Sự thật chứng minh, hiệu suất làm việc của bộ trưởng Từ cũng khá nhanh.
Không được mấy ngày thì Hồ Phỉ Phi đang nhận được điện thoại của cô, phía bên Từ Linh có vẻ rất bận, không ngừng truyền đến tiếng bước chân đi qua đi lại: "Tô Mẫn là một đứa trẻ không tệ."
Lời này có hàm ý là, chuyện, cô đã xử lý xong, người, cô cũng sẽ dùng.
Hồ Phỉ Phi dựa vào ghế giám đốc, giơ chân bắt chéo lại: "Bộ trưởng Từ đúng là được việc mà, có thể dùng tốc độ như vậy làm việc vì người ta, người ta nên báo đáp cô thế nào đây?"
Nhìn thử xem, đây mới là lòng dạ phụ nữ như châm ở dưới đáy biển mà, lúc trước nàng muốn hẹn gặp Từ Linh rất nhiều lần nhưng chẳng có lần nào đối phương chịu cho nàng mặt mũi cả, Hồ Phỉ Phi cũng cho rằng chuyện này không cần bàn nữa, ai ngờ đối phương lại gọi điện nói cho nàng đã xong chuyện rồi, cứ phải thích câu lấy trái tim của nàng mới được hay sao.
Từ Linh còn có một buổi hội nghị cần phải bàn, lát nữa còn phải chạy nhanh đến sân bay nữa: "Không cần, là vì cô ấy thực sự không tệ mà thôi, còn phải nhờ cô gửi lời cảm ơn của tôi đến phó giám đốc Lâm, cảm ơn vì đã đề cử."
Chậc chậc chậc.
Nhìn cái xem nào, cái gì mới gọi là lãnh đạo chứ? EQ này đúng là cao mà.
Nói thật là không cần như đã nói thì còn gọi điện thoại cho nàng làm cái gì chứ? Còn không phải là muốn nàng phải thiếu đối phương một ơn nghĩa, sau này cũng không được phép kiêu ngạo à?
Khóe miệng của HỒ PHỉ Phi không nhịn được cong lên: "Không báo đáp sao mà được chứ? Nếu thế thì lương tâm của tôi sẽ không chịu được, bộ trưởng Từ cũng không thể xóa đi lương tâm của tôi được."
Bước chân của Từ Linh dừng lại: "Tôi rất bận, bây giờ phải cúp máy rồi, buổi chiều tôi còn phải đi đảo Giải mở họp nữa."
Hồ Phỉ Phi: "Hử, thế hả? Trùng hợp ghê, tôi cũng phải đi. Cô đi chuyến mấy giờ vậy?"
Từ Linh yên lặng một lát, nói cho nàng thời gian bay.
Sau khi cúp máy, tổng giám đốc Hồ nhấn nút gọi thư ký: "Sắp xếp cho tôi một vé máy bay hạng trung lúc hai giờ chiều nay, chuyến N741**** đi đảo Giải." Nàng nghĩ lại, vẫn quyết định tìm Lâm Tiêu Tiêu, mặc dù đối với chuyện của Tô Mẫn và cô tổng giám đốc Hồ vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu nhưng để cho cô yên lòng, nàng vẫn đi báo một tiếng thì hơn.
Đi vào văn phòng.
Lâm Tiêu Tiêu đứng đối diện cửa sổ sát đất gọi điện thoại, vẻ mặt của cô có vẻ thả lỏng: "Ừ, tôi biết, bên phía Thánh Hoàng có nói gì không? Được... Bla bla bla..."
Xem ra là cô đang nói chuyện công việc, Hồ Phỉ Phi cũng không làm phiền cô, nàng đi đến phía trước bàn làm việc của cô cầm cuốn sách chuyên nghiệp ngành quản lý lên thử nhìn xem, chậc, người nào không rõ nhìn qua còn tưởng rằng phó giám đốc Lâm nhà nàng đang chuẩn bị khắc khổ học đại học đấy, nhìn đống chữ rậm rạp viết trên này nè, còn dùng bút nhiều màu đánh dấu phần trọng điểm nữa.
Hồ Phỉ Phi lật xem, phát hiện có một dòng chữ cuộn sóng có viết mấy chữ -- đoạn này Mẫn Mẫn khá hiểu biết.
Phía dưới -- đoạn này em ấy hiểu được ý nghĩa đại khái, yêu cầu hiểu rõ thêm.
