Giấc ngủ này Lâm Tiêu Tiêu ngủ vô cùng sâu, cô vốn là bởi vì quá mệt mỏi, chỉ muốn ở nhà của Tô Mẫn nghỉ ngơi một lát, nhưng mà khi cô lại tỉnh lại thì xung quanh chỉ còn một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng mỏng manh phát ra từ chỗ đèn bàn.
Đêm đã khuya rồi.
Tô Mẫn nằm bên cạnh người cô, ngủ rồi, nằm đè lên một phần gối ở trên sô pha, mày nhíu lại, bộ dáng khi ngủ cũng không được an ổn cho lắm, mà tay của nàng lại nắm lấy tay của Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu một chút cử động nhỏ cũng không dám động đậy, cô nhìn bàn tay đan lấy nhau của mình và Tô Mẫn, trong lòng giống như đang bị đường vây lấy.
Đây là...... Tình huống như thế nào?
Cô và Mẫn Mẫn sao lại tay trong tay như thế này chứ?
Tô Mẫn vốn ngủ cũng không an ổn, Lâm Tiêu Tiêu hơi động đậy một chút thì nàng lập tức tỉnh lại, thấy nàng có động tĩnh, Lâm Tiêu Tiêu vội vàng nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
Tô Mẫn hơi hơi giật giật cổ, nàng ngẩng đầu xem Lâm Tiêu Tiêu, ngực buồn tới khó chịu.
Lúc trước rốt cuộc nàng ngu ngốc đến mức nào vậy cơ chứ? Lâm Tiêu Tiêu là một người trưởng thành có vẻ cường thế, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại mà xem, ngẫu nhiên có một số chi tiết nhỏ vẫn là Thố Thố của năm đó, sao nàng lại không nhận ra được cơ chứ?
Tô Mẫn biết Lâm Tiêu Tiêu tỉnh, cũng biết cô nhìn thấy bản thân trợn mắt nên mới vội vàng giả vờ ngủ như thế, nàng vừa thấy chua xót lại thấy đau lòng, tay nhẹ nhàng giật giật, cho rằng nàng muốn rút tay ra, Lâm Tiêu Tiêu mím môi, giả bộ ngủ không được yên giấc, trực tiếp nắm chặt tay của Tô Mẫn, đè dưới tay mình.
Nếu đây là trước kia thì Tô Mẫn khẳng định sẽ cảm thấy đây là hành động vô tình của đàn chị, rất đáng yêu.
Nhưng hiện giờ, trong lòng nàng lại tràn đầy đau đớn, dường như đang muốn tràn ra ngoài.
Thố Thố của nàng vẫn còn ở......
Trưởng thành, so với khi còn nhỏ thì đẹp hơn nhiều.
Thân thể cũng tốt hơn, không sinh bệnh, trở thành phó giám đốc của Nam Dương...... Còn mở một quán bar mà nàng đã nói lúc vui đùa ấy.
Vào đêm hôm đó, Tô Mẫn dường như không ngủ, nàng dựa vào sô pha vẫn luôn nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Những chuyện khi còn nhỏ giống như một bộ phim điện ảnh, không ngừng quay đi quay lại ở trong đầu, mỗi một câu mà bọn họ nói, mỗi một lần tiếp xúc của bọn họ.
Tô Mẫn cho rằng bản thân sẽ quên mất, nhưng mà nàng cũng không hề quên.
Chỉ là...... Sau đó nàng phải đối đãi với Lâm Tiêu Tiêu như thế nào đây?
Ngày hôm sau, lúc Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại thì Tô Mẫn đang ở phòng bếp nấu cơm, cô đứng dậy đi qua nhìn nhìn, Tô Mẫn quay đầu hơi hơi mỉm cười: "Tỉnh rồi à, đàn chị?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt của nàng, "Đêm qua ngủ không được tốt hả?"
Rõ ràng nhìn trạng thái tinh thần tốt hơn một chút, nhưng sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ, dưới mắt còn hiện ra quầng thâm rõ ràng.
Tô Mẫn thở dài: "Nửa đêm nhận được thông báo của giáo sư, nhớ tới chuyện đã sắp thi cuối kỳ rồi cho nên áp lực có hơi lớn."
Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, "Không có việc gì, có tôi đây."
Tô Mẫn nghe xong dường như có nước mắt nóng bỏng muốn dâng lên, những lời này, là những lời khi còn bé nàng thường nói với Lâm Tiêu Tiêu, khi đó thân thể của cô cũng sẽ có vài lần bị bệnh, mỗi lần đau đớn như vậy thì Tô Mẫn sẽ luôn ôm cô và nói "Không có việc gì, có tôi đây."
Phải tưởng niệm đến mức nào thì mới có thể khảm từng câu từng chữ mà nàn g đã từng nói vào trong xương cốt như vậy chứ, mà bản thân lại còn không biết.
Tô Mẫn cũng không dám nghĩ đến mấy năm nay Lâm Tiêu Tiêu đã khổ sở chờ đợi nàng như thế nào nữa.
Biết rõ...... Hai người bọn họ không thể ở bên nhau, lý trí nói cho Tô Mẫn rằng nên sớm rời đi một chút, không cần dây dưa quyến luyến như vậy nữa, nhưng nàng cuối cùng cũng không bỏ được.
Lúc ăn cơm, Tô Mẫn thấy Lâm Tiêu Tiêu ăn uống cũng không tệ lắm, trong lòng thoải mái một ít, nàng nghiền ngẫm dùng từ: "Đàn chị, đợt cuối kỳ gần đây tôi rất bận."
Lâm Tiêu Tiêu buông chiếc đũa xuống, mí mắt hơi rũ, "Ừ, sau đó thì sao?"
Tô Mẫn mẫn cảm, nhưng cô cũng rất mẫn cảm.
Cô cứ có cảm giác ngày hôm qua Tô Mẫn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, có hơi bất thường, tuy rằng nàng đã cố gắng che giấu, nhưng mà Lâm Tiêu Tiêu vẫn cảm giác được nó.
Tô Mẫn: "Tôi thấy đã sắp cuối kỳ rồi, học tập quá bận, trong khoảng thời gian này tôi muốn dọn về ký túc xá ở trước đã, như thế cũng phương tiện, buổi sáng mỗi ngày lên lớp tự học hay gì đó cũng không cần phải chạy qua chạy lại."
Lâm Tiêu Tiêu không có đáp lại, dùng một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Tô Mẫn.
Tô Mẫn có hơi khẩn trương, lòng bàn tay của nàng đổ ra mồ hôi: "Cuối kỳ xong rồi thì tôi lại dọn về đây, mấy chậu hoa ở trong nhà phải phiền chị chăm sóc rồi."
Câu nói giảm xóc này dường như nổi lên tác dụng, Lâm Tiêu Tiêu tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn gật gật đầu.
Trong lúc lơ đãng, cô đã có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Tô Mẫn, cô không hy vọng nàng quay về trường học, càng không muốn nàng ở chung một phòng cùng với người khác, tuy rằng đều là bạn học nữ.
Từ trong nhà đi ra.
Tâm trạng của Tô Mẫn vẫn luôn không yên đi về phía trường học, thế cho nên khi dọc đường Nguyên Bảo lái xe không ngừng bấm còi gọi nàng nàng cũng không nghe thấy, cuối cùng Nguyên Bảo vẫn dừng xe lại túm lấy nàng, "Cậu làm gì thế? Hồn vía lên mây, cậu đi như vậy rất nguy hiểm đấy."
Tô Mẫn ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo bị nàng nhìn như thế, cảm thấy sửng sốt: "Sao vậy? Mẫn Mẫn?"
Nước mắt của Tô Mẫn đột nhiên cứ thế chảy ra, không thể khống chế, càng chảy càng nhiều, Nguyên Bảo hoảng sợ, cô và Tô Mẫn đã quen nhau rất nhiều năm rồi, đừng nhìn hai người bình thường không nói chuyện đàng hoàng mà toàn châm chọc nhau như vậy, rất ra quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa Nguyên Bảo mặc dù ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng vẫn luôn bội phục Tô Mẫn, bội phục sự nhạy bén của nàng, bội phục khả năng quản lý cảm xúc của nàng, bội phục việc khống chế tương lai kia của nàng, dường như ở chỗ của nàng sẽ không bao giờ có chuyện gì "ngoài ý muốn" cả, toàn bộ cuộc sống đều ở trong quỹ đạo quy định của Tô Mẫn, nhưng hôm nay......
Nguyên Bảo kéo Tô Mẫn lên trên xe, mặc dù đường này không có người, nhưng rốt cuộc cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Tô Mẫn lên xe, cảm xúc tốt hơn một chút nhưng nước mắt vẫn không dừng lại, vẫn luôn nhìn phía trước không nói lời nào, chảy nước mắt một cách máy móc.
Nguyên Bảo nhìn vừa thấy giật mình lại thấy đau lòng, cô không dám nói nhiều lời, chỉ yên lặng ở bên cạnh nàng.
Đây là...... Tâm lý khổ sở đến mức nào cơ chứ, ẩn nhẫn đến thế nào thì Mẫn Mẫn mới có thể khóc thành như vậy?
Cứ như thế, hai người một người rơi lệ, một người ở bên cạnh, tầm khoảng nửa giờ, Tô cảm xúc của Mẫn mới ổn định lại một ít, nàng lau khô nước mắt, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nguyên Bảo, còn nhớ rõ Thố Thố mà hồi trước mình nói cho cậu không?"
Nguyên Bảo gật đầu: "Nhớ rõ, là người bạn tốt nhất khi còn bé của cậu, không phải cậu bảo cô ấy......"
"Cô ấy vẫn chưa chết." Tô Mẫn ngẩng đầu, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Nguyên Bảo: "Ba mình lừa mình."
Nguyên Bảo trầm mặc, cô không biết nên dùng lời nào để an ủi Tô Mẫn, "Cho nên...... Cậu tìm được cô ấy?"
Trong đôi mắt của Tô Mẫn chứa đầy bi thương, cũng chính điều này làm nàng khổ sở nhất: "Là cô ấy tìm được mình."
Năm đó, là nàng rời đi, khiến Lâm Tiêu Tiêu phải chờ.
Được, người ta chờ.
Nàng lại không quay về.
Sau đó, hiện tại người ta tới tìm nàng...... Nàng lại chẳng có dũng khí nào để gặp lại người ta.
Ở chung lâu như vậy, Lâm Tiêu Tiêu là người có tính cách như thế nào Tô Mẫn rất rõ ràng, nàng vì sao lại phải cẩn thận như thế, vì sao lại phải lặp đi lặp lại việc kiềm chế nhiều lần như vậy, còn không phải là sợ nàng lại lần nữa rời đi hay sao?
Có một số đồ vật quá mức rắc rối và phức tạp, Nguyên Bảo không biết nên hỏi từ đâu, "Vậy cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ?
Đây là chuyện mà hai ngày nay Tô Mẫn nghĩ đến nhiều nhất, nàng dùng ánh mắt lỗ trống nhìn về phía trước: "Trước...... Cứ thử tách ra đi."
Nếu có thể tách ra, có lẽ sẽ giống như năm đó, giống như lúc Tô Bồi lừa nàng, lúc mới bắt đầu rất đau rất đau, nhưng sau đó, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi thứ cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Nguyên Bảo mím môi: "Vậy nếu cho dù thử cũng không tách ra được thì sao?"
Gió lạnh thổi qua, thổi đến mức Tô Mẫn run sợ, nàng cúi đầu, nước mắt vừa mới nhịn xuống lại rời xuống.
Không tách ra được thì sao......
Nàng cũng không biết.
Đột nhiên yêu cầu điều chỉnh ký túc xá là phải trải qua sự đồng ý của giáo sư, giáo sư Dương rất đau đầu: "Không dễ làm lắm đâu, Mẫn Mẫn, lúc trước em dọn ra ngoài cũng đã có sự đồng ý của chủ nhiệm khoa đấy."
thái độ của Tô Mẫn rất kiên quyết: "Giáo sư Dương, chỉ cần có thể trở về là được, cho dù không phải bạn học cùng khoa cũng có thể, chỉ cần tốc độ có thể nhanh một tí. "
Nhanh một tí đi......
Nếu lại tiếp tục kéo dài, nàng thật sự cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Giáo sư Dương nghe xong ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Mẫn, nhìn thấy sự nghiêm túc ở trong mắt nàng, gật gật đầu, "Được."
Mắt thấy giáo sư Dương phải rời khỏi, Tô Mẫn gọi bà lại: "Giáo sư Dương ——"
Giáo sư Dương quay đầu lại, Tô Mẫn nhìn đôi mắt của bà: "Cô thực sự biết Lâm Tiêu Tiêu à?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy, giáo sư Dương rõ ràng có hơi xấu hổ, bà giống thật giống giả trả lời: "Ừ...... Làm sao vậy?"
Tô Mẫn: "Có lẽ em nên đổi thành một câu hỏi khác, chị ấy thật sự là sinh viên tốt nghiệp của khoa quản lý chúng ta hả?"
Giáo sư Dương trầm mặc, bà cảm giác trạng thái của Tô Mẫn dường như có vẻ không thích hợp cho lắm, dù sao cũng là giáo sư của bọn họ, dạy học cả đời, có chút lời nói khiến bà phải nói dối cũng đã miễn cưỡng lắm rồi, lại phải đi lừa học sinh của chính mình, bà không làm được.
Tô Mẫn đột nhiên mỉm cười, tươi cười lại tràn đầy đau khổ.
Nàng hiểu rồi.
Trách không được lúc ấy khi nàng chuyển khoa, Tô Bồi phải liên tục tới trường học tìm lãnh đạo giúp đỡ đều không được, nói chuyện này bị nhìn rất kỹ, sau đó khi đã sắp từ bỏ, rồi lại đột nhiên có chuyển cơ, nói là chủ nhiệm đặc biệt đồng ý.
Hóa ra......
Tô Mẫn trốn tránh khoảng một tuần, lúc này dọn ra khỏi nhà thì cũng phải tranh thủ lúc Lâm Tiêu Tiêu không có ở nhà, bây giờ nàng không dám đối mặt với cô.
Ở trường học một tuần, nàng dùng toàn bộ thân thể đâm đầu vào biển học khó khăn ở đây, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải đi thư viện, tới buổi tối, chờ thư viện đuổi người thì nàng mới rời đi, hoàn toàn không muốn cho bản thân quá nhiều thời gian, nàng sợ không tiếp tục bận rộn như vậy thì sẽ nhịn không được nỗi tưởng niệm.
Lâm Tiêu Tiêu trong lòng cũng không tốt mấy.
Lúc sáng sớm, cô đưa lưng về phía cửa sổ, nghe Sue báo cáo: "Gần đây cô ấy rất cố gắng trong chuyện học tập, vô cùng vội vàng trong việc đổi ký túc xá ở trong trường học, theo lý thuyết thì sang năm đã có sinh viên tốt nghiệp, nàng cũng có thể đổi một phòng tốt hơn, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại được chia sang bên chỗ khoa biểu diễn."
Lâm Tiêu Tiêu không nói lời nào, nội tâm vừa lo âu vừa hỗn loạn sự bực bội và bất an.
Sue thử tính nhìn nhìn phó giám đốc Lâm: "Phó giám đốc Lâm, chuyện này......"
Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc một lát, "Tôi đã biết."
Bây giờ cô có thể khẳng định, Tô Mẫn đang trốn tránh cô.
Nhưng rốt cuộc là vì sao cơ chứ? Chẳng lẽ là vì cô quá liều lĩnh?
Buổi tối, Lâm Tiêu Tiêu đi trường học tìm Tô Mẫn một lần, cô gọi điện thoại cho nàng, Tô Mẫn không tiếp, gửi tin tức cũng không hồi phục.
Cô biết rất rõ là nàng không muốn nhìn thấy chính mình.
Chờ đến cô đi rồi, Tô Mẫn sẽ yên lặng nhắn lại cho cô một tin nhắn, nói rằng học tập quá nghiêm túc nê n không thấy được.
Loại kịch bản này, cô biết rõ hơn ai khác, năm đó, cô cũng dùng kịch bản này để từ chối một người rồi lại một người muốn theo đuổi mình.
Chỉ là......
Ở trong lòng Tô Mẫn, có phải cô cũng là một người theo đuổi không cần phải để ý?
Tô Mẫn đúng là đã biết đàn chị tới đây, nàng tránh ở thư viện, cưỡng chế bản thân ngồi đọc sách, nhưng sự chú ý đã sớm phiêu xa.
Mãi cho đến khi Lâm Tiêu Tiêu rời đi, nàng mới chết lặng cầm lấy di động, gửi một tin nhắn quá đó.
—— đàn chị, thật sự xin lỗi, tôi đọc sách quá nghiêm túc, không nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi của chị.
Tin nhắn lạnh băng này phụ lòng ai lại khiến ai chịu tổn thương, không có ai biết cả.
Tô Mẫn cứ như thế giống như đà điểu trốn hết nửa tháng, nàng cảm thấy trái tim của mình đúng là tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn sẽ cảm thấy tưởng niệm mỗi lúc đêm khuya vắng lặng, nhưng tóm lại có thể khống chế.
Cứ như thế đi.
Giống như những lời mà mẹ nàng đã nói, đừng bao giờ yêu một người quá sâu đậm.
Nàng...... Nàng sẽ làm được.
Thứ sáu.
Là ngày sinh nhật của Lâm Tiêu Tiêu, sáng sớm, Hồ Phỉ Phi liền ngồi ở trong văn phòng, bắt chéo chân nhìn cô: "Ôi da ôi da, nhìn thử khuôn mặt nhỏ trắng bệch này xem, nhìn dáng người gầy ốm này mà xem, lại khổ sở rồi? Đường đường là phó giám đốc của Nam Dương, mà lại chạy đến ôm chân tường của trường đại học, phó giám đốc Lâm nhà chúng ta cũng quá trâu bò rồi."
Lâm Tiêu Tiêu không nói chuyện, nhìn Hồ Phỉ Phi, trong mắt tràn đầy sát khí.
Hồ Phỉ Phi không dao động, "Cứ thế không muốn rời xa hả? Cậu xem mình của hiện tại thử đi?"
Từ Linh và nàng đã có nửa tháng không gặp rồi, Hồ Phỉ Phi cảm giác chính mình hoàn toàn ok, có thể thích ứng lại rồi, nàng làm không được chuyện như Lâm Tiêu Tiêu, trời tối như vậy còn trốn tránh ở góc tường thư viện của đại học A nhìn người ta, siết chặt thời gian chỉ vì muố n nhìn Tô Mẫn một cái, sau khi xem xong còn không dám nói cái gì, lại yên lặng một người rời đi.
Trời mới biết cô đang nhẫn nại cái gì.
"Đêm nay là sinh nhật của cậu, tôi rủ mấy người của Vượng Vượng, chúng ta tụ lại một chỗ đi." Hồ Phỉ Phi nhìn đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu, cảm giác cô khả năng cũng không có tâm trạng gì để đi tổ chức tụ hội.
Lâm Tiêu Tiêu lắc lắc đầu.
Hồ Phỉ Phi: "Ai da, không cần như vậy mà, hai người chúng ta không thể để hai cô trò nhà kia tai họa thành như vậy được."
Lâm Tiêu Tiêu giữa mày nhảy dựng, Hồ Phỉ Phi nói như là đang nhắc nhở cô, cô ngẩng đầu: "Cậu có thể hẹn bộ trưởng Từ ra tới sao?"
Hồ Phỉ Phi lập tức lắc đầu, ánh mắt ảm đạm: "Đừng nhắc đến cô ta với mình."
Nửa tháng nay hai người bọn họ đúng là chặt đứt liên hệ, điện thoại không gọi qua được, ngay cả tin nhắn cũng không có gửi cái nào.
Lâm Tiêu Tiêu cũng mặc kệ bộ dạng này của nàng, cô lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi qua đó, Hồ Phỉ Phi quay đầu, trừng mắt nhìn cô: "Cậu làm gì thế?"
Lâm Tiêu Tiêu không để ý tới nàng, điện thoại lập tức được nhận máy, bên phía bộ trưởng Từ rất an tĩnh, "A lô?"
Âm thanh của cô có hơi run rẩy.
Lâm Tiêu Tiêu thở dài, xem ra chữ "tình" này không ai trốn thoát được, "Bộ trưởng Từ, là có chuyện này, hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, có hẹn tổng giám đốc Hồ, cũng muốn hẹn gặp cô."
Hồ Phỉ Phi:......
Tôi............ Trời...... Trời ạ!
Từ Linh không nghĩ tới Lâm Tiêu Tiêu sẽ trực tiếp như vậy, cô trầm mặc trong chốc lát, "Đã biết, tôi sẽ mang theo Mẫn Mẫn."
Nói chuyện với người thông minh chính là có điểm tốt này, "Bang" một tiếng, điện thoại bị cúp máy.
Lâm Tiêu Tiêu ngược lại nhìn Hồ Phỉ Phi đã thạch hóa: "Đặt chỗ ở Đại Phương Đông, thuê một cái phòng đi, đơn giản một chút là được."
Hồ Phỉ Phi há miệng thở dốc: "Cậu......"
Nàng đúng là bội phục phó giám đốc Lâm nhà nàng.
Lâm Tiêu Tiêu nắm di động, trong mắt mang theo một tia oán hận: "Em ấy muốn gặp là gặp, muốn tránh là tránh hả, xem mình là gì vậy chứ?"
Hồ Phỉ Phi miệng nhắm lại, "Vậy...... Nếu người ta thực sự không muốn gặp cậu thì sao?"
khí tràng của Lâm Tiêu Tiêu sắc bén lập tức xuất hiện, cô ôm hai tay cười lạnh với Hồ Phỉ Phi: "Năm đó, mình nghe theo lời của em ấy, vẫn luôn chờ, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng thấy người, bây giờ em ấy muốn đi thì đi, trên đời này làm gì có chuyện như vậy chứ?"
Ha hả, Tô Mẫn không phải muốn trốn tránh chính mình sao? Không phải tập trung chú ý ở việc học và sự nghiệp sao? Vậy cô sẽ tìm được người có thể quản em ấy, cũng bắt em ấy phải theo theo.
Đôi mắt của cô híp lại, kiềm chế oán khi và ai oán trong lòng, Hồ Phỉ Phi làm gì dám nhiều lời cơ chứ, chạy nhanh lắc đầu: "Không có!"
Lâm Tiêu Tiêu bình thản nói: "Muốn tránh né mình rời đi, cũng phải nhìn xem em ấy có bản lĩnh đó hay không."
Xong rồi......
Hai người đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy.
Hồ Phỉ Phi cảm giác nàng bỗng nhiên bị khí tràng đáng sợ của phó giám đốc Lâm nhà nàng dọa sợ.
Tới buổi tối, thời gian cũ.
Từ Linh mang theo Tô Mẫn đi tới.
Tô Mẫn cúi đầu, tâm tình phức tạp, Từ Linh chậm rì rì uống trà, "Khó xử?"
Tô Mẫn thở dài: "Sư phụ, con và chị ấy......"
Từ Linh biết nàng muốn biểu đạt cái gì, cô nhìn Tô Mẫn, rất thản nhiên: " Lần này hãy xem như con đang giúp sư phụ."
Trong thời gian nửa tháng qua, Từ Linh gầy tám cân, từ nhỏ đến lớn cô cũng không biết đến cảm giác không muốn ăn uống như vậy, nhưng mà Hồ Phỉ Phi lại khiến cô không thể nuốt đồ vào trong miệng. Cô thậm chí không màng dáng vẻ, đi tới khách sạn này, đây cũng không phải phong cách của cô. Cô yêu cầu nhìn thấy Hồ Phỉ Phi, xác định trái tim của mình một chút.
Từ Linh nhìn về phía học trò của chính mình, xem nàng một lần rồi lại một lần đung đưa chén trà ở trong tay, đứng ngồi không yên, "Con đi ra ngoài hành lang đón gió đi."
Tô Mẫn gật gật đầu, nàng yêu cầu đi ra bên ngoài hít thở không khí, nàng không biết chính mình vì sao lại khẩn trương như vậy, khẩn trương tới mức tay chân lạnh lẽo.
Hôm nay ánh trăng cũng vừa đẹp, ánh trăng nhu hòa, lại khiến Tô Mẫn nhớ tới rất nhiều ban đêm, cũng ở dưới ánh đèn nhu hòa như vậy, cảnh tượng Lâm Tiêu Tiêu giúp nàng học bù.
Tô Mẫn một chân đạp ở trên bồn hoa, từ trong túi móc ra một điếu thuốc chuẩn bị hút dể giảm bớt không khí khẩn trương này, nàng vừa mới lấy ra thì một chiếc xe hơi màu bạc quen thuộc ngừng lại ở trước mặt nàng.
Điếu thuốc còn chưa châm lửa rơi xuống đất, thân thể của Tô Mẫn cứng đờ, ngẩng đầu lên.
Danh Sách Chương: