp thủ xuất hiện trước mặt Tần Thừa, Tần Thừa kinh hãi đến mức miệng cũng không khép lại được.
“Hai…. hai người?!!”
“Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta?”
Tần Thừa chỉ vào bọn họ mười ngón tay, ngay cả một câu nói nhau cũng không đầy đủ, “Hai người, hai người tốt rồi sao? “
Hắn vừa dứt lời, Dịch Tuyên trực tiếp một cước đá hắn từ trên ghế xuống.
Khuôn mặt đẹp lạnh lùng vặn lại với nhau, giọng nói rõ ràng không hài lòng: “Giọng điệu gì?” “
Tân Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng, Dịch Tuyên ôm nàng ngồi xuống.
“Uống gì?”
“Băng Thủy.”
Tần Thừa cố gắng từ dưới bàn đứng dậy, không kịp xoa xoa nơi trên người đau đớn, bộ dáng thân mật tự nhiên của hai người đối diện hung hăng kích thích tâm linh yếu đuối của hắn.
Anh không dám tin hỏi Tân Nguyệt: “Chị Nguyệt, đây có phải là sự thật không?! “
Tân Nguyệt gật đầu độ cong mấy cái không thể quan sát được, “Dọa người? “
“…” Tần Thừa bị khiếp sợ đến không nói nên lời.
Từ tối hôm qua, Tần Thừa vẫn không liên lạc được với Dịch Tuyên.
Hôm qua cục bữa cơm vốn là bọn họ lên kế hoạch tốt, muốn cho Tang Kỳ một chút ngọt ngào, trước tiên đem hắn ổn định, Dịch Tuyên mới dễ dàng rút người triển khai an toàn bên cạnh Tân Nguyệt.
Nhưng ai ngờ bữa cơm vừa mới bắt đầu, bọn họ liền gặp Tân Nguyệt, còn có Thiệu Khải.
Dịch Tuyên luôn là người dựa vào cảm xúc làm việc, thấy Tân Nguyệt và Thiệu Khải kề vai sát cánh mà đứng, hắn nóng lên liền cái gì cũng không để ý.
Hiện tại nghĩ tới, trùng hợp hôm qua ước hẹn mạc cũng là tang kỳ cố ý làm. Nhưng hắn khẳng định không thể tưởng tượng được, sau khi Dịch Tuyên lên lửa, đốt chính hắn.
Sắc mặt Tang Kỳ tối hôm qua khá khó coi.
Dịch Tuyên đi tiêu sái, hắn ra khỏi khách sạn liền biến mất vô tung vô ảnh, Tần Thừa tìm một vòng cũng không tìm thấy bóng người, đến cuối cùng dứt khoát ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
“Hôm qua điện thoại là anh gọi?” Dịch Tuyên lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy!” Tần Thừa không chút chú ý tới nguy hiểm ẩn giấu trong lời nói của Dịch Tuyên, còn ngốc nghếch không kéo mấy lần oán giận, “Anh sớm nói ngươi đi tìm Nguyệt tỷ a, vậy tôi cũng không cần gấp gáp như vậy! “
Nghĩ đến tối hôm qua, Dịch Tuyên lạnh lùng muốn nổi giận, Tân Nguyệt lại đè hắn lại.
Đôi mắt màu sáng với một chút xấu hổ khiêm tốn, cô lên tiếng giải thích: “Điện thoại di động của anh ấy bị hỏng.”
“Hỏng rồi?” Tần Thừa nghi ngờ nhìn Dịch Tuyên một cái, thấy sắc mặt hắn thối rữa, tự thông minh đoán chừng không được lúc cãi nhau với Tân Nguyệt ngã xuống.
Tuy rằng hiện tại hai người này thoạt nhìn thân thiết thân thiết hình như không có gì hỏa khí, nhưng tính tình Dịch Tuyên, ai nói chuẩn?
Tần Thừa không dám quá càn rỡ, đảo mắt liền thay đổi vẻ mặt cười, “Hỏng rồi liền hỏng rồi, tôi liền đi tìm cho em một cái mới! Lần này anh muốn gì? “
Dịch Tuyên lãnh không đi từ trong túi lấy điện thoại di động bị vỡ ra ném lên bàn, liếc mắt nhìn hắn nói: “Đổi lại có thể đập vỡ đầu anh. “
“Ga?”
Đôi mắt của anh quá là khủng khiếp.
Tần Thừa vừa mê hoặc vừa ủy khuất nhìn hắn, hoàn toàn không biết mình lại chọc tới hắn ở đâu.
“Được rồi được rồi, nên nói chính sự rồi.” Tân Nguyệt lúc này lên tiếng hòa giải. Cô nhìn Dịch Tuyên, người sau thoáng ngồi thẳng người.
“Tư liệu cho cô.” Dịch Tuyên nói.
“Vâng???.” Tần Thừa một ngụm nước bọt nghẹn ngào mình, cho rằng mình nghe lầm.
Anh trợn to hai mắt nhìn Dịch Tuyên, hỏi: “Anh nói gì vậy? “
“Tôi bảo người mang đến, tài liệu số bảy, cho cô ấy.” Dịch Tuyên nhẫn nại nói.
Tần Thừa sửng sốt, cười khẽ nói: “Ha ha, ha ha, anh đùa giỡn chứ? “
Dịch Tuyên Nhàn thoải mái tựa vào lưng ghế, cánh tay dài từ phía sau Tân Nguyệt xuyên qua, lười biếng ôm tư thế của nàng có loại gợi cảm tự nhiên lại thân mật.
Nghe vậy, hắn thản nhiên nhấc mí mắt lên “Anh đã thấy tôi đùa giỡn. “
“……”
Tần thừa hậu tri hậu cảm phản ứng lại, hình như hắn thật sự không phải đang đùa giỡn.
Vừa rồi khi nhận được điện thoại của hắn, Tần Thừa liền cảm thấy kỳ quái, sao lại muốn nhớ lại lịch sử? Bây giờ anh ta thậm chí còn sốc hơn.
“Anh, anh…..” Tần Thừa muốn hỏi Dịch Tuyên có điên hay không, hắn và Tân Nguyệt vừa mới tốt, cái này lại muốn bắt đầu làm chết?!
Nhưng anh ta không dám.
Muốn khuyên Dịch Tuyên lại cân nhắc ưu và nhược điểm, nhưng Tân Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh nhìn, Tần Thừa cũng không thể nói quá thẳng thừa.
Dục Ngôn lại dừng lại một lúc lâu, hắn chỉ có thể duỗi cổ đến gần Dịch Tuyên. Tân Nguyệt nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn đều dùng sức.
“Anh có chắc chắn? Tất cả, tất cả cho?! “
Tần Thừa nuốt chửng như vậy là bởi vì cái gì, Tân Nguyệt đại khái biết.
Cô nghiêng mặt, muốn nói cô cũng có thể chỉ cần một bộ, nhưng Dịch Tuyên cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm cô.
Hắn không nhẫn nại “chậc” một tiếng, tay đặt ở cạnh bàn dùng sức gõ một cái “Nói nhảm nhiều như vậy, tôi phái anh đi cho Minh Uy? “
Tần Thừa vừa nghe, lập tức lộ vẻ sợ hãi, vừa lui về phía sau vừa khoát tay: “… Không thể! “
Dịch Tuyên lười để ý tới hắn, hắn cúi đầu ngửi ngửi mùi hương giữa tóc Tân Nguyệt, nói: “Cho cô ấy. “
“……”
Tần Thừa bất quá hắn, chỉ có thể mang theo túi giấy đặt trên bàn.
Tân Nguyệt nhìn thoáng qua, không vội vàng đưa tay lấy.
Cô nghe Thấy Dịch Tuyên ở bên tai cô nói:
“Hẹn Thiệu Khải một chút.”
Tay Tần Thừa run lên.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Dịch Tuyên không nhanh không chậm nói xong, Tần Thừa theo bản năng nhìn sắc mặt Tân Nguyệt.
Cô đang rũ mắt uống nước, trên mặt không nhìn ra dao động gì.
Tần Thừa là một người thông minh, thấy Tân Nguyệt cũng không nói gì, rất nhanh liền đáp: “Tôi biết rồi. “
Ngồi một chút, Dịch Tuyên liền ôm Tân Nguyệt muốn rời đi.
Tần Thừa vốn định dẫn bọn họ đi ăn cơm, nhưng thấy bộ dáng buồn ngủ của Tân Nguyệt, hắn cười mập mờ, không làm gì giữ lại.
Giao lộ, Tần Thừa nhìn Jeep màu đen của Dịch Tuyên dần dần đi xa trong tầm mắt, hắn nhịn không được lắc đầu cảm thán, thế đạo này thật đúng là trong nháy mắt thay đổi.
Ai có thể nghĩ đến tối hôm qua hai người còn giương cung bạt kiếm, hôm nay đã tốt đến trình độ như keo như sơn mài đây?
Tần Thừa tự thở dài không bằng: “Hai người này thật sự là tuyệt xứng a tuyệt xứng! “
Thời gian còn sớm, Dịch Tuyên nhất định sẽ có việc, vừa lúc Tân Nguyệt cũng có chút buồn ngủ, hắn liền đưa nàng về nhà nghỉ ngơi trước.
Xe dừng ở dưới lầu đơn vị, Tân Nguyệt không bảo anh đưa cô lên lầu.
“Tôi đến trễ, tỉnh dậy muốn ăn cái gì nói với tôi.”
“Không cần.” Tân Nguyệt tháo dây an toàn ra, săn sóc nói: “Anh làm xong việc cũng trực tiếp về nhà nghỉ ngơi đi. “
Lúc cô nói chuyện, khóe môi có độ cong mềm mại mơ hồ, làm cho đầu lòng Dịch Tuyên ngứa ngáy.
“Tôi đi trước rồi…” Tân Nguyệt đang muốn mở cửa xuống xe, cửa xe lại đột nhiên “bốp” một tiếng bị khóa.
Không kịp quay đầu lại, cổ Tân Nguyệt bị người cắn.
Dịch Tuyên đè lên lưng cô, tỉ mỉ gặm cắn như dã thú đang ăn, thô bạo lại ôn nhu.
Tân Nguyệt khó chịu rên rỉ một tiếng, tầm mắt bỗng nhiên tiêu tốn, chỗ ngồi dưới thân không biết từ khi nào bị người ta đặt phẳng, nàng bị người dễ dàng đẩy ngã trên lưng ghế.
“Ừm!”
Nơi này là cửa tòa nhà đơn vị, thời gian này, có rất nhiều người ra vào.
Tân Nguyệt không để mặc cho mình lưu lạc, nàng đang muốn giãy dụa, Dịch Tuyên lại đột nhiên buông nàng ra.
Độ cong hô hấp của anh phập phồng dán vào ngực cô, đôi mắt đen nhuộm màu nhàn nhạt dị thường sáng ngời.
Dịch Tuyên cúi đầu, chống lại cằm Tân Nguyệt, bàn tay trắng nực của nàng bị hắn nắm chặt “Toi chỉ có một nhà. Ở khắp mọi nơi là tốt, miễn là em đang có. “
Tân Nguyệt nghe thấy tim mình đập theo thanh âm của hắn, một đạo mất khống chế.
Cuối cùng anh đã đưa cô ấy lên lầu.
Chân Tân Nguyệt toàn bộ quá trình đều không có mặt đất, sau khi vào cửa cô đã bị đặt trên vách tường huyền quan.
Một cuộc giao chiến ngắn ngủi nhưng kịch liệt đã tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng trên người cô.
Cũng may trước khi Dịch Tuyên rời đi giúp nàng tắm rửa, điều hòa không khí mềm mại bị vây quanh nàng, Tân Nguyệt cơ hồ trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
Cô không nhớ mình ngủ bao lâu, cũng không biết Dịch Tuyên đi từ khi nào.
Mở mắt ra, tất cả mọi thứ trong phòng đã bị ánh trăng đánh lên vầng sáng nhàn nhạt.
Ngoài cửa sổ bóng đêm sáng sủa, điều hòa không khí trong phòng nhẹ nhàng phun ra ngoài.
Tân Nguyệt cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ nằm một lúc lâu, lúc xoay người ngồi dậy, cảm giác đau nhức tràn ngy khắp mọi ngóc ngách trên người nàng.
Bóng tối làm cho cô nhớ lại người cảm giác khó chịu này, cô bất giác rụt vai, có chút nhút nhát.
Cô đưa tay sờ đến ánh đèn sân khấu bật sáng, sau khi ánh đèn sáng lên, xua tan sự mơ hồ trong không khí tối tăm.
Màn hình hiển thị trên điện thoại di động đã là 11:30 vào ban đêm.
Thiệu Khải gọi cho cô vài cuộc điện thoại, nhưng điện thoại di động im lặng, cô cũng không nghe thấy.
Tin nhắn WeChat của Yi Xuân cho thấy hai tin nhắn chưa đọc, thời gian cuối cùng được gửi đến, chỉ hai phút trước.
【Tỉnh rồi sao? 】
Tân Nguyệt đang muốn trả lời, ID người gọi đột nhiên chiếm đầy màn hình điện thoại di động của cô.
Đó là Thiệu Khải.
Ngón tay Tân Nguyệt dừng lại hai giây trên phím trả lời, vẫn là nhận.
“Này.”
Tối hôm qua cô vốn có chút làm tổn thương cổ họng, hiện tại lại vừa mới tỉnh giấc, giọng nói yếu đuối khàn khàn không giải thích được có vài phần kiều mị.
“…… Em, đang ở đâu? “Thiệu Khải nghe ra dị thường, lúc mở miệng hỏi, thanh âm dị thường khô khốc.
“Ở nhà.” Tân Nguyệt bật đèn bàn sáng hơn một chút, tầm mắt chạm vào túi hồ sơ giấy kraft đặt trên tủ, cô dừng một chút.
Thiệu Khải hỏi: “Anh ấy, ở bên em?” “
“Không có ở đây.”
Thái độ của Tân Nguyệt rõ ràng trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.
Ước gì đoán được trong ngày này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Thiệu Khải chỉ còn lại chua xót.
“Có việc gì không?” Tân Nguyệt hỏi.
“Anh có vài thứ muốn cho em xem.” Thiệu Khải nói, “… Đó là về anh ta. “
Tân Nguyệt ngẩn ra.
Cô nhặt túi lưu trữ trên bàn và lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi cũng có thứ này cho anh xem.” “
Lúc Tân Nguyệt ra ngoài đã gần một chút rồi.
Xe của cô vừa lái ra khỏi tiểu khu không lâu, điện thoại của Dịch Tuyên liền đi theo.
Khoảng cách từ tiểu khu đi về phía đường lớn không có xe, trong xe không bật đèn, đèn đường hai bên đường yên tĩnh bật sáng.
Thanh âm của Dịch Tuyên tràn ngập trong xe, rõ ràng là không vui.
“Em đi đâu vậy?”
Tân Nguyệt đem vô lăng, lông mày thanh tú hơi nhíu lại.
“Điều gì khiến anh dám theo dõi tôi một cách trắng trợn như vậy?”
Giọng nói của cô là lạnh, nhưng không có nhiều không hài lòng.
Người đàn ông ở đầu điện thoại trả lời nửa giây mà không dừng lại: “Đó là bảo vệ, không phải giám sát.” “
Tân Nguyệt không có ý định chơi những trò chơi chữ này với anh, cô lại hỏi: “Chiếc nhẫn anh lấy đi sao? “
Cô không nói chiếc nhẫn gì, Dịch Tuyên lại thập phần dứt khoát trả lời: “Được. “
“Đưa tới đây.”
“Đưa đến đâu?”
“Tôi đến chỗ em không biết.”
Chiếc xe im lặng.
Tân Nguyệt cũng không cúp điện thoại, cuộc gọi của hai người vẫn trầm mặc duy trì như vậy.
Một lúc lâu sau, thanh âm Dịch Tuyên lại xuất hiện.
“Tư liệu, em xem?” Dịch Tuyên hỏi.
“Còn chưa.”
Tuy rằng cô nói không có, nhưng Dịch Tuyên vẫn theo bản năng mềm nhũn giọng nói, “Nguyệt…”
“Được rồi.” Tân Nguyệt ngắt lời anh “Tôi đi tìm Thiệu Khải. Hãy đến và nhanh lên, nếu anh đến muộn, tôi không chắc chắn những gì sẽ xảy ra trong khách sạn. “
“Em dám!” Thanh âm tức giận của Dịch Tuyên truyền đến, không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Rất nhanh, Tân Nguyệt nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên trong điện thoại, thanh âm trầm thấp của Dịch Tuyên Nha cắn chặt sau đó truyền đến.
“…… Tôi sẽ đến ngay. “
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Tân Nguyệt nghiêng mắt nhìn túi giấy kraft nằm trên ghế lái phụ.
Lúc thu hồi tầm mắt, Tân Nguyệt Dư Quang thoáng nhìn thấy mình trong gương chiếu hậu đang nở nụ cười nhàn nhạt.
Giá rẻ làm cho anh ta chiếm hết.
Nhưng năm năm trước, những chuyện đó, cô cũng phải đòi hỏi hắn một cái gì đó trở về.