Phía duới -- nói hai lần rồi... Em ấy vẫn không hiểu à? Có khó đến vậy sao?
Phía dưới --- Còn không bằng quay về học lại ngành biểu diễn... Chỉ số thông minh không được cao cho lắm.
Lại ở một đoạn tiếp theo ---- cơ sở mô hình, sao học qua mà không biết được chứ? Sao lại học mà không hiểu được vậy????
......
Nhìn qua rõ ràng giống như một hành trình trưởng thành về việc lý trí của phụ huynh bị "đứa bé hư" buộc tới mức điên rồi, lúc Hồ Phỉ Phi đang hứng thú xem xét thì Lâm Tiêu Tiêu cũng cúp điện thoại: "Chuyện đã làm xong rồi hả?"
Tổng giám đốc Hồ ngẩng đầu, dường như có hơi kinh ngạc: "Hóa ra cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm bên đó hả?"
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, đánh giá tổng giám đốc Hồ từ trên xuống dưới: "Còn không thay quần áo chuẩn bị đi đảo Giải à?"
Hồ Phỉ Phi:......
Phó giám đốc Lâm của nhà nàng sắp thành tinh rồi.
Người ta không giống như nàng, mặc dù người lớn trong nhà cũng cắm rễ ở Nam Dương qua nhiều thế hệ nhưng người ta là dựa vào bản lĩnh thực sự để đi lên, EQ và chỉ số thông minh không cùng một con đường với người như nàng.
Hồ Phỉ Phi kéo Lâm Tiêu Tiêu đi vào văn phòng của mình, nàng cũng không kiêng dè gì, trực tiếp cởi quần áo không chừa một mảnh nào: "Cậu nhìn xem, dáng người của mình có tốt không?"
Biểu tình của Lâm Tiêu Tiêu có vẻ đau khổ.
Hồ Phỉ Phi bĩu môi, chọn một bộ váy màu đỏ: "Cái này thế nào? Có quyến rũ không? Có thể khiến người ta nhìn chằm chằm hay không?"
"Còn cái lụa mỏng này thì sao? Không được, quá gợi cảm đúng không? Lỡ như cô ấy chảy máu mũi thì sao bây giờ?"
"Còn cái này? Ai da da, nhìn đôi chân dài này của mình xem, còn có mông vểnh nữa."
.......
Tổng giám đốc Hồ bận rộn suốt cả buổi cuối cùng cũng quyết định chọn bộ váy màu đỏ lúc ban đầu, thử lâu như vậy mà nàng vẫn cảm thấy màu đỏ này mới làm nổi bật bản thân nhất.
Từ Linh đi đến sân bay, cầm vé máy bay, cô nhìn khắp xung quanh một lượt, nhẹ nhàng thở dài.
Rốt cuộc cô đang mong đợi cái gì chứ? Cái người phiền toái đó sao?
"Ai da, ngại quá đi, người ta đến chậm rồi." Âm thanh quen thuộc vang lên, Hồ Phỉ Phi đi một đôi giày cao gót, chạy một cách đáng thương về phía Từ Linh.
Từ Linh trợn trắng mắt, nhìn khi nhìn thấy nàng thì lại ngẩn người ra.
Tổng giám đốc Hồ không tốn công trang điểm vô ích, mái tóc đen dài phất phới trong không trung, đôi mắt giống như hai viên đá quý kia chứa đựng ánh sáng khiến lòng người rung động, bộ váy dài màu lửa đỏ giống như một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, ôm lấy thân hình thon dài trắng như ngọc trắng của nàng, toàn thân nàng nhìn giống như một nàng tinh linh lửa đang chuyển động vậy.
Không có có Từ Linh mà những người xung quanh khác ở trong sân bay cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.
Hồ Phỉ Phi chạy nhanh như bay, chạy nhanh tới mức suýt chút nữa đã không ngừng lại được được, vừa thấy người này lao đến chỗ cô, sắp té vào trong lòng cô, Từ Linh cảnh giác xoay người lại, né tránh.
Hồ Phỉ Phi:........
Một người con gái xinh đẹp như vậy bị té ngã ở trong sân bay, thực sự khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Nàng chật vật bò dậy, ai oán nhìn Từ Linh: "Bộ trưởng Từ nỡ nhẫn tâm đến vậy à?"
Bộ trưởng Từ lạnh như băng nói: "Không phải cô cũng đi họp hả? Cứ mặc như thế này à?"
Bộ quần áo này của nàng nói là đi uống rượu xã giao cũng sẽ có người tin.
Hồ Phỉ Phi ấm ức đi đến bên cạnh Từ Linh: "Còn không phải vì muốn quyến rũ cô hả, tôi phải trang điểm cả một buổi sáng đấy, sao nào, có đẹp không?"
Từ Linh:......
Không có nhận được câu trả lời, nhưng mặt của người nào đó lại đỏ lên một cách khả nghi, tổng giám đốc Hồ cảm thấy mỹ mãn, trước khi đi lên máy bay nàng vội vàng gửi cho Lâm Tiêu Tiêu một tin nhắn.
- --- Yên tâm đi, lần này chắc chắn sẽ thuận tiện giải quyết luôn chuyện mang người kia của cậu.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn tin nhắn, bất đắc dĩ lắc đầu cười nhạt.
Buổi tối lúc về nhà.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy hơi mệt mỏi, cô dựa vào trên sô pha nằm nghỉ ngơi một lát, uống một ly trà sau đó đứng dậy rửa mặt rồi mới gõ cửa phòng đối diện.
Gần đây hai công ty Nam Dương và Thánh Hoàng tranh chấp khá gay cấn cho nên cô phải đặt nặng lượng lớn thời gian và sức lực vào đó, cấu tạo của Nam Dương cũng khá phức tạp, không giống như Thánh Hoàng, mặc dù Thánh Hoàng cũng là xí nghiệp của gia tộc nhưng toàn bộ cổ đông lớn của người ta đều có thể làm việc, kết cấu tổ chức cũng rõ ràng, tận dụng mọi chức vụ. Còn Nam Dương thì sao? Từ Hồ Phỉ Phi đi xuống, thượng bất chính hạ tắc loạn (*), một đám người đều là người đứng đầu trong việc ăn chơi nhậu nhẹt, nếu thực sự đụng phải chuyện cần phải công tác thì một đám đồng loạt lùi về phía sau, áp lực của cô nghĩ thôi cũng biết rồi.
(*): Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được/ Phía trên không ngay thẳng thì phía dưới sẽ xằng bậy.
"Đến rồi hả?"
Mở cửa ra, Tô Mẫn đeo tạp dề vội vàng chạy về phía phòng bếp, "Chị ngồi ở đó trước đi, cứ tự nhiên lấy nước uống, tôi sắp xào xong cái này rồi."
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cầm lấy nước trái cây mà Tô Mẫn đã ép sẵn để ở trên bàn cho cô, dựa vào cửa nhìn: "Hôm nay có chuyện gì vui vẻ hả?"
Đừng nhìn tuổi nàng không lớn, nhưng Tô Mẫn vẫn luôn là người vui buồn không đổi sắc, nhưng hôm nay nàng rõ ràng rất vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, gương mặt cũng phiếm ửng hồng.
Tô Mẫn quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Ừ, đúng vậy, đêm nay tôi xào thêm mấy món đồ ăn nữa, có món cần tây bách hợp chị thích nhất đấy."
Ở bên nhau học bù cả một tuần, Tô Mẫn cũng hiểu biết sở thích của Lâm Tiêu Tiêu, cô thích những món ăn thanh đạm, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thích những món ăn nhiều dầu mỡ.
Tô mẫn còn khoe khoang mà lật chảo vài cái, mang theo ngọn lửa màu xanh. Hôm nay đúng là rất vui vẻ, lúc trước ba nàng dẫn theo nàng qua phía Từ Linh nhưng vẫn luôn gặp phải lời từ chối mềm dẻo, mặc dù người ta giữ lại hồ sơ lý lịch của nàng nhưng rõ ràng cũng khong có để ý cho lắm, lúc ấy Tô Bồi cũng chỉ thở dài vỗ bả vai của con gái, cho rằng đã không còn đường nữa. Nhưng ai ngờ được rằng... Vài ngày sau bên kia lại chuyển ý, không ngờ thư ký của Từ Linh lại chủ động hẹn nàng qua đấy, buổi sáng hôm nay nàng đã được gặp mặt bộ trưởng Từ, mặc dù chỉ là một lần gặp mặt thoáng qua nhưng từ trong mắt của bộ trưởng Từ Tô mẫn đang thấy dược sự tán thành dành cho mình.
Đồ ăn thơm nức, nụ cười ấm áp.
Trái tim mệt mỏi của Lâm Tiêu Tiêu cứ như được một bàn tay mềm mại vuốt phẳng, chỉ cần nàng vui vẻ thì tất cả mọi thứ đều đáng giá.
"Có phải chị đang rất mệt hay không?" Lúc ăn cơm Tô Mẫn nhìn sự tiều tụy ở giữa mày của Lâm Tiêu Tiêu, cảm thấy có hơi băn khoăn, mặc dù không biết cô làm nghề gì nhưng chỉ cần là người trưởng thành sinh hoạt ở trong thành thị này thì có ai mà nhẹ nhàng đâu chứ, vất vả lắm mới tan tầm, có thể nghỉ ngơi thì cô còn phải sang đây học bù giúp nàng nữa.
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu: "Không mệt.'
Với tính cách của Tô Mẫn nếu nàng biết chuyện thì sẽ không qua được ải lương tâm của bản thân, rất cả khả năng nàng sẽ đi tìm người khác.
Người cô đợi nhiều năm vất vả lắm mới cắn câu, sao cô có thể để nàng chạy được chứ?
Tô Mẫn: "Không mệt thì được, lúc trước tôi đi thực tập trong kỳ nghỉ hè cũng rất mệt, sau đó lại học được cách mát xa bả vai của một đàn chi, mỗi ngày xoa xoa thì tốt rồi." Nói xong nàng theo bản năng giật nhẹ cánh tay.
Lâm Tiêu Tiêu đặt chén đũa xuống, cô nâng tay lên, ngón tay thon dài chỉ vào huyệt Thái Dương, mày nhăn lại: "Em vừa nói xong thì đúng là tôi cảm thấy có hơi mỏi."
Tô Mẫn:...
Không phải người này đang cố ý đấy chứ?
Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, cô cúi đầu xuống, ánh đèn màu cam chiếu lên khuôn mặt thon dài kia, trông có vẻ gợi cảm, ở phía dưới bọng mắt có thể thấy được quầng thâm mờ nhạt.
BIết rõ Tô Mẫn đang nhìn bản thân, trong lòng Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy có hơi buồn cười.
Cho dù thế nào thì cô cũng là một giám đốc làm việc trong giới giải trí, so về kỹ thuật diễn sao lại có thể thua một cô nhóc sinh viên chứ?
Sau khi ăn cơm xong.
Trước khi học bù, Tô Mẫn rửa tay, bảo Lâm Tiêu Tiêu ngồi lên trên ghế, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cô.
Nàng đã từng học qua, tay nghề không tồi, lực độ cũng vừa phải, từ nhẹ đến nặng, từng bước gia tăng.
Trong không khí có mùi hương nhè nhẹ đang lan tỏa.
Tô Mẫn rất hay mềm lòng, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, có lẽ là cảm thấy thoải mái cho nên đôi mắt của cô cong lên giống như một con mèo, khéo môi giơ lên, ở dưới góc độ của Tô Mẫn thì trông đáng yêu cực kỳ: "Còn ổn không?"
Âm thanh nhẹ nhàng thoảng ở bên tai, trái tim của Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy ấm áp dạt dào, cô dùng giọng mũi lười biếng trả lời: "Ừ."
Tô Mẫn mỉm cười: "Tôi nói rồi, tôi rất chuyện nghiệp trong việc này, tài nghệ phi phàm, nếu tính theo giá mát xa ở bên ngoài thì tôi cũng quý giá lắm đó."
Lâm Tiêu Tiêu nghe được ý vui đùa trong lời của nàng, cô cong môi: "Hử? Chỉ biết mát xa vai và cổ thôi hả?"
Tô Mẫn: "Tôi còn biế t nhiều lắm, chị cứ thoải mái chọn."
Lâm Tiêu Tiêu: "Tinh dầu xoa bóp?"
Tô mẫn:......
Gừng càng già càng cay, một câu nói của Lâm Tiêu Tiêu lại khiến Tô mẫn nghẹn họng, cô mở to mắt ra, cười như không cười nhìn Tô mẫn.
Tô Mẫn ho một tiếng: "Chúng ta đi học bài thôi."
Tinh dầu xoa bóp gì đó...
Nếu Lâm Tiêu Tiêu cởi trần nằm ở trên giường chờ nàng.... Chỉ nghĩ thôi mà đã khiến người khác chảy máu mũi mà.
Trong khoảng thời gian ở chung một tuần, hai người cũng quen thân không ít, không khí cũn g không còn dễ xấu hổ như trước nữa.
Tô Mẫn rất thích nghe Lâm Tiêu Tiêu nói chuyện, âm thanh của cô rất có cảm xúc từ tính, lúc nói về tri thức cũng rất lưu loát ngắn gọn.
"Suy nghĩ cái gì thế? Mau gạch phần trọng điểm đi."
Lâm Tiêu Tiêu dùng sách chạm vào đầu Tô mẫn, khóe môi của cô hiện lên một nụ cười cười như không cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Mẫn lại mang theo sự nhìn thấu mọi chuyện.
Mặc của Tô mẫn hơn nóng lên, lập tức cúi đầu gạch phần trọng tâm.
Đây đã không phải là lần đầu tiên nàng bị sắc đẹp của Lâm Tiêu Tiêu thu hút trong mấy ngày này.
Chủ yếu là... Cô có thể quyến rũ và lạnh nhạt như vậy, hai vẻ đẹp mâu thuẫn có thể hòa hợp lại đúng là chạm vào gu thẩm mỹ của nàng.
Ngày hôm sau, lúc đi học.
Trong đầu của Tô mẫn còn quanh quẩn tiếng cười của Lâm Tiêu Tiêu, nàng hít sâu một hơi, uống một ngụm nước áp chế cảm xúc nhộn nhạo ở trong lòng.
Mắt thấy đã sắp cuối kỳ rồi, nàng không thể mất tập trung được.
Lú c tan học.
Giáo sư Dương lại đi tìm Tô Mẫn, trên mặt đầy nụ cười: "Tôi nghe mấy giáo sư khác bảo biểu hiện gần đây cũng em cũng không tệ lắm."
Tô Mẫn bình thản gật đầu.
Giáo sư Dương: "Là vì tìm được người thích hợp giúp em học bù rồi hả?"
Tô mẫn: "Đúng vậy, là một đàn chị đã tốt nghiệp lúc trước." Nàng nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm vào mắt của giáo sư Dương: "Gọi là Lâm Tiêu Tiêu, giáo sư Dương có ấn tượng gì sao? Nói là học sinh của giáo sư Tống ở lớp bên cạnh, rất xinh đẹp, cũng rất xuất sắc."
Mặc dù không nên lại nghi ngờ lần nữa nhưng thói quen đã thấm sâu vào cốt tủy vẫn khiến Tô Mẫn không nhịn được thử xác nhận lần nữa.
Giáo sư Dương nghĩ thử: "Lâm Tiêu Tiêu?" Bà nheo mắt lại: "Tên này tôi có ấn tượng, hừm, dù sao thì chúng tôi đã dạy nhiều khóa học sinh như vậy rồi, người quá nhiều, có lẽ không thể nào nhớ kỹ từng người được."
Tô Mẫn gật đầu, có ấn tượng thì được.
Lúc học bù vào buổi tối, Tô Mẫn lại nói tiếp: "Giáo sư nói tôi tiến bộ rất nhanh, muốn cảm ơn chị."
Lâm Tiêu Tiêu uống nước trái cây mà Tô Mẫn ép, cô cười một cái, đáy mắt lóe lên tia quyến rũ: "Muốn cảm ơn như thế nào?"
Khụ khụ....
Lại là cái ánh mắt này, Tô Mẫn không biết thế nào, cứ có cảm giác như Lâm Tiêu Tiêu là đang cố tình câu dẫn mình? Nàng nghĩ thử: "Chị gái này, chị có bạn trai không?"
Kiểu người như Lâm Tiêu Tiêu thì có lẽ không thiếu người thích cô ấy.
Vấn đề này có vẻ kỳ quái, cũng có vẻ mập mờ.
Đôi mắt đen như mực kia của Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Mẫn, hơi thở nguy hiểm dần dần đọng lại ở giữa mày: "Không có.'
Tô Mẫn theo bản năng "hả" một tiếng, Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên nói: "Nhưng đã có người mình thích."
Đây là đang yêu thầm hả? Có điều... Tô Mẫn cảm thấy người được Lâm Tiêu Tiêu yêu thầm lại là một người thần kỳ như thế nào nữa chứ.
Tô Mẫn mang theo sự a dua nịnh hót nói: "Có thể được một người như chị thích thì chắc đối phương phải là một người xuất sắc lắm nhỉ."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, giống như có thể nhìn thấu được tất cả mọi việc: "Ha hả, là một kẻ khốn nạn lòng lang dạ sói thả thính rồi chạy sau này nhất định sẽ bị trả thù."
Tô Mẫn:......
Danh Sách Chương: